Editor: Gấu Lam
Sư Duyên cùng Thần Thiên không ngừng an ủi hắn, cuối cùng trấn an được cảm xúc khẩn trương của Tạ Nhất Hàng, còn Nhiếp Gia thì vẫn luôn ngồi ở góc vùi đầu sửa bản thảo, thương lượng chi tiết cùng biên đạo và tổ tiết mục, chẳng quan tâm đến 3 người đang luyện tập kia.
"Tiểu Hàng nghỉ ngơi một chút đi, không sao đâu, thời gian còn sớm, đừng tự tạo áp lực lớn cho mình như vậy." Sư Duyên vén lên áo sơmi xoa xoa mồ hôi dưới cằm, cầm chai nước đưa cho Tạ Nhất Hàng mồ hôi đầy đầu. Hắn rõ ràng đã mệt muốn chết rồi, lại kiên trì luyện tập một lần lại một lần, sợ ảnh hưởng vòng bán kết ngày mai, Sư Duyên đều âm thầm đau lòng cả buổi, lại cũng thích nhất bộ dáng nỗ lực đáng yêu ấy của hắn.
Trái lại Nghê Phi bên cạnh đối với tiến độ tập luyện rất thờ ơ, trong lòng Sư Duyên như trước thật sự chán ghét, thậm chí có chút ẩn ẩn oán hận Nghê Phi một hai phải thay đổi tiết mục, nếu không Tiểu Hàng hà tất phải thừa nhận áp lực lớn để rồi vất vả tập luyện như vậy.
" Được, chúng ta nghỉ ngơi năm phút đi." Tạ Nhất Hàng ngượng ngùng cười cười, cùng Thần Thiên đi đến một bên ngồi xuống, uống nước nghỉ ngơi.
Sư Duyên thể lực thực tốt, lúc này chỉ thở hổn hển một hồi đã hết mệt, đứng ở tại chỗ ném con mắt hình viên đạn lên người Nhiếp Gia, "Nghê Phi, chúng tôi bên này gần ổn rồi, cậu tính sửa bao lâu thế? Cậu không cần luyện tập cùng chúng tôi một chút à?" Cả buổi chiều vì thay thế vị trí C mà luyên tập lại hết vũ đạo, số lần biểu diễn bài hát này cơ hồ bằng không, hắn cũng không tin Nghê Phi không cần luyện tập, ngày mai đã có thể lên sàn?
Phòng Phòng nhỏ giọng nói: "Eo Phi ca vẫn còn bị thương......"
Vũ đạo《 Chiến Ca 》 mặc kệ là tiết tấu hay là lực đạo đều mãnh liệt hơn ca khúc khác, lão đại bọn họ vốn dĩ còn đang nằm viện, Phòng Phòng tư tâm hy vọng anh ấy có thể luyện tập ít một chút.
Kết quả Nhiếp Gia chỉ là nhìn chằm chằm bản thảo, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tôi không rảnh."
Cái mũi Sư Duyên hếch lên, nghiến răng, lộ ra ánh mắt nguy hiểm hung lệ.
Biên đạo của tổ tiết mục ở hậu đài nhìn, trong lòng khó tránh khỏi giật mình, tuy rằng biết nhóm D không hợp, nhưng ai có thể nghĩ giữa các thành viên đã ác liệt đến loại tình trạng này. Thành viên nhóm D không hợp đã không phải một năm hai năm, từ khi Nghê Phi gia nhập nhóm D vẫn luôn có tin tức như vậy, nếu bọn họ cả bốn năm đều đối chọi gay gắt như hôm nay, nhóm D vẫn có thể cường chống không giải tán, cũng thật bội phục.
Buổi tối 7 giờ Tạ Nhất Hàng rốt cuộc không mắc lỗi nữa, cứ việc mệt đến độ sắp tan biến, nhưng vẫn nhịn không được lộ ra tươi cười vui vẻ. Sư Duyên đau lòng cực kỳ, không ngừng cổ vũ hắn: " Tôi đã nói cậu có thể mà."
Tạ Nhất Hàng có chút ngượng ngùng mà gãi gãi gương mặt, "Còn part chưa chắc lắm......"
Sư Duyên lúc này mới nhớ tới Nghê Phi, nhướng mày hỏi: "Nghê Phi, cậu xong chưa?"
" Rồi, các cậu đi thử âm đi." Nhiếp Gia lười biếng nằm liệt trên ghế dựa, ôm di động nhắn tin cho Sư Tư.
Sao mi không nói sớm! Sư Duyên bỗng nhiên dâng lên một sự bực bội vô danh, bước qua lấy bản thảo trên bàn lật xem.
Nhiếp Gia không chút để ý ngẩng đầu nhìn hắn một cái, theo sau tiếp tục nhắn tin với Sư Tư. Sư Tư mời cậu buổi tối cùng nhau dùng bữa tối, hai người đang thương định thời gian, Nhiếp Gia giống như ngâm mình ở trong vại mật khóe mắt đuôi lông mày đều treo hồng phấn phao phao ngọt ngào, nếu không phải bên này còn có ba đứa con chồng trước(?), hiện tại Nhiếp Gia thật muốn lập tức đi ra ngoài tìm Sư Tư.
(?): Mối vướng bận của Nghê Phi nguyên bản 😑
"Đem đàn ghi-ta của tôi lại đây." Sư Duyên nhìn bản thảo một lát, giữa mày hỏa khí tiêu giảm chút.
Trợ lý chạy nhanh đem đàn ghi-ta đưa cho hắn, Sư Duyên dựa theo bản thảo đàn một đoạn giai điệu ngắn, đi theo thêm nhẹ hai tiểu tiết, từ trong miệng hắn trút xuống điệu nhạc bàng bạc to lớn, cảm giác khẩn trương trong nháy mắt mắng tràn ngập toàn bộ phòng tập luyện. Tạ Nhất Hàng cùng Thần Thiên đang nói chuyện phiếm nhịn không được dừng lại, kinh ngạc qua xem, bọn họ đều có thể nghe ra đây là giai điệu điệp khúc, nhưng cùng ca khúc cũ tựa hồ có điểm không giống nhau......
Cảm giác khẩn trương cùng tiết tấu càng mãnh liệt hơn, không biết bài hát bị chỉnh đổi thành cái dạng gì.
Sư Duyên kịp thời dừng lại, trong lòng có kinh ngạc, không nghĩ tới gần một buổi chiều Nghê Phi đã có thể một mình hoàn thành một bài hát trọng chế như thế, hơn nữa phiên bản mới còn chấn động hơn nguyên bản, cũng có thể nói, Nghê Phi xem như siêu việt đi. Cho dù vẫn luôn chán ghét cậu ta, nhưng giờ khắc này Sư Duyên không thể không thừa nhận tài hoa của Nghê Phi.
Sư Duyên ấn dây đàn trầm mặc một lát, khẩu khí rốt cuộc hòa hoãn chút, "Bản này rất tốt, nếu lấy tới trận chung kết dùng......"
Nhiếp Gia không kiên nhẫn đánh gãy hắn: "Thăng cấp rồi hẵng suy xét trận chung kết, những lời này khó hiểu thế à?"
Trong lòng Sư Duyên mới vừa dâng lên hảo cảm nhỏ bé với cậu tức khắc tan thành mây khói, ánh mắt một lần nữa phiền chán, hắn bắt tay ném bản thảo về trên bàn, lạnh lùng nói: "Đã khuya, cậu cũng không thể một lần cũng không luyện tập?"
Nhiếp Gia vừa vặn cùng Sư Tư gõ thời gian gặp mặt, đem điện thoại để trên mặt bàn, hào phóng đứng lên cởi áo khoác, chuẩn bị biểu diễn một lần. Trên phương diện này Nghê Phi có đủ ký ức thân thể, cho Nhiếp Gia rất nhiều tự tin.
Phòng Phòng được xưng là trưởng nhóm của ngàn vạn fan Nghê Phi, vừa thấy lão đại muốn nhảy liền vội chuẩn bị tốt di động lén lút quay lén. Trợ lý bọn họ tổng cộng năm người, 《 Chiến Ca 》vừa ra đã đi theo lão đại, nhưng cơ hội nghe bài hát này tại hiện trường không hề nhiều hơn so với các fan. Chiến ca của nhóm D không hề công khai diễn trên sân khấu, ngay cả lén tập luyện cũng cực kỳ ít, Phòng Phòng đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội lần này.
Bởi vì bài hát này mặc kệ là ca khúc hay là vũ đạo đều cực kỳ có lực, nó không giống như bài hát phải tốn quá nhiều nước bọt, hơn nữa cơ hội biểu diễn mấy năm nay quá ít, buổi chiều vừa mới bắt đầu tập luyện ngay cả Sư Duyên cùng Thần Thiên đều liên tiếp mắc lỗi, tốn hơn một giờ mới chậm rãi tìm được cảm giác.
Ngay từ đầu còn chờ xem Nghê Phi chê cười, nhưng khi âm nhạc vang lên, Nghê Phi đứng ở vị trí xa lạ vốn là của Tạ Nhất Hàng, không chỉ không mắc lỗi, ngược lại nước chảy mây trôi không có chút nào mới lạ, phảng phất cậu trời sinh là Center, chú định là quang mang vạn trượng(?). Giữa âm nhạc chấn động nhân tâm, sườn mặt Nghê Phi có loại tuấn mỹ gần như thần, Sư Duyên cơ hồ ngây ngốc một cái, thẳng đến Tạ Nhất Hàng không cẩn thận vướng Thần Thiên ngã xuống.
(?): rực rỡ tỏa sáng
"Không có việc gì chứ?" Thần Thiên kéo Tạ Nhất Hàng một phen.
"Không có việc gì không có việc gì, chỉ là tôi có hơi mệt mỏi." Tạ Nhất Hàng xấu hổ cười gượng hai tiếng, nhanh chóng từ trên mặt đất bò lên.
Phòng Phòng âm thầm phẫn nộ bĩu môi, chưa đã thèm mà thu hồi di động, đang nhập thần xem lão đại nhảy, lúc nào cũng là đóa bạch liên này phá hết.
"Tôi không thành vấn đề, các cậu thử đi, giai điệu biến hóa rất lớn, hát hai lần nữa cho nhớ kỹ." Bị đánh gãy một lần Nhiếp Gia cũng không có ý tiếp tục nữa, cậu trở về mặc áo khoác, nhìn thấy Sư Tư đã gửi tin cho cậu, đôi mắt lập tức cong cong,cũng không ngẩng đầu lên đã đi ra ngoài: "Tôi còn có việc đi trước đây."
Dứt lời cũng không đợi những người khác phản ứng đã chạy ra ngoài, đoàn trợ lý cũng nhanh chóng ồ ạt theo ra ngoài.
Nghê Phi nhảy ở vị trí C cực kỳ tự nhiên là điều ba người trăm triệu không nghĩ tới, yêu cầu luyện tập nhiều hơn thật ra là ba người bọn họ, cho dù cậu hiện tại phải đi, bọn họ cũng không thể nói cái gì.
Tạ Nhất Hàng ngồi xếp bằng dưới đất, tâm tình có chút hạ xuống mà nói: " Thật hâm mộ Nghê Phi, có thể dễ như trở bàn tay làm được chuyện tôi trăm cay ngàn đắng mới có thể làm."
Sư Duyên nhận thấy cảm xúc hắn suy sút, vội vàng ngồi xổm xuống vuốt đầu hắn nói: "Nói cái gì thế, cho tới nay cậu nỗ lực cùng chăm chỉ mọi người đều thấy ở trong mắt, cậu căn bản không hề kém người khác, ngược là rất nhiều người so ra đều kém cậu."
Tài hoa, thiên phú, mấy ngày này tạo ra thứ gì, có tài hoa thì thế nào, phẩm cách không được cũng uổng phí. Sư Duyên cảm thụ lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ôn hoà của động vật nhỏ Tạ Nhất Hàng, nội tâm không một mảnh mềm mại, các fan luôn nói Tiểu Hàng là tiểu thiên sứ thiện lương ấm áp, điểm này Sư Duyên vô cùng đồng ý. Thiện lương, tinh thần trọng nghĩa, tâm đồng tình mới là phẩm cách làm một người trân quý nhất.
"Đúng vậy, bài hát này Nghê Phi trước đây không phải Center, cậu ta khẳng định lén trộm luyện tập qua, mỗi ngày ngóng trông chính mình làm Center, nếu không sao có thể đi lên đã thuần thục như vậy." Thần Thiên tức giận bất bình nói.
Sư Duyên nắm tay Tạ Nhất Hàng đem hắn nâng dậy, nói: "Trước mặc kệ Nghê Phi, còn chút thời gian chúng ta ăn cơm chiều đi, sau đó đến công ty thu âm."
"Ừm!" Tạ Nhất Hàng cười rộ lên.
Bên ngoài, Nhiếp Gia từ cửa sau rời khỏi đài truyền hình, thư ký Sư Tư đã lái xe chờ ở bên ngoài. Vốn dĩ Sư Tư tính tới đón cậu, nhưng bị Nhiếp Gia cấm đi, người trên đùi có thương tích nhảy nhót nơi nơi cái gì.
Nhiếp Gia tiếp nhận bó hoa hồng Tiểu Lưu mới vừa mua nói: " Mấy đứa tan tầm đi, ngày mai đến đài truyền hình là được."
Đoàn trợ lý tuy rằng không biết lão đại bọn họ muốn cùng hồ ly tinh đi hẹn hò chỗ nào, nhưng đều thông minh không hỏi nhiều.
Thẳng đến thư ký lái xe mang Nhiếp Gia rời đi, đèn xe đã biến mất ở cuối đường cái rồi, đoàn trợ lý không biết là chua xót hay là vui mừng tập thể thở dài một tiếng: "Oppa chúng ta rốt cuộc đi hái cải trắng."
"Thật muốn biết là cải trắng nhà ai."
Lúc này Sư cải trắng đang ở phòng khách ngồi chờ thanh niên đến, trước mặt hắn đặt một cái máy tính, đang xem MV của thanh niên. Nghê Phi là một người thập phần minh diễm, tựa hồ vì đắp nặn phong cách cá nhân mãnh liệt, bất luận trường hợp nào cơ hồ cũng không cười. Ngoại giới đánh giá cực cao tài hoa của cậu, nhưng với bản thân cậu lại đánh giá cực kém.
Nhưng trên thực tế Nghê Phi không đóng phim điện ảnh cũng không lên tống nghệ, xuất đạo bốn năm gần như chỉ xuất hiện ở buổi biểu diễn cùng album, paparazzi cũng khó có thể chụp được thân ảnh cậu, chỉ sợ fan bốn năm cũng rất khó nói Nghê Phi là loại người như thế nào.
Sư Tư xem mỗi một MV của nhóm D, đã xem cả một buổi trưa thêm nửa buổi tối, khắp đầu óc lại chỉ có khoảnh khắc ở bệnh viện, bộ dáng nước mắt ướt hết lông mi của thanh niên.
Phía sau vang lên thanh âm mở cửa đánh gãy suy nghĩ của Sư Tư, hắn quay đầu, liền nhìn thấy thanh niên một thân màu đen đi vào.
"Sư Tư!"
Thanh niên nhìn thấy hắn lập tức lộ ra một mạt ý cười ngọt ngào, chạy như đạn pháo xông tới chui đầu mình vào trong khuỷu tay hắn, đâm Sư Tư ngẩn người.
"Tặng cho anh." Nhiếp Gia ngồi quỳ ở bên người Sư Tư, đem một bó hoa hồng đỏ ra.
Sư Tư nhướng mày, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vừa vặn mười chín đóa, trong lòng hắn ngập một tầng sung sướng, tiếp nhận hoa xoa xoa đầu tóc Nhiếp Gia sau đó chuyển giao cho thư ký, "Đem cắm vào, để trong phòng ngủ của tôi."
Thư ký đối với tiến triển thần tốc của hai người đã thấy nhiều, mặt vô biểu tình đi tìm bình hoa.
"Em giữa trưa cũng chưa ăn cơm à, đói không? Hay đợi lát nữa." Sư Tư vê một sợi tóc của Nhiếp Gia nhẹ giọng hỏi.
Nhiếp Gia thân mật dựa ở bên người hắn, cằm cậu đặt ở trên vai Sư Tư, gần gũi nhìn mặt nghiêng của hắn. Thế giới này Thời Kham cùng diện mạo của bản gốc không có bất luận chỗ tương tự gì, nhưng ánh mắt lại không có chút biến hóa. Chính là ánh mắt như vậy, khiến Nhiếp Gia hoàn toàn dỡ xuống nội tâm bất an, Thời Kham yêu cậu, không liên quan cậu có bộ dáng gì.
"Không có gì, chân của anh còn đau không?" Nhiếp Gia nắm tay Sư Tư, câu ngón tay hắn, lén lút dùng dị năng giảm bớt đau đớn cho hắn.
Sư Tư không có nói, khi thanh niên nói chuyện hơi thở ấm áp tất cả phụt lên ở cổ áo hắn, làm lưng hắn nhịn không được có chút cứng đờ, muốn làm cái gì đó, rồi lại sợ dọa đến cậu.
"Không nghiêm trọng như vậy, mười ngày nửa tháng thì tốt rồi." Sư Tư nói chuyện vô ý thức vuốt ve đầu ngón tay Nhiếp Gia.
"Tiên sinh, bữa tối chuẩn bị xong rồi." Đầu bếp nữ đi ra nói.
Vốn dĩ Sư Tư cũng không muốn nhanh như vậy đã đem người gọi vào trong nhà, sợ làm người ta sợ, nhưng Nhiếp Gia ra lệnh rõ ràng cấm hắn nơi nơi đi lại, Sư Tư chỉ có thể đem người chiêu đãi tại nhà tới. Bất quá hiện tại xem ra là hắn lo lắng nhiều, ở bệnh viện hắn đã ẩn ẩn cảm thấy có quan hệ kì diệu với thanh niên, khi ở chung không hề mới lạ khách khí chút nào.
Chân cẳng Sư Tư không tiện, Nhiếp Gia đỡ hắn vào nhà ăn, hai người vừa tán gẫu vừa ăn bữa tối.
Kỳ thật Sư Duyên từng trở về một lần, nhưng bị thư ký bảo đang mở video hội nghị ngăn ở bên ngoài, chưa đi đến được cánh cửa.
"Chính anh ấy kêu tôi lại đây, mở cái gì chứ, tôi cũng không vội?" Hai tay Sư Duyên đặt trong túi rất không cao hứng, nhưng vẫn
quan tâm hỏi: "Nghe nói anh tôi bị tai nạn, bị thương thế nào, có nghiêm trọng không?"
"Ông chủ chỉ là cẳng chân bị thương ngoài da, không thương đến xương cốt, không có gì đáng ngại." Thư ký có nề nếp nói.
Sư Duyên cúi đầu nhìn nhìn thời gian trên di động, theo sau nói: "Vậy nếu anh ấy không rảnh tôi đi về trước đây, tôi còn có chút việc."
"Vâng, ngài đi thong thả." Thư ký nói.
Sư Duyên sau khi ăn xong bớt tí thời giờ tới, còn phải về công ty thu âm phân part, cũng không một hai phải tìm được Sư Tư, trực tiếp về công ty.
Nhiếp Gia cùng Sư Tư vượt qua một bữa tối vui sướng, không có bất kì kẻ nào quấy rầy. Sau khi ăn xong hai người ở ban công trúng gió, Nhiếp Gia ôm đầu gối dựa vào bên người Sư Tư, câu được câu không cùng hắn nói chuyện, đầu dựa vào trên vai Sư Tư, thoạt nhìn có chút mệt nhọc.
"Đêm nay lưu lại nơi này không?" Sư Tư cúi đầu nhìn Nhiếp Gia đánh cái ngáp, lông mi nhỏ dài nồng đậm treo lên nước mắt, bộ dáng không hề phòng bị mà tràn ngập ỷ lại với chính mình làm trong lòng Sư Tư nhịn không được dâng lên một cổ rung động.
"Muốn." Nhiếp Gia hữu khí vô lực nhu chiếp một tiếng, hai tay càng thêm ôm chặt eo Sư Tư, cả người đều quăng vào trong lòng ngực hắn tựa hồ tính toán ngủ luôn như vậy.
Rõ ràng là một người lãnh khốc vô tình được fans xưng là tổng công, lúc này ở trong lòng ngực mình lại giống như một động vật nhỏ yếu ớt.
Sư Tư tâm đều nhũn ra, hắn ôm lấy eo thanh niên đem người ôm chặt chút chống đỡ gió đêm cho cậu, cúi đầu nhìn môi mỏng đỏ bừng phiếm nhàn nhạt hương rượu của cậu, bỗng nhiên nhịn không được nội tâm xúc động cúi đầu muốn hôn lên. Hô hấp của hai người vừa mới giao triền nhau, thanh niên trong lòng ngực bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt lộng lẫy nhìn hắn thật sâu, Sư Tư bỗng dưng tỉnh táo lại, lập tức kịp thời kiềm chế xúc động.
"Tôi muốn hôn em, có thể chứ?" Sư Tư nhẹ nhàng mở miệng, thân sĩ mà dò hỏi.
Nhiếp Gia có thể tinh tường nhìn thấy ôn nhu trong mắt người yêu cơ hồ muốn tràn ra, cậu bỗng chốc cười, ngẩng đầu ở trên môi Sư Tư hôn một chút, cười nói: "Đương nhiên."
Sư Tư kinh hỉ đến ánh mắt hơi lóe, cứ việc trong lòng châm một đám lửa, nhưng lại nhẹ nhàng cúi đầu hôn m thanh niên động tác thập phần chậm chạp ôn nhu.
Hai người triền miên không bao lâu, tiếng chuông di động của Nhiếp Gia bỗng nhiên đánh gãy giờ khắc điềm mỹ yên tĩnh này.
Là người đại diện Hạng Hiển Dân điện báo, Nhiếp Gia không chút suy nghĩ mà cắt đứt, đem điện thoại ném tới một bên không thèm để ý muốn tiếp tục cùng Sư Tư thân thiết, tiếng chuông lại lần thứ hai vang lên.
Hứng thú của Nhiếp Gia hoàn toàn bị đánh tan, cậu lấy di động về nhìn, lần này là Sư Duyên.
Hiện tại là 11 giờ tối, người khác không cần ngủ sao!
Nhiếp Gia trong bụng nghẹn hỏa, cũng không tránh Sư Tư nhận điện thoại luôn, thanh sắc băng liệt nói: "Cậu có chuyện gì?"
"Cậu hiện tại lập tức đến công ty đi." Sư Duyên ngữ khí cũng không tốt chút nào.
Nhiếp Gia lạnh lùng nói: " Cậu biết hiện tại mấy giờ không?"
"Bảo cậu lại đây thì cậu tới đi!" Sư Duyên bỗng nhiên gầm lên, nói xong cũng không đợi Nhiếp Gia đáp lời đã tắt mất.
Ánh mắt Nhiếp Gia lãnh duệ cơ hồ muốn giết người, Sư Tư ôm cậu vào trong lòng ngực, trong lúc vô ý kịp thời ngăn chặn lệ khí trong lòng Nhiếp Gia, "Làm sao vậy?"
"Đêm nay không thể bồi anh rồi." Nhiếp Gia lấy lại tinh thần, hai tay vòng qua cổ Sư Tư hôn hắn một cái, sau đó đứng lên nói: "Em trai anh kêu tôi về công ty một chuyến."
"Quá muộn, tôi bảo Lâm Nhiên đưa em về." Sư Tư cũng không có ý giữ lại cậu, lâm thời có việc còn có thể làm sao bây giờ.
Tâm tình của Nhiếp Gia bị Sư Duyên đánh bại sạch sẽ, đỡ Sư Tư chân không tiện về phòng sau đó mặc áo khoác cùng thư ký xuống lầu chạy đến công ty CBC. Nghê Phi ngày hôm qua cả đêm không ngủ, Nhiếp Gia lại tốn tế bào não cả buổi trưa sửa chữa giai điệu chiến ca, lúc này ngồi ở trong xe ngáp liên miên, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Thư ký ở bên cạnh có chút nơm nớp lo sợ, lúc này thanh niên không hề nhiệt tình mềm mại như khi ở cùng ông chủ, ngược lại khí tràng lành lạnh, bất động thanh sắc uy hiếp khắp cả xe, làm tên cáo già đi theo Sư Tư gần mười năm như hắn cũng không tự giác mà kẹp chặt cái đuôi.
Tới dưới lầu CBC, thư ký đưa Nhiếp Gia lên tầng rồi mới trở về.
Trợ lý Sư Duyên Tiểu Phương đã sớm ở đại sảnh chờ Nhiếp Gia, Nhiếp Gia không kiên nhẫn nói: "Người ở đâu?"
"Ở phòng thu âm." Tiểu Phương vừa thấy Nhiếp Gia sắc mặt đen thui, chạy nhanh nói: "Là thế này Phi ca, vừa rồi Duyên ca ba người bọn họ khi thu âm......"
"Tạ Nhất Hàng không hát nổi có phải hay không?" Nhiếp Gia hai tay đặt ở trong túi đi nhanh đén phòng thu âm.
Tiểu Phương chột dạ mà ai một tiếng, "Hàng ca anh ấy còn cảm mạo, giọng nói vẫn chưa ổn......"
Nhiếp Gia đứng ở trước thang máy cười lạnh một tiếng, "Cậu ta lúc không cảm cũng có thể hát được à?"
Tiểu Phương tức khắc không dám nói cái gì nữa.
Mới vừa tiến vào phòng thu âm Nhiếp Gia liền nhìn thấy Tạ Nhất Hàng ôm một ly nước ấm hốc mắt đỏ bừng ngồi ở một bên, hơi hơi cúi đầu như đang ngẩn người.
Sư Duyên nhìn thấy cậu tới, lập tức chào đón chính là một câu: "Nghê Phi, Tiểu Hàng vốn sẽ hát phần của cậu, nhưng tất cả part của cậu Tiểu Hàng không thể hát được, cậu sửa xong rồi căn bản không có một câu thuộc âm vực của Tiểu Hàng, cậu có phải cố ý nhằm vào cậu ấy hay không?"
Giọng Tạ Nhất Hàng tuy rằng không phải tốt nhất trong nhóm D, nhưng tính toàn bộ giới âm nhạc cũng không kém, không đến mức một bài hát tới một câu cũng không hát nổi, nếu không đâu ra bản lĩnh đảm đương main vocal nhiều năm như vậy, huống hồ 《 Chiến Ca 》 tuy mạnh mẽ nhưng âm cao kỳ thật cũng không nhiều lắm. Tuy vậy 《 Chiến Ca 》 cảm tình sắc thái quá mãnh liệt, để khắc hoạ ra bối cảnh to lớn giọng hát yêu cầu thập phần hồn hậu, ngẩng cao tiếng hát hoà điệu cùng tình cảm, cố tình là hai điểm này Tạ Nhất Hàng làm không được.
Vừa rồi Tạ Nhất Hàng thu bài hát này, âm cao uyển chuyển, không có bất luận chướng ngại gì, giọng hát không thành vấn đề, nhưng hắn hát không ra loại khí thế cùng cảm tình đặc biệt của《 Chiến Ca huống chi là bản Nghê Phi sửa sau này, ngay cả Sư Duyên đều cảm thấy ở khí thế hùng hồ đó thanh âm Tạ Nhất Hàng giống như tạp âm.
Âm vực của hắn cùng bài hát này không hợp, nguyên bản Tạ Nhất Hàng còn có thể hát một đoạn điệp khúc trong《 Chiến Ca 》, Nghê Phi sửa xong đu rằng bài hát càng hoàn mỹ, nhưng lại hoàn toàn đem Tạ Nhất Hàng đẩy ra ngoài, vậy còn không phải cố ý sao?
"Nghê Phi, ngày mai buổi sáng bắt đầu diễn tập, cậu làm như vậy thật không hiểu chuyện." Hạng Hiển Dân cũng không vui mà nói.
Nhiếp Gia quét hai người một cái, một phen đẩy ra Sư Duyên, đi đến trước mặt Tạ Nhất Hàng, trên cao nhìn xuống hắn: "Một câu cũng hát không được?"
Tạ Nhất Hàng khẩn trương đứng lên, trong ánh mắt hồng hồng lần thứ hai trào ra một tầng nước mắt, "Thực xin lỗi......"
"Vậy ngày mai lúc thu âm tắt mic của cậu ta, chỉ cần mở khẩu hình thôi? Nói với bên ngoài rằng cậu ta không có part riêng." Nhiếp Gia hờ hững nói.
Bả vai Tạ Nhất Hàng run rẩy.
Thần Thiên trừng mắt lên: " Cậu nói cái gì?"
"Nghê Phi, cậu đừng nên quá đáng." Sư Duyên lãnh mặt nói.
"Vậy cậu muốn thế nào?" Nhiếp Gia lấy lại tinh thần nhìn thẳng Sư Duyên lòng đầy căm phẫn.
"Chúng ta có thể dùng bản cũ......" Sư Duyên bỗng nhiên nói, biểu tình có chút khó chịu nói: "Hoặc là cậu lại sửa chữa nữa đi."
"Đúng vậy, hiện tại mới 11 giờ rưỡi, cách lúc thu âm còn nửa ngày nữa." Thần Thiên theo sau nói.
Tạ Nhất Hàng cũng chờ mong mà nhìn cậu, không muốn ở trên sân khấu lớn lại bị tắt mic, hắn nhỏ giọng nói: "Nếu nói với bên ngoài rằng tôi không có pảt riêng, đối với cậu cũng không tốt......"
Nhiếp Gia cơ hồ bị ba người da mặt dày làm tức tới bật cười, hát không được ảnh hưởng thi đấu còn không chịu luyện tập cũng không chịu tắt mic, ngược lại dùng một bộ thái độ đương nhiên yêu cầu người khác thức suốt đêm đem một tinh phẩm đánh nát một lần nữa tạo thành phế phẩm để phù hợp hắn, đâu ra mặt lớn như vậy.
"Nếu muốn sửa một bài hát, chỉ có thể là bởi vì nó còn chưa đủ hoàn hải, trước nay tôi chưa thấy qua chuyện bởi vì ca sĩ không hát nổi mà sửa chữa ca khúc. Nếu các người cảm thấy tôi ca còn chưa đủ tốt, các người bất luận kẻ nào muốn sửa nó, chỉ cần có thể đem nó trở nên tốt hơn tôi cũng không có bất luận ý kiến gì, nhưng muốn tôi bởi vì Tạ Nhất Hàng không thể hát được mà hạ thấp chất lượng ca khúc, không có cửa đâu." Biểu tình Nhiếp Gia tối tăm, ánh mắt vào lúc này có chút đáng sợ.
Nhiếp Gia nói giống như một bạt tai hung hăng tát ở trên mặt ba người, Thần Thiên nhíu nhíu mày, lại cũng tìm không ra lời nào phản bác.
Quả thật Nghê Phi nói sự thật...... cho dù là bản 《 Chiến Ca 》cũ Tạ Nhất Hàng cũng phát huy cực kỳ không ổn định, lúc thu album phải thông qua hậu kỳ mới miễn cưỡng qua cửa, có một lần ở trên sân khấu biểu diễn 《 Chiến Ca 》 Tạ Nhất Hàng không thể hát ổn, may mà lúc ấy có Nghê Phi kịp thời cứu tràng, ngoại giới mới nhìn không ra.
Đây là chiến ca của nhóm D, ai có thể nghĩ bài hát cơ hồ không biểu diễn live là bởi vì có thành viên hát không được.
Cổ Tạ Nhất Hàng chậm rãi đỏ lên, sau đó lan tràn khắp cả khuôn mặt, hắn buông cái ly trong tay chân tay luống cuống nhìn Sư Duyên. Nhóm này thành lập 5 năm, trong 5 năm mặc kệ hắn gặp chuyện gì Sư Duyên cũng sẽ động thân bảo hộ hắn, hắn cho rằng lần này cũng như vậy, nhưng Sư Duyên chỉ là đứng ở chỗ không nói một lời.
Trong lòng Tạ Nhất Hàng lạnh lẽo, vô thố túm túm tay áo Sư Duyên, nhẹ nhàng nói: "Bằng không dựa theo Nghê Phi nói đi......Bài hát lại sửa nữa thì quá đáng tiếc, tôi không sao đâu......"
Sư Duyên nhìn hốc mắt Tạ Nhất Hàng đỏ bừng liền đau lòng, trong lòng hắn Phi đã sớm tồn tại thành kiến với Nghê, từ lúc Nghê Phi vừa tiến đoàn đã cảm thấy cậu ta nơi chốn nhằm vào Tạ Nhất Hàng, trong lòng đã sớm nghẹn một cổ hỏa.
"Nghê Phi, mọi người đều là một nhóm, cậu hà tất gì một hai phải làm khó Tiểu Hàng? Nhiều năm như vậy, Tiểu Hàng vẫn luôn nỗ lực nâng cao mình, vì cái gì cậu lại xem như không thấy chứ? Cậu ấy đến tột cùng đắc tội cậu chỗ nào chứ!" Sư Duyên phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhiếp Gia.
"Nỗ lực? Hai năm trước cậu ta không thể hát bài này, hai năm sau vẫn không thể hát, cậu nói tôi nghe cậu ta nỗ lực chỗ nào?" Nhiếp Gia ánh mắt lạnh băng mở miệng: "Bốn năm nhóm D ra bốn album hai mini album, mỗi một bài hát ca khúc đều là tôi tự mình một người hoàn thành, tôi chỉ cầu các người hát cho tốt kết quả tới hát cũng hát không xong, cậu nói cậu ta rất nỗ lực à? Nếu Tạ Nhất Hàng cố gắng lớn nhất cũng chỉ có thể làm tốt phận sự của mình, vậy nhanh chóng rời nhóm đi, đừng kéo chân tôi! Không có kết quả nỗ lực chỉ là lời đánh rắm, ít quỳ trên mặt đất rồi tự mình làm
mình cảm động khóc đi."
Dứt lời Nhiếp Gia đẩy Hạng Hiển Dân đang khoanh tay gần đó, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng thu âm.
Sau khi Nhiếp Gia bùng nổ cảm xúc kịch liệt, nhân viên công tác phòng thu âm đều im như ve sầu mùa đông, tựa hồ lưỡi đao uy áp kia còn treo ở trên đầu.
Trực diện với cảm xúc của Nhiếp Gia Sư Duyên phảng phất như bị quạt một bạt tai trước mặt mọi người, ánh mắt có chút khiếp sợ,nhiều hơn là mờ mịt.
Tiểu Hàng không đủ thông minh, mỗi bài hát vũ đạo đều phải luyện tập rất nhiều mới có thể nhớ kỹ, Sư Duyên thường xuyên nhìn thất hắn một mình ở phòng tập luyện yên lặng luyện tập, có đôi khi cơm cũng không rảnh ăn, luôn là gương mặt tươi cười ngây ngốc chào người, cũng không biết phân biệt ác ý của người khác, chịu khi dễ chỉ biết tự mình trốn đi lặng lẽ khóc.
Chính là mặt trời nhỏ Tiểu Hàng như thế chậm rãi đi vào trong lòng hắn......
Nhưng buổi nói chuyện hôm nay với Nghê Phi lại giống như một lời cảnh tỉnh.
Đúng vậy, Tiểu Hàng vẫn luôn nỗ lực, nhảy một lần không nhớ thì luyện tập mười lần, mười lần không nhớ thù luyện tập một trăm lần, thẳng đến có thể lên đài...... Nhưng đây không phải điều hắn nên làm sao, đây là trách nhiệm của hắn. Người khác luyện tập mấy lần đã có thể nhớ kỹ, tự nhiên không cần luyện tập nữa, Tạ Nhất Hàng cần luyện tập mấy chục lần mới có thể nhớ kỹ, cũng xem như nỗ lực sao?
Nếu nói đây là chăm chỉ đây là nỗ lực, vậy Nghê Phi luôn bảo đảm ra album bốn năm không gián đoạn, thậm chí chất lượng ca khúc một bài thắng một bài, còn trả giá thời gian cùng bọn họ luyện nhảy, vậy Nghê Phi trả giá xem như cái gì? Thiên phú? Đây là chỉ dựa thiên phú thì có thể đạt được thành tựu sao?
"Sư Duyên......" Tạ Nhất Hàng sắc mặt tái nhợt nhẹ giọng kêu.
Sư Duyên quay đầu lại, nhìn hai mắt vô thố bất an của Tạ Nhất Hàng, rõ ràng dĩ vãng đây là bộ dáng hắn đau lòng nhất, hiện tại không biết vì sao lại là có chút khác thường.
Sư Duyên thở dài ra một hơi, hắn cùng Thần Thiên sắc mặt đều không thể xưng là đẹp.
Hạng Hiển Dân đem Sư Duyên đơn độc gọi vào phòng nghỉ cách vách, nói: "Nghê Phi khẳng định không muốn sửa nữa, hiện tại tôi đã cùng tổ tiết mục bên kia định hiệp ước, Nghê Phi không cần thi đấu cũng được. Cao tầng công ty đã cùng tổ tiết mục câu thông ổn rồi, các cậu sẽ thăng cấp trận chung kết giành được quán quân, hiện tại đã không cần để Nghê Phi dự thi."
Sư Duyên đứng lên, giận dữ nhìn Hạng Hiển Dân, "Các người gian lận. Chỉ để bảo đảm chúng ta thắng?"
"DDD không thể thua thiếu gia của tôi ơi, dư lại ba nhóm một nhóm là nhóm tân binh một nhóm là nhóm idol, còn có nhóm vẫn luôn phân cao thấp với các cậu nhóm Galaxy, ba nhóm bọn họ cộng lại cũng không thể đua doanh số album cùng âm nguyên của chúng ta, dưới tình huống này nếu bị thua không phải bị chê cười à? Đối với danh tiếng các cậu tổn thất cực lớn." Hạng Hiển Dân tận tình khuyên bảo.
Nhóm D vẫn luôn được gọi là Ông Vua không ngai, được nghiệp giới gọi là biểu tượng âm nhạc, nếu ở trên một chương trình giải trí mang tính thi đấu lại thua, không phải mất mặt ném tận Thái Bình Dương sao.
Sư Duyên sửng sốt, trong lòng có chút hụt hẫng mà nói: "Doanh số Album đều là công lao của Nghê Phi...... Dưới tình huống không có Nghê Phi chúng ta đã bị đào thải một lần, nếu Nghê Phi ở đây, căn bản không cần các người gian lận. Bảo vệ vương miện, tồn tại của Nghê Phi chính là vương miện của nhóm D, chả cần làm điều thừa."
"Tôi không phải thấy Nghê Phi không nghe lời sao, trở về tham gia thi đấu, lại khiến Nhất Hàng không thể hát, còn không bằng không cho cậu ta tới." Hạng Hiển Dân không chú ý tới Sư Duyên biến hóa, phụ họa cười nói.
Sư Duyên trong mắt lãnh quang hiện ra, tựa hồ suy nghĩ cẩn thận cái gì, "Công ty đang ở cố tình hạn chế Nghê Phi phát triển?"
"Nghê Phi tính cách không tốt, không thích hợp cái vòng này, hơn nữa cậu lại không thích cậu ta, thì cứ như vậy đi." Hạng Hiển Dân nhẹ nhàng bâng quơ liền đem chuyện công ty trong bốn năm hạn chế Nghê Phi nói sơ lược ra.
"Tôi không thích Nghê Phi là chuyện của tôi, ai cho các người hạn chế cậu ta!" Sư Duyên bỗng nhiên phẫn nộ rống lên, tròng mắt hắn đều đỏ, trừng mắt nhìn Hạng Hiển Dân tựa hồ hận không thể ăn sống hắn.
Cho dù vẫn luôn không thích Nghê Phi, nhưng Sư Duyên cũng chưa bao giờ phủ nhận tài hoa của Nghê Phi, không hề phủ nhận nhóm D có ngày hôm nay tuyệt đối đều là công lao của Nghê Phi. Còn tưởng rằng cậu ta không tiếp quảng cáo không lên tống nghệ là bởi vì tính cách cậu ta quái gở, nguyên lai vẫn luôn là công ty chèn ép cậu ta, đem năng lực của cậu ta hạn chế ở trong một nhóm D nho nhỏ, bọn họ coi Nghê Phi như cái gì chứ!
"Không phải...... Cậu không biết a?" Hạng Hiển Dân bị Sư Duyên đột nhiên bùng nổ làm cho hoảng sợ.
"Các người vì cái gì bởi vì tôi không thích Nghê Phi mà hạn chế cậu ta?" Sư Duyên nghĩ tới cái gì, mặt âm trầm ép hỏi nói: "Bản thân giá trị Nghê Phi, còn cao hơn xa toàn bộ nhóm D, vì cái gì các người sẽ vì một nhóm nhỏ mà từ bỏ Nghê Phi?"
Hạng Hiển Dân bị Sư Duyên ép hỏi mồ hôi rơi đầy người.
"Bởi vì tôi họ Sư, phải không?" Sư Duyên lạnh lùng nói.
Hạng Hiển Dân lau mồ hôi lạnh nói: "Ngay từ đầu lão tổng không biết, một năm đầu thành tích của nhóm D không thấy được tương lai còn tốn không ít tiền, thượng tầng đã dự định giải tán nhóm D...... Sau lại phát hiện ngài là em trai ruột của Sư đổng, nên tốn số tiền lớn ký với Nghê Phi......"
Nhóm D từ khi Nghê Phi gia nhập trong vòng một năm, album càn quét các bảng xếp hạng lớn, năm thứ hai có một bài như 《 Chiến Ca 》 được đẩy lên thần đàn, vẫn luôn hồng tới hiện tại.
Mà hết thảy đều là công lao của Nghê Phi, nhưng Nghê Phi lại gặp cái gì? Cậu ta rõ ràng hát nhảy đều giỏi, tài hoa hơn người, hiện tại có Ace nào trong nhóm nam hạng 1 có tư cách so với Nghê Phi? Nhưng chính một người ưu tú như vậy, ở trong nhóm lại rất ít làm Center, phân phối ca từ cũng không phải nhiều nhất.
Ở trong nhóm bị xanh lá, bị công ty hạn chế phát triển, dù vậy Nghê Phi cũng trở thành thần tượng siêu nhân khí. Ba người bọn họ, không phải là đang kéo chân Nghê Phi âo.
Trong lòng Sư Duyên kịch liệt run rẩy, suy sụp ngã ngồi ở trên sô pha.
Hắn cho rằng hắn thoát ly Sư gia, thành tựu hôm nay đều là dựa vào chính mình nỗ lực, kết quả là vẫn là kéo phúc của Sư gia, được Nghê Phi ban tặng, cùng hắn có liên quan gì chứ?
"Nghê Phi biết không?" Sư Duyên hai mắt vô thần hỏi.
"Cậu ta không biết." Hạng Hiển Dân nhanh chóng nói.
Sư Duyên nhẹ nhàng câu môi trào phúng cười cười, cũng đúng, dựa theo tính cách của Nghê Phi, nếu biết mình chỉ là một công cụ sáng tác bị công ty buộc chặt ở nhóm D, chỉ sợ sẽ liều chết giải ước.
"Vòng bán kết ngày mai, dựa theo ý Nghê Phi đi, dùng Chiến ca, lập tức đem nhạc đưa cho tổ tiết mục, lúc quay tắt mic của Tạ Nhất Hàng." Sư Duyên cả người vô lực đứng lên, giờ khắc này chỉ cảm thấy tâm lực tiều tụy, nội tâm áy náy đối với Nghê Phi cơ hồ muốn nhấn chìm hắn.
Khi Tạ Nhất Hàng đẩy cửa tiến vào tìm người, vừa vặn nghe được những lời này của Sư Duyên, cả người sững sờ đứng hình.
Sư Duyên thấy Tạ Nhất Hàng cũng chưa nói cái gì, chỉ là cúi đầu nhanh chân rời đi.
"Sư Duyên......" Tạ Nhất Hàng đuổi theo hai bước, ánh mắt bất an cực kỳ, nhưng Sư Duyên cũng không để ý đến hắn, ngược lại cũng không quay đầu lại rời khỏi công ty.
"Sư Duyên đi rồi?" Thần Thiên từ phòng thu âm ra trong nháy mắt chỉ kịp nhìn thấy Sư Duyên biến mất ở chỗ rẽ, theo sau nhìn thấy biểu tình Tạ Nhất Hàng thấp thỏm lo âu sợ hãi, không ngừng nhíu mày nói: "Làm sao vậy?"
"Sư Duyên nói...... Ngày mai tắt mic của tôi." Tạ Nhất Hàng môi mỏng run rẩy nói.
Lúc này trên đường về KK đem tâm lý biến hoá của Sư Duyên thuật lại cho Nhiếp Gia, Nhiếp Gia sờ sờ vành tai mình, bên môi có một mạt tươi cười khinh miệt.