Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 140: Săn giết thế giới(19)




Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia nổi giận, vừa ra tay đã giết một tâm phúc của Ninh Lãng, năng lực giả có thể xuất hiện ở trên chủ đảo đều không phải hạng người hời hợt, trong chớp mắt đã chết một người, đối với những năng lực giả khác mà nói thì rất đáng sợ.
Năng lực giả trên ốc đảo lui về phía sau một bước, năng lực giả Hoa Quốc lần lượt tụ lại vây quanh đám người Thời Kham, cảnh giác chung quanh.
Thời Kham hơi dùng sức ấn vai Nhiếp Gia, thấp giọng nói: "Trước đừng xúc động."
Nhiếp Gia cũng biết bản thân dễ dàng xúc động nên hay gây ra chuyện xấu, hiện tại Thời Kham ở bên tai cậu mở miệng nhắc nhở, mặc dù trong lòng chất chứa cảm xúc bạo ngược Nhiếp Gia cũng cố gắng kiềm hãm lại. Động tĩnh lớn như vậy, Ninh Lãng không có khả năng không biết, chờ hắn lộ diện, xem hắn có lời gì để nói!
Hai bên giằng co vài phút, Ninh Lãng từ trong màn đêm từ từ bước tới, hắn lẻ loi một mình tiến đến, hai tay đút trong túi, mặt không chút biểu tình.
Thời Kham nhìn ánh mắt Ninh Lãng trống rỗng, trong lòng chấn động, lập tức nghĩ tới cái gì đó.
"Ninh Lãng! Nơi này là chủ đảo ốc đảo, nhìn chung quanh xem, đến tột cùng ngươi có ý gì?!" Thẩm Tô gầm lên.
Đội ngũ Lục Châu có người hô: "Hoa Quốc động tay trước!"
Hạ Thanh Đường trợn mắt giận nhìn: " Mẹ mày chứ mà động!"
"Thượng úy Tống." Thời Kham âm thầm cắn răng.
Hai mắt Tống Noãn Dương dùng sức nháy mắt, mồ hôi lạnh ứa ra.
Nhiếp Gia vừa thấy biểu tình Tống Noãn Dương đã đoán được, nhíu mày nói: " Sao vậy, Ninh Lãng cũng bị khống chế?"
Tống Noãn Dương khẩn trương đến hô hấp phát run, dùng sức gật thật nhẹ, bất động thanh sắc thối lui đến bên cạnh Thời Kham và Nhiếp Gia, thấp giọng nói: " Năng lực của đối phương mạnh hơn tôi, tôi nhìn không thấu suy nghĩ của hắn. Nhưng nhìn trước mắt, có lẽ Ninh Lãng từ lúc bắt đầu đã bị khống chế, những người khác trên ốc đảo hẳn là không biết."
"Ngay từ đầu không phải cậu có đọc suy nghĩ của Ninh Lãng sao? Không phát giác điều gì à?" Thời Kham hỏi.
Tống Noãn Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có, chỉ có thể nói là Nhiếp Gia suy đoán đúng rồi, đối phương và tôi có cùng loại năng lực, nhưng mạnh hơn tôi rất nhiều, đến tôi cũng bị lừa."
"Phiền thật." Răng Thời Kham nghiến lại lộ ra một tia sát ý, trước khi tới ốc đảo, ai cũng không nghĩ tới người chân chính khống chế ốc đảo vậy mà không phải Ninh Lãng, cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết đối phương là ai, thậm chí đến năng lực của chim đầu đàn Ninh Lãng là cái gì cũng không biết.
Đối phương tựa hồ không có ý đàm phán, đi lên đánh lén, trước giết Tống Noãn Dương, hoàn toàn không có ý che giấu.
Không màng hậu quả......
" Thẩm Tô và Tống Noãn Dương giữ lại, những người khác giết sạch!" Ninh Lãng đứng ở đằng trước, mở miệng ra lệnh, khơi dậy lên dục vọng giết chóc của đám người trên ốc đảo.
"Đậu!" Hạ Thanh Đường tức giận đến tròng mắt đỏ bừng, tức giận mắng một tiếng lập tức sương đỏ đột nhiên bùng nổ len lỏi vào trong đám người, đụng tới người ốc đảo lập tức thắt cổ họ!
Hai bên chiến đấu kịch liệt, ở đây đều là năng lực giả cấp 4, nếu đánh phỏng chừng cả chủ đảo đềusẽ sụp đổ, huống chi Nhiếp Gia và Thẩm Tô vẫn chưa ra tay. Đám người cứ giằng co như thế, Nhiếp Gia mắt lạnh nhìn chằm chằm Ninh Lãng, cắn răng hung hăng nói: "Trước giết Ninh Lãng."
Thẩm Tô gật đầu, nháy mắt thân ảnh hai người biến mất tại chỗ, chỉ để lại bụi mù bay lượn. Khi hiện thân đã tới trước mặt Ninh Lãng, trong tay Nhiếp Gia giống như nắm sấm sét, dòng điện toả khắp nơi, lập tức khiến Ninh Lãng hộc máu.
Thẩm Tô rút đao thẳng tay lấy đầu Ninh Lãng, đồng thời điều động kim loại dày đặc đang lơ lững giữa không trung đánh úp Ninh Lãng.
Mặc kệ hắn có năng lực gì, ít nhất khiến hắn đễn chỗ trốn cũng không có chỗ trốn!
Ninh Lãng đứng đó không động, chỉ mở năm ngón tay, một lực lượng vô hình nháy mắt đẩy ra, giống như sóng xung kích cường đại, lấy Ninh Lãng làm trung tâm tản ra bốn phía. Chỉ kém một chút, Nhiếp Gia đã có thể lấy mạng Ninh Lãng, lúc này cảm thấy phía sau xuất hiện xoáy nước thật lớn làm cậu thất hành không trọng(?), nhanh chóng lui về sau.
Kim loại Thẩm Tô khống chế nháy mắt văng ra leng keng leng keng.
Một kích này của Ninh Lãng chẳng phân biệt địch hữu, trong vòng bán kính trăm mét mọi người đều bị cổ lực lượng này đánh văng, có người thậm chí đập vào tường chết tại chỗ.
Nhiếp Gia thuận thế lăn trên mặt đất né tránh thân cây, một tay bám xuống đất đánh tan thế lăn, cậu khẩn trương quay đầu lại, chỉ thấy Thời Kham ôm Tống Noãn Dương vì chịu cổ lực lượng này mà bị đập vào tường thật mạnh, Tống Noãn Dương được hắn bảo hộ không có việc gì, nhưng Thời Kham lại phun ra một búng máu.
"Thời Kham!"Trong mắt Nhiếp Gia đều là hoảng sợ, cậu vọt tới bên người Thời Kham nắm tay hắn nhanh chóng khôi phục nội tạng bị thương của hắn, sợ hãi trong lòng mới tiêu tán chút.
"Không sao không sao." Thời Kham chống tay ngồi dậy, dùng cổ tay áo lau vết máu bên môi, trấn an sờ sờ mặt Nhiếp Gia, " Gọi Thanh Đường lại đây."
Nhiếp Gia quay đầu tìm Hạ Thanh Đường, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một cây đèn như rắn nước lập tức quấn lên eo Hạ Thanh Đường túm cô lại đây.
Thẩm Tô bị xung chấn làm trầy da, lo lắng chạy tới nhìn Tống Noãn Dương không có việc gì mới yên tâm, thở gấp nói: "Mẹ nó, vừa rồi là gì vậy? Năng lực của Ninh Lãng sao, đến tột cùng là thứ gì?"
"Hắn hẳn là giống các cậu, là một trong ba năng lực cơ bản nhất." Thời Kham ngẩng đầu nhìn Ninh Lãng phía xa xa giơ tay nâng cả đám người, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Mày Nhiếp Gia nhíu lại, hồi tưởng cảm giác vừa nãy mình bị đẩy lùi, kinh ngạc nói: "Dẫn lực?"
Thời Kham gật đầu: " Nhìn ốc đảo như vậy, mấy đảo nhỏ đó có thể nổi trên biển tôi còn tưởng do năng lực giả hệ thổ, nhưng đảo nhỏ rất nhiều, dù có là năng lực giả cấp 5 cũng không thể nâng nhiều ốc đảo lên không trung trong thời gian dài như vậy. Ninh Lãng, nói không chừng cũng là năng lực giả cấp 6."
Tống Noãn Dương ngẩn ngơ, hắn quan sát Ninh Lãng một hồi, nặng nề nói: " Nhìn Ninh Lãng thành thạo như vậy, hắn thậm chí không cần dẫn lực hạch. Hoặc là nói, hắn chính là dẫn lực hạch, thậm chí có thể tùy ý tạo ra dẫn lực hạch. Thật...... Quá biến thái!"
Thẩm Tô không nghe hiểu, lúc này cũng không nghe lời giải thích của Tống Noãn Dương, chỉ cần biết năng lực của Ninh Lãng khó đối phó là được!
Bang một tiếng, Thẩm Tô chắp tay trước ngực, vô số kim loại thật nhỏ như viên đạn bắn về phía Ninh Lãng.
Nhưng Ninh Lãng chỉ búng đầu ngón tay, lấy hắn làm trung tâm bất luận vật chất gì thậm chí là tro bụi trong không khí đều bị bắn bay ra bốn phía.
Trong nháy mắt, Thẩm Tô tựa hồ đã hiểu vì sao thủ đô nước Mỹ lại biến mất. Nếu do Ninh Lãng làm, vậy Ninh Lãng bây giờ giống như đùa giỡn với bọn họ vậy.
"Tốc độ phản ứng của hắn cũng rất nahnh, mỗi năng lực giả đều có lĩnh vực của mình, nhưng năng lực không hề bị động, cho nên dù chúng ta là năng lực giả kim loại có đôi khi cũng không thể trốn thoát viên đạn, bởi vì khi viên đạn tiến vào lĩnh vực của chúng ta có thể cảm nhận được, nhưng thứ chúng ta cảm nhận được chỉ là tốc độ thôi. Khi tôi mới đoán rằng mình có thể hoàn toàn thắng viên đạn, Ninh Lãng tựa như đã phán đoán xong rồi." Thẩm Tô không cam lòng cắn răng nói.
Nhiếp Gia như suy tư gì trầm ngâm nhìn về phía Hạ Thanh Đường: " Tấn công vật lý không được, tấn công bằng ma pháp thì sao?"
Hạ Thanh Đường hiểu rõ, thần sắc nghiêm túc gật gật đầu, cô điều động tinh thần lực khống chế sương đỏ, ở trong không trung hóa thành vô số mũi tên thật nhỏ dày đặc, cơ hồ phủ kín nửa bầu trời, toàn bộ mũi tên sắc bén hướng về Ninh Lãng, nhóm năng lực giả đều kinh sợ ngửa đầu lên nhìn những mũi tên.
Năm ngón tay Hạ Thanh Đường nắm lại, những mũi tên lập tức mang theo sát khí trút xuống Ninh Lãng.
Tống Noãn Dương cau mày nín thở, nhưng những mũi tên đó còn chưa tới gần Ninh Lãng hoá thành sương đỏ.
Hạ Thanh Đường kinh ngạc đứng giữa không trung, Thời Kham lập tức ý thức được cô đã bị Ninh Lãng khống chế, tức thì nắm lấy mắt cá chân Hạ Thanh Đường, nhưng vẫn chậm một bước. Hạ Thanh Đường giống như rơi tự do, dưới đám mây chính là đảo nhỏ, nếu lấy tốc độ mà đụng phải ắt hẳn chết không thể nghi ngờ!
Đôi tay Hạ Thanh Đường điên cuồng tuôn ra sương đỏ, hy vọng mượn lực giảm lực ngã, nhưng cô gần như kiệt lực, cô nhìn đảo nhỏ ngày càng gần, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Xem ra tấn công bằng ma pháp không được." Nhiếp Gia bỗng chốc xuất hiện bên cạnh Hạ Thanh Đường, túm tay cô lắc mình một cái đáp xuống mặt đất, nghiêm túc nói: "Đáng tiếc, Ninh Lãng khống chế tinh chuẩn, năng lực của trung giáo lại quá thấp."
Trong đầu Thời Kham nhanh chóng lượt qua danh sách nhân viên, âm thầm thất vọng lắc lắc đầu, nhân viên của bọn họ không nhiều lắm, cơ bản đều là năng lực giả tấn công vật lý, bằng ma pháp thì chỉ có vợ hắn và trung giáo, trận này khó đánh rồi.
Hạ Thanh Đường đứng vững trên mặt đất, vẫn còn có chút ngốc, sau đó mới chậm rãi phản ứng lại, oa lên, "Trưởng phòng suýt nữa tôi đã chết rồi!"
"Không phải vẫn chưa chết sao, đừng gào!" Thời Kham tát cái ót cô một cái.
Hạ Thanh Đường bị đánh đến độ lảo đảo hai bước, thút tha thút thít hai tiếng chưa tính. Cô là hộ vệ binh của Thời Kham, cho tới nay Thời Kham luôn là đối tượng ám sát hàng đầu của phái cá mập, cho nên Hạ Thanh Đường bị đánh đâu có ít, nhưng thể nghiệm cách cái chết gần như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Tuy rằng hiện tại an toàn, nhưng cường địch trước mặt, Hạ Thanh Đường vẫn cảm thấy, sợ là đêm nay mình phải hy sinh rồi.
"Ta xem ngươi có thể cứu được mấy người!" Sắc mặt Ninh Lãng bỗng nhiên dữ tợn, hai tay tạo thành chữ thập, cánh tay vung lên, mọi người trên chủ đảo bao gồm cả năng lực giả của ốc đảo đều bay lên, tiếp đó dưới dẫn lực cường đại đột nhiên ngã xuống.
Vô số người hoảng sợ thét chói tai cơ hồ truyền khắp ốc đảo, động tĩnh kia thật sự khiến ai ai cũng sợ.
"Thẩm ca!" Tống Noãn Dương sợ hãi được Thẩm Tô ôm chặt vào lòng.
"Muốn chết thì cùng chết!"Năng lực điều khiển của Thẩm Tô không cách nào chống chọi với dẫn lực của Ninh Lãng, hắn tạm thời không thể thuấn di giống như Nhiếp Gia, dưới tình huống như vậy Nhiếp Gia cũng không chiếu cố được hết mọi người, có lẽ thật sự phải chết.
Nhiếp Gia quả thật không thể chiếu cố hết mọi người, cậu nắm tay Thời Kham kéo hắn xuống mặt đất, lại thấy Ninh Lãng lộ ra một nụ cười điên cuồng xấu xa, Ninh Lãng giơ tay, Nhiếp Gia mới vừa túm Thời Kham hạ xuống mặt đất đã bị đẩy lùi.
"Vô dụng, bản nhân Ninh Lãng mới là mấu chốt." Thời Kham chịu đựng gió mạnh, cố thở, nói xong trên eo Nhiếp Gia bị đẩy ra, khoảng cách giữa hai người nháy mắt bị kéo dãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.