Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 89: Tình yêu là ánh sáng xanh(4)




Editor: Gấu Lam
KK dù sao cũng không thể xác định được thân phận mới đời này của Thời Kham, nhưng tên hắn vừa bật ra, Nhiếp Gia lập tức chắc chắn là hắn.
Tiếp theo Nhiếp Gia hậu tri hậu giác hồi vị, nhớ tới thân phận đời này của mình, tự nhiên có loại ảo giác cho Thời Kham một vùng thảo nguyên rộng lớn......?
Vậy phải nhanh nhanh tìm được hắn, không biết đời này Thời Kham có ký ức hay không, có ký ức thì dễ nói, không có thì...... Vậy nói thẳng lại không rõ......
Cậu khó được lộ ra ý cười không hề có lệ khí, hỏi: " Anh ấy hiện tại ở đâu?"
KK nói: "Ở trong nhà Thời lão, tình huống có vẻ không tốt lắm."
Đêm khuya ở nhà cũ Thời gia, tựa như ở nơi sâu trong rừng rậm dưới ánh trăng xuất hiện một lâu đài ma, khiến người sợ hãi, cảm giác quỷ quái vao trùm, khắp căn biệt thự không thấy một ngọn đèn dầu, âm u, chỉ có phòng ngủ Thời lão mở một ngọn đèn mờ nhạt ở đầu giường, nhưng không thể chiếu sáng cả phòng, chỉ có thể nhìn thấy lão nhân nửa dựa vào trên giường cầm một quyển Kinh Thánh nhắm mắt lại cầu nguyện cái gì đó.
Trên thảm gần mép giường có một con chó St. Bernard đang nằm, đêm đã khuya, đến chó cũng ngáp một cái theo âm thanh cầu nguyện của Thời lão.
Ở nơi ánh đèn chiếu không rõ ràng còn hai người khác, một người đàn ông một phụ nữ, người đàn ông ngồi ở trên sô pha bên cạnh ánh đèn, khí thế rất kiêu căng, tư thái lại có chút cung kính gãi đúng chỗ ngứa, chính diện vô biểu tình nhìn Thời lão đang cầu nguyện. Người phụ nữ hoàn toàn đứng ở phía sau hắn, nhìn thế nào cũng thấy không rõ, lại có thể cảm giác được nàng đứng ở chỗ đó như đứng trên mũi đao, gắt gao cắn răng nắm chặt quyền, đang liều mạng nhẫn nại, đứng ở trong bóng tối vẫn có cảm giác tồn tại.
Chó St. Bernard liên tiếp ngẩng đầu nhìn qua, hiển nhiên đang cảnh giác.
Thật lâu sau, Thời lão cầu nguyện xong rồi, mới buông Kinh Thánh trong tay, quay đầu nhìn người chờ trên sô pha, nói: "Biết vì sao kêu cậu trở về không?"
"Biết." Tiếng nói trầm thấp không sợ hãi tràn ra, lãnh đến độ còn lạnh hơn nước ban đêm.
"Người của nó bị chính phủ địa phương thủ sẵn, cậu nói vài lời đi, cũng đừng trơ mắt nhìn nó bị xử, có thể giúp thì giúp một phen." Thời lão nói.
Thời Kham như cũ mặt vô biểu tình, chỉ là tầm mắt hạ đến con chó đang nằm đó, St. Bernard uể oải vặn eo đứng lên dùng sức hất hất đầu lại thay đổi tư thế, mấy cọng lông rơi trên quần tây Thời Kham, hắn lại cúi đầu nhìn lông rụng trên đùi, ánh mắt giống như dao nhỏ.
Người phụ nữ đứng phía sau kia, tức khắc sát khí trên người càng nặng, nhìn chằm chằm con chó như vật chết, hận không thể rút súng bắn con súc sinh này.
"Tôi không làm khó nó, tôi đang giúp nó." Thời Kham nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, ly nước chứa đầy nước tức khắc phóng tới. Thời Kham lệch một bên đầu mạo hiểm tránh thoát, trên mặt không tránh khỏi bị dính chút nước. Người phụ nữ tiếp được cái ly, cũng mặc kệ nước ấm bắn lên tay, móc ra một cái khăn tay đưa qua.
St. Bernard bị thanh âm ly nước vỡ vụn làm hoảng sợ, nhảy lên giường phát ra thanh âm ô ô về phía hai người, vốn dĩ hình thể của nó lớn, nhảy dựng lên như thế, lông trong không khí tức khắc rụng càng nhiều. Hô hấp của người phụ nữ cũng theo đó dồn dập lên, rốt cuộc nhịn không được xúc động trong lòng, muốn tiến lên quẳng con chó ra ngoài cửa sổ!
Thời Kham lau khô nước ngay sườn mặt hơi hơi giơ tay ngăn cô lại, lúc này cô mới lần nữa áp xuống xúc động, lui về ẩn trong bóng tối.
Thời lão hồn nhiên không biết con chó yêu của mình suýt nữa bỏ mạng, đấm giường tức giận mắng: " Nó là cháu ngoại mày!"
"Tôi biết, nó thực sự có khó khăn tôi sẽ nói, không cần ngài truyền lời." Thời Kham hờ hững, đứng lên, mặt vô biểu tình cởi nút tây trang, "Ngài không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Nói xong nhấc chân rời đi, người phụ nữ phía sau cũng chạy theo sau, xoay người mở cửa, nhốt tiếng mắng mỏ của Thời lão ở bên trong.
Thời lão giận đến công tâm, mặt già đỏ lên rống giận với cánh cửa: "Đồ vô dụng!"
Ra khỏi phòng ngủ của Thời lão nữ thư ký tức khắc không che dấu được nôn nóng cùng lửa giận trên mặt, cắn răng nói: "Gần đây phía bệnh viện cũng có lịch trình, ngài trước uống thuốc đi." Nói đoạn lấy ra một lọ thuốc đưa cho Thời Kham.
Thời Kham tiếp nhận thuốc trực tiếp nuốt vào, nhanh chóng rời nhà cũ, hắn càng đi càng nhanh, hô hấp dần dần dồn dập, không biết có phải tức giận hay không.
Thư ký lửa sém đến lông mày, tâm tình như đặt trên lò nướng, "Tôi đi lái xe."
Cô mới vừa nói xong, phía đối diện đường cái truyền đến một tiếng thắng xe chói tai, một chiếc xe thể thao màu đen chặn ngang giữa dòng xe cộ nghịch hướng băng qua, không biết là kẻ điên nào đang lái xe, tốc độ phóng như hỏa tiễn ở trên đường cái kiêu ngạo đi ngược chiều thì thôi đi, nhìn kỹ, xe kia còn đảo nữa!
Tròng mắt thư ký mở to ra một vòng, nhìn chiếc xe thể thao kia trực tiếp phá cổng lớn nhà cũ vọt lại đây, nháy mắt cảnh giác sờ phía sau eo.
Thời Kham đứng đó không chút dao động, nhìn đèn đuôi xe thể thao, trong mắt đuôi biểu tình.
Phanh xe lại phát ra tiếng chói tai chói tai, xe thể thao dừng lại ở trước mặt hai người, cửa xe đẩy ra sau đó một thanh niên thở hổn hển lao xuống. Mặc dù vào ban đêm ánh sao ảm đạm, người này cũng tuấn mỹ đủ để khiến người kinh diễm, khiến người xuất thần. Nhưng nữ thư ký cũng không sở động, thấy người này tiến thẳng về phía ông chủ, cô lập tức chuẩn bị rút súng, lại thấy Thời Kham nhàn nhạt giơ tay, lần nữa ngăn cô lại, tùy ý thanh niên đột nhiên xuất hiện đến gần.
Nhiếp Gia căn bản không chú ý tới bên người Thời Kham còn có người, giữa lông mày cậu tràn ngập khủng hoảng, chạy tới bên Thời Kham, duỗi tay kéo cổ áo hắn ra, nhìn thấy vệt đỏ ghê người cặp mắt xinh đẹp kia tức khắc lộ ra một tia đau lòng cùng hung ác mơ hồ.
"Sao lại nghiêm trọng như vậy!" Dù rằng KK lặp lại không biết bao nhiêu lần Thời Kham dị ứng chó mèo nhưng không có nguy hiểm đếm mạng sống, nhưng nhìn thấy trên làn da hắn nổi lên rất nhiều nhọt Nhiếp Gia cũng đau lòng không thôi, quả thật muốn hưng sư vấn tội.
Phía sau vang lên thanh âm mở cửa, hẳn là quản gia nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên ra ngoài xem xét.
Thời Kham hơi hơi nghiêng đầu, sau đó ôm lấy eo Nhiếp Gia dùng thân thể của mình che cậu, đẩy cậu lên xe.
Thư ký cũng chạy nhanh vào ghế lái, lái xe rời nhà cũ.
"Về sau không cần đến nơi này, rất nguy hiểm." Trên đường Thời Kham cúi đầu nói với Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia nắm tay hắn trị liệu dị ứng cho hắn, khẽ ừ một tiếng.
" Em tên gì?" Thời Kham hỏi.
Thư ký có hơi ngu người hai mắt nhìn kính chiếu hậu, không hiểu lắm tình huống hiện tại là như thế nào. Mỗi lần ông chủ về nhà cũ nhất định bị Thời lão chọc một bụng tức giận, hiện tại cư nhiên còn có tâm tình giao lưu với một người xa lạ...... Huống hồ dù cho không phải vì Thời lão, ngày thường cũng chưa thấy qua trái tim của ông chủ nhu tình như vậy...... Thật hiếm lạ.
"Còn khó chịu không?" Nhiếp Gia không trực tiếp trả lời hắn, mà là chà xát ở trên mu bàn tay hắn, quan tâm dặn dò mấy lần.
Cậu vừa hỏi, Thời Kham mới cảm giác được tựa hồ đã không còn chỗ nào không khoẻ. Nhiếp Gia lại xốc cổ áo hắn lên nhìn nhìn, rốt cuộc yên tâm nhẹ nhàng thở ra, dặn dò nói: "Anh bị dị ứng như vậy, về sau chú ý chút đừng tiếp xúc với lông nữa."
Thời Kham âu yếm nhìn đôi mắt của Nhiếp Gia, trong ánh mắt chứa đựng ôn nhu cùng yêu thích, hung hăng đánh một quyền trong lòng Thời Kham.
Hắn nhẹ nhàng nói: " Được."
Thư ký nghe vậy cười khổ, Thời lão cũng không phải không biết con trai lão dị ứng với lông chó, ngày thường cũng không biết có thích chó không, nhưng phàm là kêu ông chủ trở về nhất định phải gọi con chó đó đến trước mặt, nếu muốn ông chủ hoàn toàn tránh được, trừ phi lão chết dẫm đó chết.
Thư ký nghĩ một vài thứ đại nghịch bất đạo trong lòng.
Cả một đường thư ký nghe hai người thấp giọng nói nhỏ, nghe phân phó lái xe trở về chung cư ở tạm của Thời Kham, lúc xuống xe cô đang muốn ngăn lại Nhiếp Gia hỏi hai ba câu, lại thấy ông chủ kéo tay người ta, trực tiếp vào thang máy.
Cô nhất thời mê man, không đi theo, mờ mịt đứng tại chỗ gọi điện thoại: "Không cần chờ ở bệnh viện nữa trở về đi, dị ứng của ông chủ đã giảm, sau đó tra một người giúp tôi, Nhiếp Gia, lập tức phải có."
Tối hôm nay ai cũng không thoải mái, Nhiếp Gia mới vừa xuyên qua phải cố thích ứng với thân phận đời này, Thời Kham ở nhà cũ cũng nghẹn một bụng hỏa, Lâm Hạo Nhiên càng không phải nói hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện phẫu thuật, mẹ Lâm biết được con trai bị người ta đánh còn là thằng nhãi thấy tiền là sáng mắt mấy năm trước tức khắc tức giạn, tim như bị xé rách.
Mà Thế Gia Media cũng giống như lời Nhiếp Gia nói, hạng mục lớn lớn bé bé liên tiếp mà bị huỷ đầu tư, nhóm nhân viên hoảng thành một đoàn, gọi điện thoại cho ông chủ không được, không biết làm sao.
Ông chủ đang làm gì à,ông chủ đang bận yêu đương.
Vừa vào cửa Nhiếp Gia đã nhịn không được từ ôm chằm sau lưng Thời Kham, nhẹ nhàng nói: " Em rất nhớ anh."
" Anh cũng rất nhớ em." Thời Kham nói xong tức khắc ngẩn ra, thanh niên là ai hắn cũng không biết, cũng chưa bao giờ gặp qua, vì sao lại nói nhớ?
Nhưng lại thật sự rất nhớ, không gặp thì không biết, vừa rồi ở nhà cũ thấy ánh mắt ấy hắn đã hoảng, phảng phất như thanh niên là ba hồn bảy phách mà hắn mất đi, hiện tại đã trở lại.
Trong lòng Thời Kham thỏa mãn, trong đầu lại mờ mịt không theo kịp tiết tấu, hắn buông tay Nhiếp Gia ôm sau lưng hắn tính nói gì đó, quay người lại chỉ thấy khuôn mặt ửng hồng của thanh niên đang dùng đôi mắt đầy sao nhìn hắn, trong mắt đều là tình yêu không thể khác chế, trắng trợn lại mãnh liệt, rồi lại mang theo chút ngượng ngùng.
Nhiếp Gia biết đời này của hắn cũng không có ký ức, nhưng một câu nhớ em đó là buột miệng thốt ra, có thể thấy được trong tiềm thức hắn sự mong nhớ ấy không hề ít hơn mình.
Lỗ tai hắn đều đỏ, ôm cậu vào trong lòng ngực hắn, không chịu buông tay.
Thời Kham nhìn bộ dáng này của cậu sớm đã rung động không thôi, trong lòng ẩn ẩn hơi cảm nhận được, giữa bọn họ tất nhiên tồn tại mối liên hệ nào đó, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vậy mà hai chữ khắc chế viết làm sao cũng không biết.
" Vì sao thân thể anh lại biến thành như vậy?" Nhiếp Gia không buông tay, Thời Kham cũng mặc cho cậu dính mình, trực tiếp ôm người vào phòng tắm.
Phía trước tối tăm không thấy gì cả, hiện tại đứng dưới đèn mới nhìn thấy cậu một thân loang lổ rượu.
"Dùng bình rượu đánh vài người." Nhiếp Gia rốt cuộc buông Thời Kham cởi quần áo dơ ra, chớp chớp mắt nhìn hắn, đuôi mắt hơi có chút ngượng ngùng ửng hồng: "Cùng nhau tắm không?"
Thời Kham kích động giật đứt một hột nút khỏi áo sơmi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.