Editor: Gấu Lam
"Tổng, tổng thống, Ninh Lãng gửi video thỉnh cầu!"
"Nhận đi!" Hạ Điềm nghiêm túc nói.
Ninh Lãng chủ động liên lạc làm phòng họp thoáng chốc yên lặng đến châm rơi cũng có thể nghe, mọi người cơ hồ nín thở, chờ đợi Ninh Lãng lộ diện bàn điều kiện với hai nước.
Quầng sáng sáng lên, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi tà nịnh, người đàn ông trẻ tóc đen mắt đen xuyên qua quầng sáng lạnh băng làm lễ chào hỏi không quá tiêu chuẩn với Hạ Điềm và tổng thống Mỹ, "Chào buổi tối, tổng thống Hạ Điềm cùng với tổng thống Clinton, hy vọng tôi không có quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi cuối cùng của các người."
"Ninh Lãng, anh muốn thế nào?" Hạ Điềm không rảnh giả mô giả thức(?) khách sáo với hắn, hỏi thẳng vào vấn đề.
(?): cố tình giả tạo
"Tôi muốn thế nào thì có thể thế ấy sao? Từ từ...... Thật xin lỗi, hiện tại quả thật tôi muốn thế nào chính là thế ấy." Ninh Lãng phát ra tiếng cười thống khoái, thưởng thức sắc mặt khó coi của Hạ Điềm và Clinton.
Thời Kham tiến lên một bước ngồi xuống bên người Hạ Điềm, thần sắc lãnh túc nhìn chăm chú vào Ninh Lãng, "Anh có điều kiện gì? Anh hẳn là biết, bằng vào đạn dược dữ trữ của ốc đảo, Hoa Quốc hoàn toàn có thể phản kích gấp đôi, đến lúc đó toàn bộ ốc đảo đều sẽ bị san thành bình địa, thương vong vô số, đó là cục diện hai bên đều không muốn nhìn thấy. Chúng ta hiện tại tiếp nhận đàm phán của ốc đảo, điều kiện của anh là gì?"
Tổng thống Clinton cũng gật đầu, ốc đảo không có khả năng đi tập kích theo kiểu tự sát được? Gần một trăm tên lửa hạt nhân cũng không thể hủy diệt hoàn toàn hai nước, một khi phóng ra, Hoa Quốc và nước Mỹ đều sẽ tiến hành phản kích, ốc đảo có nhiều năng lực giả hon nữa cũng chỉ có thể nghênh đón diệt vong, mất nhiều hơn được.
Nhiều năm như vậy ốc đảo vẫn luôn muốn độc lập, chỉ là Hoa Quốc không chịu thừa nhận, nếu Ninh Lãng chỉ muốn tuyên bố độc lập, vậy nguy cơ lần này dễ giải quyết hơn nhiều.
"Đúng là tôi có một điều kiện." Ninh Lãng trầm tư một lát, cười tà.
Có con đường đàm phán vậy là tốt rồi, trong lòng Hạ Điềm nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại không dám có chút lơi lỏng, "Anh nói."
"Ở chỗ tôi có một bản danh sách, các người đem những người này giao cho tôi xử tử, tôi coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh." Ánh mắt Ninh Lãng đầy ác ý, hắn đọc ra mười mấy tên, trong đó bao gồm Thời Kham, Thẩm Tô, Hạ Thanh Đường, hai năng lực giả cấp 5 của nước Mỹ và đại tướng quân khu, cùng với...... "Cùng với phản đồ của phái cá mập Nhiếp Gia!"
"Vọng tưởng!"
"Anh nằm mơ!"
Hạ Điềm và tổng thống Clinton phẫn nộ trợn tròn đôi mắt.
Thời Kham hờ hững nói: "Nếu mày biết Nhiếp Gia đã gia nhập Hoa Quốc, hẳn là rõ, Hoa Quốc có Nhiếp Gia cùng Thẩm Tô, Hoa Quốc có thể toàn diện chặn lại bom nguyên tử thậm chí phản kích."
"Đúng vậy, vậy nước Mỹ thì sao?" Ninh Lãng nhướng mày khiêu khích Clinton.
"Nước Mỹ cũng có đủ quân sự để hủy diệt ốc đảo." Clinton lạnh mặt nói.
Nhiếp Gia cảm thấy có chút quái dị, trên chiến sự quốc gia đối địch có thể thổi phồng lẫn nhau nói vài lời rỗng tuếch hay tàn nhẫn kỳ thật là chuyện thường, nhưng Thời Kham và Clinton cũng không nói dối, thậm chí còn khiêm tốn. Ốc đảo mạnh bởi vì số lượng năng lực giả đông đảo, nhưng nếu tranh đua về quân sự, ốc đảo chỉ có bị chém giết, Ninh Lãng sao có thể không biết.
Nhìn hắn như vậy, cũng không giống như là muốn tập kích kiểu tự sát, hắn đồng ý, những người khác ở ốc đảo cũng đồng ý điên theo hắn sao? Người ốc đảo người đều là bọn điên theo chủ nghĩa cá mập, bọn họ sẽ hy sinh bản thân để tập kích kiểu tự sát sao? Không thể nào.
Nhiếp Gia trầm tư một lát thấp giọng hỏi Thẩm Tô: "Năng lực của Ninh Lãng là gì?"
Thẩm Tô không ưa Nhiếp Gia, nhưng lúc này cũng không cố chấp nhiều như vậy, ăn ngay nói thật nói: "Chỉ biết hắn cấp 5, năng lực cụ thể là gì không ai biết, vẫn luôn được Hoàng Càng coi trọng và bảo hộ, được xem như là vũ khí bí mật của ốc đảo."
Số liệu của KK không đồng bộ, Nhiếp Gia không thể giống như trước mở thị giác của thượng đế, lúc này chỉ có thể đoán mò.
Một năng lực giả cấp 5 thần bí, giết nguyên thủ cũ để leo lên đài, sau đó lập tức tuyên chiến với hai nước, sao hắn lại có tự tin lớn như thế?
"Ninh Lãng có thể nào cũng tiến giai trở thành năng lực giả cấp 6 không?" Nhiếp Gia nói.
"Sao có thể! Xuất hiện một cấp 6 đã đủ kinh sợ thế giới rồi, hơn một trăm năm qua cao nhất cũng chỉ đạt tới cấp 5, bỗng nhiên xuất hiện hai cấp 6, làm sao trùng hợp như vậy!" Thẩm Tô nổi giận đùng đùng phản bác xong, trong lòng lại nổi sóng vì lời của Nhiếp Gia, thần sắc khó coi nói: "Có lẽ...... Không phải không có khả năng. Nếu hắn thật sự bởi vì tiến giai nên mới không hề băn khoăn khiêu khích hai nước, ngược lại rất hợp lí rồi."
"Vậy không phải không xong rồi sao!" Một trung giáo ở bên cạnh nghe lén bọn họ nói chuyện, đầu đầy mồ hôi, "Nhưng năng lực của Ninh Lãng là gì, chúng ta cũng không biết!"
Nhiếp Gia khoanh tay lại, nhíu mày trầm mặc nhìn quầng sáng bao quanh Ninh Lãng.
Kết cấu của thế giới này bị mình quấy rầy, hoặc là nói bị Tổ Công Tố bố trí một lần nữa. Cho tới nay thân phận của Thời Kham đều đứng ở chỗ cao, để trợ giúp Nhiếp Gia hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, nhưng đời này lại là một người thường, KK cũng bị hạn chế, đến thị giác của thượng đế cũng không thể mở. Vai phản diện đại ma vương rõ ràng là mình, hiện tại bỗng nhiên lòi ra Ninh Lãng, khó nói có phải là bút tích của Tổ Công Tố không.
"Vậy là không thể nói chuyện được nữa rồi?" Ninh Lãng buông tay, sau đó vỗ tay cười to, "Như vậy tôi tuyên bố, trận chiến chủng tộc từ giờ phút này chính thức bắt đầu!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, tổng cộng 172 tên lửa hạt nhân tự động khai hỏa, phá nước phóng ra!
"Dừng tay!" Hạ Điềm tức giận.
Nụ cười bên môi Ninh Lãng càng thêm điên cuồng, "Trước khi không thể trở tay được nữa, các người vẫn còn chút thời gian tự kết thúc đấy."
Hốc mắt Thời Kham như muốn nứt ra, gắt gao cắn chặt răng, Nhiếp Gia cũng không kịp nói với hắn, mở ra một cửa động liền lập tức ném một câu "Em đi đây" nhanh chóng chạy đến trước ven biển. Lúc Thời Kham quay đầu thì Nhiếp Gia đã biến mất, Thẩm Tô cũng vội vàng tiến đến ven biển.
"Mày vốn không có muốn đàm phán." Thời Kham nhìn Ninh Lãng, giọng điệu lành lạnh.
Ninh Lãng cười nói: "Đương nhiên, nếu Hạ Điềm và Clinton ngu xuẩn giết sạch mấy ngừi thì tôi có thể đỡ được bao nhiêu việc."
Hạ Điềm nắm chặt đôi tay, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tao vì một thế giới mới, dâng lên pháo hoa chúc mừng!" Trong mắt Ninh Lãng đều là điên cuồng, hắn đứng lên đá văng ghế dựa phía sau, dang hai tay ra quát lớn: "Chúng tao sẽ giết sạch bọn phái cá heo ở trên đời này, nô dịch nhân loại bình thường, năng lực giả là nhân chủng tiến hóa siêu cấp thành công, bọn cá heo lại cùng đám người thường thông đồng làm bậy. Phái cá mập chúng tao phải trốn trốn tránh tránh lâu như vậy, cũng là lúc cho chúng mày nếm thử cảm giác bị đuổi giết. Lúc này đây, không phải mày chết chính là tao mất mạng."
Ninh Lãng đơn phương tắt video.
Thời Kham nhíu chặt mày dài, hắn ấn trên vai Hạ Điềm thấp giọng nói: "Nơi này ngài tọa trấn, tôi đến ven biển bên kia nhìn xem sao."
Hô hấp Hạ Điềm dồn dập, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt chớp động nước mắt: "Vô luận như thế nào...... Nhất định nhất định phải ngăn chặn toàn bộ pháo hạt nhân! Chỉ cần lọt một quả, đều phải dùng vô số mạng người lấp vào."
"Tôi biết rồi." Thời Kham thở một hơi nặng nề, gật đầu.
Ven biển, cư dân ồn ào, bộ đội đang gấp rút sơ tán, vầng sáng của năng lực giả không gian liên tục lóe lên rồi lại tắt, nhưng thời gian cấp bách, một khi đạn hạt nhân rơi xuống đây, sẽ hy sinh rất nhiều.
"Nhiếp tiên sinh!" Hạ Thanh Đường ở trên cầu vượt biển phát hiện Nhiếp Gia đứng trong gió, lòng bàn tay cô kích phát luồng sáng màu đỏ tươi bay qua mặt biển dừng lại bên người Nhiếp Gia, thanh âm phát rrun hỏi: "Tên lửa hạt nhân đã khởi động rồi phải không?"
"Đúng vậy, tổng cộng 207 cái." Nhiếp Gia nhìn bóng đêm vô tận nơi phương xa nhàn nhạt nói.
Hạ Thanh Đường sửng sốt: "Sao nhiều vậy......?"
"Vẫn đang liên tục gia tăng, hiện tại đã 215 cái." Nhiếp Gia nói.
"Có năng lực giả ở đó!" Hạ Thanh Đường lập tức phản ứng lại, ốc đảo không có nhiều vũ khí hạt nhân dữ trữ như vậy. . Truyện Light Novel
"Đúng vậy, người nọ đang không ngừng tiến hành phục chế, đã không thể quay lại rồi." Nhiếp Gia quay đầu lại nhìn thoáng qua ven biển, vẫn sáng rực như cũ, như vậy có trăm vạn người cần sơ tán, quá khó rồi, cậu trầm giọng nói: "Số lượng và phạm vi đều vượt qua dự đoán của tôi, tôi không có biện pháp chặn lại chỉ có thể cho phát nổ giữa không trung thôi. Cô lập tức tổ chức một nhóm năng lực giả hệ thủy, thổ cùng những năng lực giá hữu dụng khác ở tạo hàng rào ở ven biển để ngăn cản sóng xung kích và sóng thần, càng cao càng tốt, dù sẽ bị nhiễm phóng xạ, những chỉ có thể để sau rồi lại nghĩ cách."
Trái tim Hạ Thanh Đường như sắp phát nổ, nghe cậu nói như vậy lập tức nhanh chóng gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất trở về tổ chức nhân lực.
"Nhiếp Gia, anh nắm chắc được bao nhiêu phần?" Thẩm Tô dẫm lên một khối sắt ngừng ở giữa không trung cúi đầu hỏi Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia nói: "Cực hạn của cậu ở đâu?"
sắc mặt Thẩm Tô hơi có chút ngượng ngùng: "Tôi đứng ở chỗ này cũng không cảm nhận được đám tên lửa đó."
Sắc mặt Nhiếp Gia trầm xuống, không nghĩ tới cấp 5 và cấp 6 chênh lệch lớn như vậy. Bất quá quên đi, dù sao vẫn nằm trong phạm vi năng lực của cậu, cậu cũng không tính để Thẩm Tô hỗ trợ.
Nhiếp Gia chỉ tay về phía sau: "Cậu đến ven biển gia cố hàng rào đi, uy lực sóng xung kích của mấy trăm đạn hạt nhân cũng đủ để san bằng bờ biển."
Cậu nói xong nháy mắt biến mất, Thẩm Tô cũng bất chấp sự bất mãn với Nhiếp Gia, mười ngón tay hoạt động dữ dội, cây cầu vượt biển dài 10.000 mét đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, đâm nang qua bờ biển bao vây khu dân cư.
Rất nhanh, vô số tường đất và tường băng sừng sững che trời, cao ngất xuyên mây, bảo hộ nghiêm ngặt bờ biển, bộ đội còn đang cố gắng sơ tán cư dân rút lui, ít một người bị nhiễm cũng là ít.
Nhiếp Gia theo từ trường thuấn di đến một địa phương ở giữa ranh giới an toàn cùng nguy hiểm, lúc này đạn hạt nhân phía đối diện đều nằm trong lĩnh vực của cậu, cậu có thể cảm giác được rõ ràng từ tính của kim loại, cùng với năng lực giả đang không ngừng phục chế đám vũ khí hủy diệt vũ khí đó.
Đầu ngón tay Nhiếp Gia toé ra tia điện, cậu cắn chặt hàm răng, giống như nắm lấy một cánh cửa khổng lồ vô hình, gào rống dùng hết toàn lực xé rách bầu trời đêm tối vô biên. Phương xa trong bóng tối, vô số ánh lửa chói mắt nối thành một hàng, tựa như phản chiếu toàn bộ mực nước biển giống như mặt trời thiêu đốt không thể trực tiếp nhìn!
Sau đó nháy mắt ập đến sóng âm và sóng nhiệt, Nhiếp Gia lập tức bị phá thanh kịch liệt làm vỡ nát màng tai, cậu hoàn toàn tiêu hao thể năng cùng tinh lực quá mức, không kịp trốn, đột nhiên bị sóng xung kích đánh ngã vào trong nước, những hề có một giọt nước bắn lên.
Gần như 300 tên lửa hạt nhân bị kíp nổ ở phía xa, đứng ở trên bờ Tây Hoa Quốc xem, chỉ thấy ở ngay giao giới giữa trời và biển bỗng nhiên sáng lên, sau đó là từng đợt sấm rền, rồi im bặt, phảng phất như chỉ là pháo hoa lướt qua trong giây lát.