Trên dưới Khải Toàn thành đều hoan hô nhảy nhót khi biết Đại vương đánh hạ Lộc Đài, trừ Quân Trường Duyệt bị giam lỏng.
Mấy ngày qua, hắn không nhận được bất luận tin tức Vương huynh muốn gặp hắn hoặc là muốn xử trí hắn, đành phải không ngừng thấp thỏm bất an ở trong phòng đi qua đi lại. Hắn một mặt nôn nóng không biết phải thoát thân thế nào, lại một mặt lo lắng Tư Không Hàn ở Trác Lộc xa xôi, không biết hắn hiện nay thế nào, tin tức có linh thông không, người ở bên hắn dùng có hài lòng không?
Quân Trường Duyệt tay trói gà không chặt, bị nhốt ở Tây Bắc vương phủ, luôn nghĩ đến âm thầm đào tẩu nhưng đến đầu tường còn không bò nổi, huống chi còn có quân tinh nhuệ dưới trướng Cơ Giai Dung ở bên trông coi, hắn sốt ruột đến phát hỏa, lại không có biện pháp.
Rốt cuộc đến nửa tháng sau, một Huyền Giáp tự mình lại đây, đem hắn mang đến Lộc Đài.
Quân Trường Duyệt vẫn luôn cảm thấy Vương huynh đến nay còn chưa giết hắn, là bởi vì trong lòng hoặc nhiều hoặc ít còn niệm tình thủ túc, hắn đã sớm viết một bản nhận lỗi sẵn trong đầu, hy vọng có thể tranh thủ cho mình chút thời gian để truyền tin tức đến Trác Lộc. Nhưng không nghĩ tới, sau khi tới Lộc Đài Huyền Giáp một tay ném hắn đến đội ngũ quân y dưới trướng Vân Huy tướng quân, căn bản không thể gặp Vương huynh.
"Ta muốn gặp Vương huynh!" Trong lòng Quân Trường Duyệt lo sợ đi tìm Vân Huy tướng quân, hắn luôn luôn dễ nói chuyện, hơn nữa trung với vương quyền, Quân Trường Duyệt tin tưởng người này ít nhất sẽ không làm khó dễ mình.
Vân Huy tướng quân đang tu chỉnh quân đội, nhưng thật ra không vội, cũng không phản ứng Quân Trường Duyệt, chỉ nói: "Đại vương gần đây rất vội, đến vi thần cũng không gặp được mấy lần, điện hạ vẫn đừng đi quấy rầy Đại vương." Đại vương không phế đi tước vị của hắn, vì vậy Vân Huy tướng quân vẫn tuân theo tôn ti nói: "Tĩnh Vương điện hạ, Đại vương lần này gọi ngài trở về là muốn đem ngài theo bên người, đại quân ít ngày nữa sẽ nhổ trại tiến ra Bắc, thương vong rất nhiều, ngài cần phải biểu hiện thật tốt đừng khiến Đại vương thất vọng."
Quân Trường Duyệt không được Vân Huy tướng quân đáp ứng, đành hậm hực trở về lều lớn của binh lính.
Nơi này khắp nơi đều là mùi máu tươi, đừng nói Xích Dương cung ngay cả sương phòng ở Tây Bắc vương phủ cũng kém xa, Quân Trường Duyệt nghẹn một bụng tính tình.
Liên tiếp mấy ngày Quân Trường Duyệt đều cùng quân y xem xét tình huống thương binh dưới sự giám thị, trước kia hắn là Tĩnh Vương điện hạ mỗi người đều kính yêu, hiện tại rất hiếm khi có người để ý tới hắn, tuy rằng không bị làm khó dễ, nhưng không có người nào phụng Tĩnh Vương hắn nữa, miệng thì gọi như vậy, nhưng quân y trưởng thậm chí còn sai khiến hắn đi chạy vặt.
Dù cho Đại vương không xử trí hắn, nhưng ai cũng không quên lúc trước là hắn đem ôn dịch vào quân doanh! Hắn không xứng làm một đại phu!
Quân Trường Duyệt bị giam giữ rất lâu, thẳng đến khi ở trong quân doanh vấp phải trắc trở, mới trực quan cảm nhận được từ đám mây ngã xuống là loại tuyệt vọng thế nào.
Không mấy ngày, Yến quân lại lần nữa khai chiến với quân Tề, trống trận như sấm, quần ẩu dưới Bạch Nhai Cốc.
Tề Vương trăm triệu không nghĩ tới bạo quân Yến quốc lại là kẻ điên như vậy, đánh hạ Lộc Đài chưa tới một tháng lại lần nữa chỉnh binh tiến đánh Bạch Nhai Cốc, binh lực dưới trướng hắn ta đến tột cùng cường đại cỡ nào mới tiến công không ngừng nghỉ như vậy?!
Thái Tử cùng Triệu Vô Thương chết ở Lộc Đài đã khiến Tề Vương đại thương nguyên khí, trận chiến ở Bạch Nhai Cốc nổ vang, tức khắc ban hành 11 ngự lệnh, lệnh đại tướng ở tiền tuyến cần phải bảo vệ Bạch Nhai Cốc.
Tử trạng thê thảm của Lộc Đài sau khi quân Yến đi qua đã lưu truyền rộng rãi, khi quân Yến tiến đến, bá tánh Bạch Nhai Cốc tức khắc hoảng loạn vô cùng,bỏ nhà đào vong, chỉ sợ sau khi bạo quân công chiếm Bạch Nhai Cốc lại ra lệnh giống vậy, những dân chúng như bọn họ nhất định đầu rơi xuống đất.
Nhiếp Gia vẫn là giống như lần trước, đầu tiên là kêu hàng, kết quả đương nhiên là bị quân Tề trào mắng một hồi, cuối cùng khai chiến.
Địa thế Bạch Nhai Cốc không được tốt lắm, khó thủ, thêm ba vạn thiết kỵ được Nhiếp Gia trang bị cây nỏ một lần bắn 10 phát, hơn nữa ba vạn thiết kỵ sau khi chinh phạt Nam Di lại bị Thời Kham trực tiếp huấn luyện, cơ hồ có thể càn quét chiến trường.
Cuối cùng không đến hai ngày, Bạch Nhai Cốc bị chiếm, tướng lãnh quân Tề thật ra có tiên phong đại tướng sau khi chiến bại đã quỳ xuống đất xưng hàng, nguyện suất quân quy thuận Yến Vương, thế nhưng Yến Vương chỉ nói một câu "Tàn sát dân trong thành".
Bạo quân Yến quốc đã đồ sát hai thành, kinh sợ ngũ quốc, bá tánh ở vương đô Tề quốc đều hoảng sợ không chịu nổi, chỉ sợ sáng hôm sau vừa mở mắt, bạo quân đã đánh tới dưới thành.
Bạch Nhai Cốc luân hãm, Tề quốc lại mất một thành, Tề Vương ở triều đình nổi trận lôi đình, quần thần mưu kế chồng chất đều không làm nên chuyện, bạo quân là kẻ không chấp nhận đàm phán, người đưa tin đảo mắt cái đã bị giết, không màng đạo nghĩa, dầu muối không ăn, thực sự là làm người đau đầu.
Tề Vương không có cách, lại không dám ngự giá thân chinh, đành phải hủy đông tường bổ tây tường, điều đại tướng đóng giữ Nam cảnh canh phòng Nam Di chiến tuyến đến Du Môn Thành, chỉ hy vọng có thể ngăn lại bạo quân tranh được một tia thở dốc. Lần này khiến Nhiếp Gia trực tiếp bật cười, Nam cảnh là khẩu tử, sao cậu có thể dễ dàng buông tha, vào ban đêm truyền lệnh xuất binh Nam Di, cậu trước đó thật không nghĩ tới một ngày nào đó một nước phụ thuộc còn có công dụng thế này.
Đến Du Môn Thành, Nhiếp Gia không phí một binh một tốt đã chiếm được.
Trước khi xuất binh, Nhiếp Gia lệnh Cơ Giai Dung cùng Vân Huy tướng quân trở về Khải Toàn thành, hai người đại kinh thất sắc, quỳ xuống đất chờ lệnh hy vọng có thể tiếp tục đi theo Đại vương chinh chiến Tề quốc.
"Nội loạn ở Yến quốc còn chưa bình ổn, không ai trông coi sao được." Nhiếp Gia không đồng ý, khăng khăng lệnh hai người suất binh trở về Khải Toàn thành.
Cơ Giai Dung thoáng chốc hiểu được, đêm đó liền cùng Vân Huy tướng quân suốt đêm hành quân quay về Khải Toàn thành.
Thời tiết nóng bức, Nhiếp Gia rót một ngụm nước ô mai do Thời Kham nấu, uống một ngụm tức khắc nước mắt lưng tròng, sai Cơ Giai Dung nhanh đi tìm Thời Kham.
Hắn hai ngày nay xuất quỷ nhập thần, vừa rồi còn thấy hắn ở bên cửa sổ, nháy mắt đã biến mất.
"Bảo bối nhi!" Nhiếp Gia đang đi ở hành lang, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo trên mái hiên, cậu vừa ngẩng đầu, Thời Kham từ hành lang gấp khúc đi qua, trong tay nắm chặt trứng gà nóng hầm hập đưa cho Nhiếp Gia.
"Đây là cái gì?" Nhiếp Gia ngốc nửa ngày, trứng gà vẫn còn nóng hổi.
Thời Kham vẫn treo ở đó, đem trứng gà lấy về đập lên trán một cái, hai ba lượt lột vỏ xong lại đưa tới bên môi Nhiếp Gia, "Con gà tuyết mà Trương Tiểu Khang nuôi đẻ, nên ta trộm, mới vừa nấu chín. Ở đây không có gì ăn ngon, cho ngươi bồi bổ."
"Ngươi, ngươi trộm trứng của người ta!" Nhiếp Gia cũng không biết Trương Tiểu Khang là ai, chắc là đầu bếp nào đó, không nghĩ tới Thời Kham mỗi ngày không thấy bóng người chính là đi nhìn chằm chằm con gà của người ta đẻ trứng!
Cậu quả thực không biết nên nói cái gì, vừa mở miệng nói chuyện đã bị hắn nhét trứng vào miệng.
"Đã để lại cho hắn nén vàng rồi." Thời Kham cười tủm tỉm vuốt vuốt họng Nhiếp Gia, "Ăn từ từ, đừng để nghẹn."
Gương mặt Nhiếp Gia đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời, nhìn hắn không nói lời nào.
Cơ Giai Dung cùng Vân Huy tướng quân mới vừa trở lại Khải Toàn thành không bao lâu, liền nhận được tin Trác Lộc xuất binh từ Thanh Hào Quan, họ thậm chí còn chưa chuẩn bị gì cả. Hai người ra một thân mồ hôi, may mắn Đại vương đoán trước được nên mới sai bọn họ trở về, nếu không đều bị người ta chặn hết đường lui.
Yến quốc cùng Tề quốc đại chiến vừa mới bắt đầu đã khiến ai ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối, đệ nhất mãnh tướng Triệu Vô Thương chết một cách qua loa, Tề Vương mất hai thành, sau đó bại lui.
Yến Vương tàn bạo làm kinh sợ các quốc gia, khi quân Yến tiến đến dưới Du Môn Thành, còn chưa khai chiến, cửa thành đã mở rộng, binh lính cùng bá tánh trào ra, dâng lên đầu chiến tướng lấy đó tỏ thành ý đầu hàng, cả thành quỳ lạy Yến Vương, hy vọng Yến Vương có thể buông tha Du Môn Thành, không cần tàn sát dân trong thành.
Nhiếp Gia ngồi trên lưng ngựa, nhìn vương kỳ trên tường thành bị đốt, cùng một loạt đầu chiến tướng máu chảy đầm đìa trên mặt đất, chậm rãi câu môi cười, huy quân vào thành chính thức chiếm lĩnh Du Môn Thành.
Cậu lần này đích xác không tàn sát dân trong thành nữa, một thành trì thuận theo như thế, cậu đâu cần phải xuống tay.
Du Môn Thành bị chiếm, vương thành Tề quốc thoáng chốc tràn ngập nguy cơ.
" Quân Trường Sinh lúc trước đồ sát hai thành hiển nhiên là cố ý, sát khí hắn khiếp người, Lộc Đài cùng Bạch Nhai Cốc phản kháng kịch liệt đều bị hắn giết sạch sẽ, Du Môn Thành không chiến mà bại chủ động đầu hàng tránh được một kiếp...... Đại vương, tình huống giống Du Môn Thành chỉ sợ sẽ xuất hiện nữa!"
"Nếu không thể khiến bạo quân ăn bại trận một lần để chấn chỉnh quân tâm, chờ hắn một đường đánh tới vương thành, bất quá cũng chỉ là chuyện tầm một tháng."
"Nam cảnh bên kia cũng không an phận, nào có binh lực chống đỡ Yến Vương?"
Trên triều đình, quần thần cãi cọ không thôi, đầu Tề Vương như sắp lớn thêm hai vòng, lập tức xốc ngự án ở Long đình nổi giận một hồi, "Có phải muốn bổn vương cũng giống đám Nam Di kia không, cúi đầu xưng thần dưới tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, muốn đại quốc lớn mạnh như ta đi làm một tiểu quốc phụ thuộc?!"
"Các ngươi còn nhớ rõ Thái Tử cùng Triệu tướng quân chết như thế nào không? Là bị tên tiểu tử kia làm thịt giống như súc sinh vậy!"
"Khẩu khí này, bổn vương nuốt không trôi, không giết Quân Trường Sinh khó an vong linh con ta!"
Tề Vương tức giận chửi ầm lên, mặt già đỏ lên, quần thần tức khắc im lặng.
"Đại vương, Trác Lộc đã xuất binh đánh tới Thanh Hào Quan, nếu Đỗ Vũ Hiền có thể chiếm được Khải Toàn thành, nói vậy bạo quân cũng sẽ luống cuống. Yến Vương tuy công chiếm ba thành, nhưng đều bị hắn giết sạch chỉ lưu lại binh lực của một thành, binh lực trong tay hắn hữu hạn, đến lúc đó chúng ta cùng Đỗ Vũ Hiền bọc đánh Du Môn Thành, vậy bạo quân dù có bản lĩnh thông thiên cũng nhất định thua."
"Đỗ Vũ Hiền nếu thực sự có bổn sự này, chỉ cần có thể giết Quân Trường Sinh, bổn vương nguyện trợ hắn đăng cơ, hai nước ngừng chiến." Tề Vương hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngã ngồi ở trên ngự tòa, giống như con sói già rụng hết răng nanh.
Với Du Môn Thành, Nhiếp Gia là kẻ xâm lấn, lần này bởi vì bá tánh Du Môn Thành thông minh, cậu không có sát phạt tứ phương, cường thế đem cả tòa thành trì vào chung địa bàn của mình, đại quân tiến đến thành trì, tấc đất chưa động, lại khiến bá tánh Du Môn Thành liên tục kích động quỳ lạy.
Buổi tối Nhiếp Gia đứng ở trên tường thành nhìn vạn ngọn đèn dầu lấp lánh ở mỗi nhà, trong mắt không có nửa điểm cảm xúc.
Một con bồ câu đưa tin khép cánh lại dừng ở trước mặt Nhiếp Gia, là Cơ Giai Dung từ Khải Toàn thành truyền đến thư tín, chỉ có một hàng chữ ngắn ngủn:
Binh lính của Đỗ Vũ Hiền đến Thanh Hào Quan.