Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 53: "Không, đi."




Editor: Yue
Xe tư gia ngừng lại ở sân bay.
Mộ Cảnh Hành để tay ở trên vai Hạ Nguyên, để cho cô ngồi vào trong xe, vẫy vẫy tay cùng mấy người con trai đứng ở đằng sau, "Chúng tôi đi trước đây."
Đều là anh em trong nhà, cũng không cần phải khách sáo.
Bốn người con trai ra chậm một bước kinh ngạc, sau đó hớ một tiếng, vội vàng đuổi theo, "Đi cái gì mà đi.."
Mẹ nó Tứ ca càng ngày càng không biết xấu hổ.
Giang Trạch một phen kéo cửa xe ra ngồi xuống, "Cẩm tú hào môn, trước tiên đem tôi đưa về nhà đã, cám ơn nhiều!"
Còn có phải là huynh đệ hay không, nào có ai như anh chứ, biết rõ lúc xuống máy bay mấy người bọn họ không có xe đến rước, đang chuẩn bị để anh đưa về dùm.
Lại một người đi vào ngồi, mở miệng, "Xuân Giang Hoa Nguyệt, tiểu Vương, tới nơi rồi gọi tôi, tôi ngủ trước một lát."
Biết anh muốn ở riêng một chút, làm anh em với nhau càng không cho anh được toại nguyện.
"..."
Mộ Cảnh Hành hừ một chút, từng người từng người thật đúng là không đem mình coi như người ngoài mà.
Tài xếkiêm cảnh vệ viên tiểu Vương từ kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi hàng phía sau một chút, thấy Mộ Cảnh Hành gật đầu, mới vặn chìa khóa khởi động xe.
Hạ Nguyên cũng mệt mỏi, thời điểm vừa ngồi lên xe liền nhắm mắt lại, Mộ Cảnh Hành lay đầu của cô đặt ở trên bả vai mình, ôm lấy cô, để cho cô ngủ được thoải mái hơn một chút.
Hạ Nguyên giống như ngủ như không, ở trong ngực của anh ngọ nguậy, tiếng khò khè nho nhỏ liền nhanh phát ra, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm thấy mình bị di chuyển, cô đang chuẩn bị tỉnh lại, liền cảm giác một đôi tay ở phía sau lưng của mình vỗ vỗ, Mộ Cảnh Hành nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, không có việc gì."
Mềm mại giống như kẹo mạch nha cô từng nếm qua khi còn bé, sền sệt dinh dính cuốn lấy tay chân của cô, để cho cô muốn động một chút đều khó khăn, con mắt của Hạ Nguyên một lần nữa nhắm lại.
Mộ Cảnh Hành đóng cửa xe lại, hướng hai người đang im ắng kéo cửa sổ xe xuống nhẹ gật đầu chào hỏi, liền ôm Hạ Nguyên tiến vào biệt thự.
Tầng hai biệt thự, anh đẩy cửa ra đem Hạ Nguyên đặt lên giường, lại kéo chăn mỏng khoác lên trên bụng của cô, giúp cô cởi giày cùng vớ.
Hạ Nguyên đột nhiên bị đặt ở trên giường mềm mại, có chút không thích ứng, phát ra một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, nhìn cũng thấy là lông mày đang nhíu lại, Mộ Cảnh Hành đang giúp cô đem giày cởi ra, thấy thế một tay vỗ vỗ lưng của cô, một tay đem vớ trên bàn chân nhỏ kéo xuống, ôn nhu dỗ, "Là anh, ngoan."
Giống như là nghe được thanh âm của anh, lông mày Hạ Nguyên đang nhăn lại một lần nữa buông lỏng ra, trở mình, đem mặt chôn vào trong gối đầu, tiếp tục phát ra tiếng khò khè nhỏ.
Nhìn vừa mềm vừa ngoan, giống một cún con khò khè khò khè ngủ, không giống lúc bình thường chút nào.
Mộ Cảnh Hành như là nhớ tới cái gì, không có báo hiệu nở nụ cười, cong lên ngón tay ở trên chóp mũi của cô nhẹ nhàng sờ sờ.
- - tính ra cái này thế nhưng là lần đầu tiên, anh có thể bộc lộ ra năng lực của một người bạn trai như vậy, đem cô từ trên xe ôm đến nơi đây, cô cũng ngoan ngoãn làm một người bạn gái.
Mộ Cảnh Hành tự mình cũng có chút buồn cười, cuối cùng vẫn là nhịn không được, hôn cô một cái, "Mộng đẹp."
Anh giúp cô dịch dịch chăn mền, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Buổi chiều Hạ Nguyên còn có lớp, lúc sáng sớm trở về cô dặn đi dặn lại để anh tuyệt đối đừng quên nhắc cô. Cho nên dù không tình nguyện, Mộ Cảnh Hành sau khi làm xong đồ ăn, vẫn đem Hạ Nguyên đánh thức. "Nguyên Nguyên?"
"Nguyên Nguyên, rời giường.."
Hạ Nguyên lười nhác tỉnh, có chút lười biếng giống như một con mèo lớn ăn uống no đủ, nghe thấy anh vẫn luôn bên tai nhẹ giọng gọi cô, dứt khoát dùng thêm chút sức, xoay người một cái liền đem anh đặt ở dưới thân, mập mờ nói, "Đừng nói chuyện.. Bảo bối, lại ngủ một chút."
Mộ Cảnh Hành đã thành thói quen với sức lực của cô, vừa có chút buồn cười vừa tức giận, sờ lên tóc của cô, "Không phải buổi chiều em còn có lớp sao?"
Anh cũng không ngại lại để cô ngủ thêm một lát, chẳng qua đến lúc chính cô thanh tỉnh đoán chừng phải hối hận.
Trong phòng ngủ an tĩnh một giây, sau đó Hạ Nguyên đột nhiên tỉnh lại, thần thái sáng láng, "Đúng, còn phải đi dạy học."
Cô trở mình một cái bò xuống, ánh mắt thanh minh, tinh thần sáng láng, mở ra tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo liền thay đồ ngủ ra mặc lên, đường cong rõ ràng, cặp đùi đẹp tinh tế mà giàu năng lượng.
"..."
Mộ Cảnh Hành đầu lưỡi đỡ đỡ hàm trên, hừ một tiếng.
Nếu như không phải cô có tiết..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.