Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 91: Tình yêu là ánh sáng xanh(6)




Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia phủ thêm áo sơmi của Thời Kham, Thời Kham ở một bên nhìn đầu vai gầy trắng nõn của cậu, nói: " Anh đi với em."
Nhiếp Gia cười nói: "Hắn ta nuôi hai con chó, anh tốt nhất đừng đi, đợi lát nữa lại bị dị ứng."
"Anh bảo Diệp Anh đi với em, sớm trở về một chút." Thời Kham xốc chăn xuống giường, cầm lấy quần áo tối hôm qua hắn đã chuẩn bị tốt mặc vào cho cậu, Nhiếp Gia ngoan ngoãn giơ tay ngửa đầu tùy ý hắn bài bố.
Hai người ở phòng nhĩ tấn tư ma một hồi lâu Nhiếp Gia mới đi ra.
Sau khi ăn sáng Diệp Anh lái xe đưa Nhiếp Gia đến chỗ ở của Lâm Hạo Nhiên, trên đường đi Nhiếp Gia không biết suy nghĩ cái gì, khuỷu tay để ở trên cửa xe chợp mắt một hồi, ẩn ẩn lơ đãng lộ ra lệ khí, sự mềm mại trước mặt Thời Kham tiêu tán không còn một mảnh, làm Diệp Anh thường rình coi thông qua kính chiếu hậu, nhịn không được hoài nghi tư liệu tối hôm qua tra được đến tột cùng có phải sự thật hay không?
Người này nhìn thấy thế nào cũng không giống như món đồ chơi chịu khuất phục người ta.
Nhiếp Gia không biết Diệp Anh vẫn luôn đánh giá cậu, nhắm mắt lại trầm tư.
Tổ Công Tố mỗi lần xây dựng một thế giới nhất định sẽ sắp xếp vai ác cho cậu, tình hình ở thế giới này ngay từ đầu đã đi một mạch không lối về, Nhiếp Gia cho tới bây giờ mới có tâm tư suỹ nghĩ cẩn thận. Cậu là vai ác, vậy Lâm Hạo Nhiên là người tốt sao?
Nhiếp Gia lộ ra một tia cười khinh miệt.
Nguyên chủ đương nhiên có chỗ không tốt, nhưng cũng không đến mức bị Lâm Hạo Nhiên phá hủy tinh thần cuối cùng phải chết đi. Nhưng ở trong nguyên tác, sau khi nguyên chủ chết, Lâm Hạo Nhiên biết vậy chẳng làm, thống khổ vạn phần, lúc này mới ý thức được hắn chung quy vẫn còn yêu sâu đậm nguyên chủ. Hắn lại bắt đầu buồn bực tinh thần sa sút, hỉ nộ vô thường, lại vẫn luôn nhớ rõ sự cố gắng của nguyên chủ, thay cậu phát triển Thế Gia Media thật tốt.
Trong quá trình đó, Lâm Hạo Nhiên phát hiện trong Thế Gia Media có nghệ sĩ tương tự bốn năm phần với Nhiếp Gia, nhất thời khó khống chế, lại bắt đầu chơi bao dưỡng, đem người phủng thành siêu sao quốc tế, cuối cùng siêu sao biết được đoạn chuyện xưa này trực tiếp lui về bồi ở bên Lâm Hạo Nhiên, từng bước giúp hắn cởi bỏ khúc mắc, khiến Lâm Hạo Nhiên hoàn toàn buông bỏ nguyên chủ, cũng buông được nội tâm áy náy và giãy giụa.
Sắc mặt Nhiếp Gia âm trầm.
Nguyên chủ bị Lâm Hạo Nhiên bức tử, đến cuối cùng Lâm Hạo Nhiên lại buông hết thảy cùng người khác song túc song tê.
Mà nguyên do cho bi kịch của nguyên chủ, bất quá chỉ bởi vì lúc trước cầm một ngàn vạn của mẹ Lâm, liền bị Lâm Hạo Nhiên trả thù từ phương diện thân thể đến tinh thần. Lâm Hạo Nhiên nghĩ rằng đây là yêu sao.
Yêu? Sao có thể là yêu được!
Không ai có thể hiểu rõ hơn Nhiếp Gia, người đã từng chìm trong tuyệt vọng, yêu đến tột cùng là gì.
" Ngài Nhiếp, cần tôi đi lên với ngài không?" Diệp Anh dừng xe bỗng thấy xe của Lâm Hạo Nhiên, tối hôm qua Lâm Hạo Nhiên còn ở bệnh viện không sai, không biết hiện tại đã trở lại hay chưa.
"Không sao, tôi sẽ đi xuống nhanh thôi." Nhiếp Gia bị một câu của Diệp Anh đánh gãy suy nghĩ, cậu thấp giọng phân phó, tự mình xuống xe.
Kịch bản để ở chỗ Lâm Hạo Nhiên Nhiếp Gia quả thật vẫn cần, nếu không không cần Thời Kham nói, Nhiếp Gia cũng không muốn trở về. Cậu còn cố ý chọn lúc Lâm Hạo Nhiên không ở đó để về, không nghĩ tới Lâm Hạo Nhiên khoẻ như vậy, đêm qua còn ở bệnh viện nối xương, sáng hôm nay đã trở lại.
Cậu vừa vào cửa, đã nghe thấy thanh âm áp chế lửa giận của người đàn ông truyền đến: " Em tối hôm qua đi đâu?"
Nhiếp Gia cũng không đổi giày đã đi vào, Lâm Hạo Nhiên chờ ở trong phòng khách, tay bó thạch cao treo ở trước ngực, nhìn Nhiếp Gia, khóe mắt đuôi lông mày đều là tức giận.
Lâm Hạo Nhiên tìm cậu một đêm, không có tin tức!
Cậu ở hội sở làm loạn chọc một đám người, Lâm Hạo Nhiên đương nhiên cũng tức giận không nhẹ, lúc ở bệnh viện có phái người đi ra ngoài muốn bắt Nhiếp Gia trở về, thống khổ khi cánh tay bị lệch vị trí cũng không quên tính toán bắt người về, phải dạy dỗ cậu thế nào, bắt cậu ngoan một chút, lại nghe lời một chút!
Nhưng Lâm Hạo Nhiên không nghĩ tới một đêm này Nhiếp Gia giống như mất tích, phái ra bao nhiêu người đều bất lực trở về, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tức khắc, Lâm Hạo Nhiên phẫn nộ cũng nhiều thêm một phần hoảng loạn.
Hắn nhớ tới mấy năm trước, Nhiếp Gia cũng đột nhiên mất tích như thế, vô luận hắn vận dụng mối quan hệ gì cũng tìm không thấy người, cuối cùng chỉ nhận được một tin nhắn chia tay.
Cùng Nhiếp Gia tách ra bốn năm đến tột cùng xảy ra chuyện gì Lâm Hạo Nhiên căn bản không muốn nhớ lại cũng không muốn mất cậu lần nữa, đại khái là có tiền lệ, lần này Nhiếp Gia bỗng nhiên mất tích Lâm Hạo Nhiên sốt ruột đến phát hỏa, thậm chí bắt đầu tự xét lại hắn có phải thật quá đáng hay không...... Nhưng kỳ thật hắn không thật sự muốn những người đó khi dễ cậu, chỉ là muốn dọa cậu mà thôi......
Nghĩ đến Nhiếp Gia rất có khả năng lại biến mất thêm bốn năm nữa, Lâm Hạo Nhiên hoảng hốt không thôi, nghĩ lại nhớ tới Thế Gia Media còn trong tình thế lửa sém lông mày, Nhiếp Gia không có khả năng thật sự đi luôn, lúc này mới an tâm về nhà chờ người.
Nhiếp Gia căn bản không quan tâm Lâm Hạo Nhiên, đi thẳng đến thư phòng bắt đầu lấy kịch bản mà nguyên chủ để lại.
Lâm Hạo Nhiên lập tức đi theo, dựa vào cửa, nhíu mày nhìn cậu nói: " Anh đang hỏi em, tối hôm qua em đi đâu? Em có biết là anh tìm em cả đêm không!"
Nhiếp Gia download một vài thứ trong máy tính đến USB, bớt thời giờ ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Hạo Nhiên một cái, câu môi cười lạnh nói: " Anh có phải chưa rượu tỉnh nên quên cái gì không? Tối hôm qua tôi đã nói, về sau gặp anh một lần đánh một lần, anh không cần tay còn lại đúng không, cứ đứng ở kia đừng nhúc nhích."
Tròng mắt Lâm Hạo Nhiên căng thẳng, tối hôm qua Nhiếp Gia rất hung ác khiến người sợ hãi, ngay cả hắn lúc ấy cũng sợ.
"Nhiếp Gia, em đừng chọc giận anh." Lâm Hạo Nhiên nghiêm túc cảnh cáo cậu.
Kỳ thật trong lòng Lâm Hạo Nhiên có một nỗi sợ, không phải sợ Nhiếp Gia nhào lên vặn gãy tay hắn, mà là sợ Nhiếp Gia biến mất lần nữa. Tối hôm qua hắn luống cuống một đêm, lại thể hội tuyệt vọng mấy năm về trước, lúc này nhìn thấy Nhiếp Gia đã thu liễm rất nhiều, nếu không lại tính động thủ dạy người.
Nhiếp Gia rút USB ra, lại lấy mấy quyển kịch bản dấu trong ngăn tủ, tính toán mang đi hết.
"Em đi đâu?" Lâm Hạo Nhiên lập tức ngăn cậu lại.
Nhiếp Gia mặt vô biểu tình, vỗ vỗ dùng kịch bản gạt tay của Lâm Hạo Nhiên, hờ hững nói: "Rời khỏi anh."
Hơi thở Lâm Hạo Nhiên quýnh lên, cả giận nói: "Ngăn em ấy lại!"
Bảo tiêu vẫn luôn an tĩnh đứng ở bên sô pha lập tức vượt lên hai bước chắn trước mặt Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia đứng yên không nhúc nhích, nghe thấy thanh âm truyền từ phía sau: "Nhiếp Gia, em không thể ngoan một chút à, đừng ép anh? Nếu em hiện tại dám rời cửa phòng một bước, hiệp nghị giữa chúng ta sẽ trở thành phế thải, nửa năm sau em không thể bồi thường 1 tỷ 2 cho anh vậy em sẽ hoàn toàn mất đi quyền điều hành Thế Gia Media, em thật sự muốn nhìn công ty mà em vất vả thành lập rơi vào trong tay người khác sao?"
Nếu Lâm Hạo Nhiên không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đã khiến trong lòng Nhiếp Gia bốc hỏa.
Hắn làm sao vẫn còn mặt mũi dùng hiệp nghị để uy hiếp chứ, nguyên chủ an an phận phận làm tình nhân của hắn, nhẫn nhục chịu đựng, nếm đủ khuất nhục, kết quả thì sao? Vậy mà trước khi hiệp nghị đến thời hạn, hắn không chút do dự cầm cổ phần của Thế Gia Media, liên tục bức tử người ta.
Ngay từ đầu, Lâm Hạo Nhiên căn bản không nghĩ tới buông tha cho nguyên chủ, hắn tự gắn mác vì yêu nguyên chủ mà cường thủ hào đoạt, thực thi trả thù, hắn đâu ra tư cách đó?!
"Tôi không rời đi, anh sẽ không đụng đến cổ phần của tôi sao?" Nhiếp Gia xoay người bình tĩnh mở miệng.
"Đương nhiên!" Lâm Hạo Nhiên buột miệng thốt ra.
"Nhưng tôi sẽ không tin anh nữa." Nhiếp Gia nói.
Lâm Hạo Nhiên bỗng nhiên nhảy dựng trong lòng.
"Lúc trước khi hạng mục của tôi được duyệt, bất quá là cầm năm trăm triệu đầu tư của anh thôi, Lâm Hạo Nhiên, anh để tay lên ngực tự hỏi, có phải chỉ có Lâm nhị thiếu anh có thể lấy ra năm trăm triệu à?"
Đương nhiên không...... Khi đó Nhiếp Gia là quỷ tài đạo diễn trứ danh trong vòng, chỉ cần tác phẩm của cậu được duyệt, bên đầu tư đều tranh nhau hỗ trợ tài chính cho cậu, trong mắt nhà tư bản năm trăm triệu chẳng qua là tiền nhỏ, lúc trước nguyên chủ vốn không thiếu đầu tư, vì sao lại cố tình chọn Lâm Hạo Nhiên......
"Bởi vì tôi tin anh, thậm chí còn tự mình đa tình cho rằng chúng ta có thể bắt đầu lại hay không, cho nên mới không hề cảnh giác ký bản hiệp nghị đánh cuộc đó với anh. Lại không nghĩ rằng cừu hận không biết từ đâu ra của anh lại nhắm vào tôi điên cuồng trả thù, khiến tác phẩm mới của tôi không người hỏi thăm, giẫm đạp tôn nghiêm của tôi, vũ nhục nhân cách của tôi, đêm qua thậm chí còn muốn ném tôi cho một đám đàn ông, Lâm Hạo Nhiên, anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy!" Hai mắt Nhiếp Gia đỏ bừng, cậu tức giận, nhưng dáng vẻ này ở trong mắt Lâm Hạo Nhiên lại thành thương tâm muốn chết.
Tâm nguyện của nguyên chủ là giữ được Thế Gia Media, Nhiếp Gia có thể trước phá sau lập, nhưng trừ cái này ra cậu còn muốn dạy cho Lâm Hạo Nhiên một bài học, để hắn nhận thức được chữ yêu đến tột cùng phải viết thế nào!
Lâm Hạo Nhiên bị cậu to tiếng đến mặt đỏ lên, hô hấp mơ hồ, hắn cắn răng nói: "Anh dựa vào cái gì? Trong lòng em bộ không rõ à? 6 năm trước anh vì em từ bỏ hết thảy, nhưng em lại đối xử với anh thế nào? Em dứt khoát cầm tiền chạy lấy người, vừa đi một cái thì không trở về nữa, hiện tại có tư cách gì bắt đầu một lần nữa với anh!"
"Bằng không anh hy vọng tôi phải làm thế nào? Không biết điều mà từ chối người mẹ đại tiểu thư hắc đạo kia của anh à, chọc giận bà để bà ta thần không biết quỷ không hay chơi chết tôi? Đến anh còn bị cha mẹ cấm túc, bọn họ sẽ làm gì tôi anh không nghĩ tới sao? Anh dựa vào cái gì yêu cầu tôi cùng anh đấu tranh với cha mẹ anh? Khi tôi bị cha mẹ anh nhục nhã anh ở đâu? Khi tôi bị cha mẹ anh uy hiếp suýt nữa không thể tốt nghiệp thì anh ở đâu? Mẹ anh thậm chí thiếu chút nữa băm tay của tôi đấy vậy anh ở xó xỉnh nào! Chúng ta môn không đăng hộ không đối, anh căn bản không thể đảm đương một phía rồi lôi kéo tôi xuất quỹ theo, để một mình tôi gánh vác bao nhiêu áp lực cùng uy hiếp mà cha mẹ anh đem lại, anh không bảo hộ được tôi, tôi cũng không có năng lực đấu với hào môn, tôi chơi không lại mấy người, anh lại dựa vào cái gì trả thù tôi!" Nhiếp Gia đứng yên ở trước mặt hắn, giận mắng, quở trách.
Lâm Hạo Nhiên lại ẩn ẩn có chút hoảng hốt, " Anh không biết mẹ anh lại đối xử với em như thế...... Anh thật tình không biết......"
" Anh bị ngu hả!" Lông mày Nhiếp Gia nhíu chặt, giận dữ mắng một câu.
"Nhiếp Gia......" Lâm Hạo Nhiên bị cậu nói một hồi bỗng tỉnh ngộ, trong lòng từng đợt co rút đau đớn, hắn không có nghĩ tới khi hắn bị cấm túc cha mẹ hắn lại làm những chuyện như vậy với Nhiếp Gia. Khi hắn được giải trừ cấm túc, thu được tin nhắn, cộng với video mẹ hắn mang đến, liền nhận định cậu là kẻ lừa đảo vì tiền mà dứt khoát từ bỏ tình cảm.
Hắn không nghĩ tới, khi hắn bị cấm túc Nhiếp Gia đã trải qua những gì...... Cha hắn chỉ là thương nhân, nhưng đối phó một sinh viên bình thường cũng đủ, huống chi mẹ hắn là đại tiểu thư Thời gia, có rất nhiều thủ đoạn. Lúc ấy, một mình Nhiếp Gia đối mặt với tất cả mọi thứ, có phải cực kỳ sợ hãi hay không?
Khi đó cậu suy nghĩ gì? Có phải hận mình kéo cậu vào xoáy nước này không...... Hắn vẫn luôn cho rằng hắn vì tình yêu của bọn họ mà đấu tranh với toàn thế giới, nhưng kỳ thật điều hắn đối mặt chỉ là luyến tiếc thương tổn cha mẹ hắn mà thôi, mà thứ Nhiếp Gia phải đối mặt chính là cường quyền có thể tùy ý huỷ diệt mọi thứ của cậu!
Hắn trước kia, vì sao chưa bao giờ nghĩ đến điều đó?
" Anh sẽ không buông tha tôi, anh thêu dệt bẫy rập nhìn tôi nhảy vào, sao có thể bỏ qua cho tôi, tôi sẽ không tin tưởng anh lần nào nữa." Ánh mắt của Nhiếp Gia thất vọng lạnh nhạt nhìn vào Lâm Hạo Nhiên, không hề khắc khẩu với hắn, xoay người dự định rời đi.
"Không, Nhiếp Gia, đừng đi!" Lâm Hạo Nhiên luống cuống, hắn bước nhanh qua muốn lôi kéo tay Nhiếp Gia lại bị cậu gạt qua một bên.
"Nhiếp Gia, em cho anh thêm thời gian được không?" Lâm Hạo Nhiên hoàn toàn hoảng sợ.
" Chỉ một chuyện như vậy, 6 năm qua anh cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận, tôi không rảnh bồi anh." Nhiếp Gia ném tay hắn ra, "Còn nửa năm nữa, nếu tôi không thể thực hiện lời hứa kia cổ phần Thế Gia anh muốn thì cứ cầm đi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua."
" Anh sẽ không động vào công ty của em, anh thề!" Lâm Hạo Nhiên vội nói: " Anh không phải vì cổ phần của Thế Gia nên mới tiếp cận em......"
Hắn hơi ngừng, lập tức hối hận không thôi.
Hắn đương nhiên không phải vì cổ phần Thế Gia, mà là vì trả thù Nhiếp Gia.
"Tùy anh là vì cái gì, về sau không cần đến phiền tôi nữa." Nhiếp Gia đẩy bảo tiêu ra đi ra ngoài.
Hiện tại đầu óc Lâm Hạo Nhiên rối như tơ vò, đuổi theo phía sau dự định giữ cậu lại: "Nhiếp Gia, em hiện tại ra ngoài rất nguy hiểm, tối hôm qua em làm Tần, Hoài bị thương đã kinh động đến trưởng bối hai nhà, anh vẫn chưa ra mặt nói chuyện với bọn họ, em tạm thời đừng đi ra ngoài."
Nhiếp Gia không tính để ý đến hắn, trước đó cậu đã đáp ứng Thời Kham trở về sớm rồi, cậu đã vô nghĩa một hồi, hiện tại cho Lâm Hạo Nhiên đầu sợi chỉ mặt khác để cho hắn tự túm lấy, bởi vậy cậu lười tiếp tục vô nghĩa nữa.
Nhưng mà chờ khi cậu vừa mở cửa, một người phụ nữ mắt mang uy nghiêm ung dung đứng bên ngoài, bà trực tiếp tát Nhiếp Gia một bạt tai: " Mày cũng dám trở về!"
Bang một tiếng, đau nhức theo đó truyền đến.
Nhiếp Gia đứng ở cửa không nhúc nhích, một cái tát này đột nhiên tới không kịp phòng ngừa, Nhiếp Gia cũng không nghĩ tới vừa ra cửa còn có một cái tát đang chờ cậu, nhất thời không kịp né tránh, đầu bị đánh ngã về sau.
Diệp Anh ở dưới lầu nhìn thấy Thời Nghệ Viện lên mới lên theo, không nghĩ tới Thời Nghệ Viện sẽ động thủ, cô căn bản không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Nhiếp Gia ăn một bạt tai, nhất thời ánh mắt lạnh lẽo nắm chặt năm ngón tay.
Đêm qua Nhiếp Gia là nhân vật khả nghi có động cơ không thuần khiết, nhưng hôm nay đã là đại bảo bối của ông chủ cô, đến một cọng tóc ông chủ cũng luyến tiếc chạm vào, hiện tại lại bị người ta đánh ở trước mặt cô!
"Mẹ!" Lâm Hạo Nhiên ngu ngơ, vội vàng tiến lên muốn bảo hộ Nhiếp Gia, " Sao mẹ lại tới đây?"
Nếu nói vừa rồi Nhiếp Gia còn có tâm tình cùng Lâm Hạo Nhiên vô nghĩa, hiện tại không duyên cớ ăn một cái tát, đau đớn trên mặt khiến cậu nháy mắt mất đi hứng thú cùng kiên nhẫn vốn có!
Thời Nghệ Viện nổi giận đùng đùng, đang muốn chất vấn, lại thấy Nhiếp Gia bỗng nhiên ném kịch bản trong tay, một tay nắm lại, đột nhiên nện lên mặt Lâm Hạo Nhiên khiến con trai bà ngã chỏng vó, Thời Nghệ Viện trực tiếp trắng mặt.
Một quyền này có thể nói mạnh gấp mười lần cú tát của Thời Nghệ Viện, Lâm Hạo Nhiên loảng xoảng ngã xuống đất, trong đầu ầm ầm vang lên, cánh tay mới vừa băng bó xong phỏng chừng lại gãy nữa.
Bảo tiêu cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra biến cố, nhanh chóng phản ứng xông tới muốn kiềm chế Nhiếp Gia, lần này không cần Nhiếp Gia động thủ, Diệp Anh sắc mặt xanh mét trực tiếp nhảy qua đánh bảo tiêu ngã lăn cù.
Nhiếp Gia nhìn bộ dángcực kỳ tức giận của Thời Nghệ Viện, lạnh lẽo nói: " Về sau bà còn dám đụng đến một cọng tóc của tôi, tôi sẽ băm một ngón tay của con trai bà, nếu bà dám ngấm ngầm giở trò sau lưng tôi, vậy tôi sẽ lấy mạng con trai bà!"
Thời Nghệ Viện tức giận đến bộ ngực phập phồng kịch liệt, đối với lời uy hiếp của Nhiếp Gia nhất thời tức giận công tâm, một chữ cũng không nói nên lời.
Nhiếp Gia ấn bả vai bà đẩy bà qua một bên, nhanh chóng rời đi. Đầu Lâm Hạo Nhiên đau nhức cánh tay càng đau hơn, đau đến rơi đầy mồ hôi lạnh, hiện tại vẫn chưa bò dậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh quyết tuyệt rời đi của Nhiếp Gia.
Diệp Anh đá đám bảo tiêu văng qua bên cạnh, nhặt mấy bộ kịch bản Nhiếp Gia để lại.
Cô đứng ở trước mặt Thời Nghệ Viện, Thời Nghệ Viện nhận ra cô, đang kinh ngạc vì sao thư ký của Thời Kham lại ở chỗ này, thì thư ký Diệp đã tát bà một cái, Nghệ Viện bị đánh trợn mắt há hốc mồm, không dám tin tưởng.
" Cậu ấy không đánh phụ nữ, tôi đánh. Đại tiểu thư cả đời cũng chưa từng chịu loại ủy khuất này nhỉ, đau không? Đau thì da bà nên nhớ cho kĩ, người nào nên chọc người nào không nên dây vào, tự mình suy xét cho rõ." Nói xong Diệp Anh còn cung cung kính kính hơi cúi mình vái chào Thời Nghệ Viện, sau đó đuổi theo bước chân của Nhiếp Gia.
" Đến Thời Kham cũng không dám nói câu nặng lời với tao, mày tính là thứ gì!" Thời Nghệ Viện bị kích thích sinh tàn nhẫn, phẫn nộ hướng về phía bóng dáng Diệp Anh rống giận.
Bảo tiêu nâng Lâm Hạo Nhiên dậy, Lâm Hạo Nhiên mẹ hắn nổi giận đùng đùng, lại hỏi một lần, " Vì sao mẹ tới đây?"
Hắn không hề quan tâm chuyện mẹ hắn bị đánh, trở lại phòng khách liền gọi điện thoại, dự định bàn với Tần gia Phí gia một chút, miễn sinh ra hiểu lầm, khiến Nhiếp Gia ở bên ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn.
Thời Nghệ Viện tiến vào đoạt di động của hắn, cả giận nói: " Con không thấy Diệp Anh ở đó à? Thằng nhãi đó không chừng là thông đồng với Thời Kham, nó sẽ sợ Tần gia và Phí gia à?"
Lâm Hạo Nhiên cau mày: "Không có khả năng." Tối hôm qua cậu còn ở bên mình...... Huống chi người cậu đó, không thể nào đâu.
Thời Nghệ Viện ở phòng khách đi qua đi lại, nhìn cánh tay treo trước ngực Lâm Hạo Nhiên vừa đau lòng lại tức giận.
"Từ nhỏ đến lớn, đến cậu của con chúng ta cũng không cho chạm vào một sợi tóc, chúng ta tỉ mỉ che chở con lớn lên, vậy mà con lại bị một kẻ thấy tiền là sáng mắt đánh gãy một cánh tay! Lâm Hạo Nhiên, con có xem chúng ta là cha mẹ con không? Chúng ta phủng con trong lòng bàn tay, một câu nói nặng cũng không dám nói, con lại tuỳ tiện cho người ta làm hại con, con đến tột cùng có để mẹ và cha con vào mắt không!"
Thời Nghệ Viện tức giận không nhẹ, cũng hận không nhẹ.
Mày Lâm Hạo Nhiên nhíu chặt, hơi có chút không kiên nhẫn, "Đây là chuyện tình cảm cá nhân của con, mẹ, đừng nhúng tay vào được không?"
" Con không cần tình cảm." Thời Nghệ Viện nói: " Con là Lâm Hạo Nhiên, con phải kế thừa hai nhà Thời Lâm, con không có quyền chọn tình cảm riêng tư."
Lâm Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt lạnh nhạt: "Con đối với các người là cái gì? Công cụ à?"
" Đồ ngu!" Thời Nghệ Viện đoan chính ngồi xuống sô pha đối diện, mặc dù trên mặt còn in một bàn tay, cũng không ảnh hưởng đến đoan trang cùng uy nghi của bà, "Vị trí ngày hôm nay con có là vì hy sinh rất nhiều, con muốn không gian tự do của người thường thì sẽ mất đi tiền quyền, mẹ cho rằng anh con chính là một ví dụ."
Lâm Tiện, uổng có danh con trai cả Lâm thị, bị em trai ruột đánh gãy chân không chỗ giải oan, vô quyền vô thế, lại yêu một người phụ nữ sau đó kết hôn còn sinh ra một đứa con gái ngoan ngoãn. Vợ hắn cũng không phải thiên kim hào môn, chỉ là một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, không có tư cách gả vào Lâm gia, cha và mẹ không vừa lòng, nhưng cũng không phản đối.
Bởi vì bọn họ không ôm kỳ vọng gì với Lâm Tiện.
Cho nên mặc dù không hài lòng, cũng chưa từng phản đối, chỉ cần hắn không khác người thì ra sao cũng được.
Lâm Hạo Nhiên hâm mộ sự tự do của Lâm Tiện, nhưng nếu hy sinh quyền thế hiện giờ mới có thể đạt được, Lâm Hạo Nhiên chưa chắc nguyện ý...... Nhưng nếu là vì Nhiếp Gia, đáy lòng Lâm Hạo Nhiên lại do dự.
"Các người căn bản không cho con cơ hội lựa chọn, 6 năm trước con lựa chọn từ bỏ quyền thế muốn ở bên Nhiếp Gia, các người cực lực cản trở, khiến Nhiếp Gia rời khỏi con, vì sao Lâm Tiện có thể lựa chọn, con không thể?" Lâm Hạo Nhiên cắn răng hỏi.
Hơi thở Thời Nghệ Viện dồn dập, "6 năm trước con là ai, mà hiện tại con là ai! 6 năm trước bất quá con chỉ bỏ một ít cổ phần Lâm thị, hiện tại toàn bộ Lâm thị đều nắm ở trong tay con, ông ngoại con còn cố ý đem Thời gia giao cho con kế thừa, Hạ Thành cùng Tần Thành có ai dám đắc tội con? Giống nhau được sao!"
Đích xác không giống nhau, khác nhau như trời với đất.
Lâm Hạo Nhiên trầm mặc thật lâu, bỗng chốc nở nụ cười, hắn nhìn đôi mắt trợn tròn của Thời Nghệ Viện, âm trắc trắc nói: " Mẹ nói đúng, con không giống 6 năm trước. 6 năm trước con không thể bảo hộ được, hiện tại thì có thể."
"Lâm Hạo Nhiên!" Thời Nghệ Viện nhận thấy được ý đồ của hắn, tức khắc tức giận không thôi.
"Mẹ, con có thể tự mình làm chủ, không hy vọng bất luận kẻ nào nhúng tay vào. 6 năm trước các người đã làm gì với Nhiếp Gia, con cũng không muốn truy cứu, con muốn một lần nữa theo đuổi em ấy, hy vọng hai người có thể lý giải và ủng hộ, nếu không thể con cũng hy vọng hai người đừng xuất hiện trước mặt em ấy nữa, nếu đến việc này cũng không được, vậy đừng trách con không khách khí." Lâm Hạo Nhiên nói xong cũng không màng Thời Nghệ Viện tức giận cỡ nào, đứng lên nói với bảo tiêu: "Lái xe, đến bệnh viện."
Thời Nghệ Viện lặng im, thật lâu sau cũng chưa thể áp chế được tức giận như vũ bão trong lòng.
Túi của bà chấn động, nhận điện thoại nói: "Ba...... Đúng vậy, con vừa trở về, con lập tức đến thăm ba, có một số việc muốn nói với ba một tiếng."
Sau khi Thời Nghệ Viện tắt điện thoại, bà đứng dậy đi vào toilet, bình tĩnh xử lí vết thương trên mặt.
Bà nhìn chính mình trong gương, tức khắc nhớ tới Diệp Anh vừa mới rời đi, bực bội trầm ngâm một tiếng.
Thư ký của em trai, rốt cuộc vì sao lại ở chỗ này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.