Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 55.2: Hồi cuối (2)




Lời của Editor Yue:
Cám ơn các bạn đã đi cùng mình suốt 55 chương truyện.
Đây là bộ đầu tiên mình tập tành Edit, không tránh khỏi từ ngữ không mượt, mong các bạn bỏ qua nha.
Chương 55.2: Hồi cuối.
Editor: Yue.
Cô không có nhiều tâm tư tinh tế như vậy, nhưng hoa nở đầy sơn cốc xác thực làm cho người ta rung động, hơn nữa vào mùa đông mà còn có thể nhìn thấy hoa hồng nở ở thời điểm đẹp nhất như vậy thì càng vui vẻ. Cầu hôn giống như đều cần hoa hồng.. Lúc ấy sao cô không nghĩ tới, bây giờ suy nghĩ lại một chút hình như có gì đó không đúng lắm?
Hạ Nguyên đôi mắt xoay chuyển, dùng tay bưng kín đôi mắt của Mộ Cảnh Hành, "Cảnh Hành, anh nhắm mắt lại đi."
Mộ Cảnh Hành đang muốn nói cái gì, lại đem lời nói nuốt trở vào, dung túng nói, "Được."
Khóe môi của anh mang cười, "Muốn hôn anh sao?"
Hạ Nguyên bị nhắc nhở, một chút đều không rụt rè "chụt" anh một cái, sau đó mới dặn dò anh đừng mở mắt, ở bên trong bụi hoa hồng chọn ra một đóa mà cô cho là nhìn đẹp mắt nhất hái xuống.
Cô từ trong quần áo móc ra một cặp nhẫn đôi, mở ra, nhớ lại phương pháp ở trong phim truyền hình, vụng về đem chiếc nhẫn đặt ở bên trong hoa hồng, sau đó khụ khụ lấy giọng, "Được rồi."
"Mộ tiên sinh, em rất thích anh, anh có bằng lòng để em bảo vệ, cùng ở bên nhau cả một đời hay không?"
Cô đem hoa hồng hướng phía trước đưa đưa, ánh sáng trong ánh mắt rạng rỡ như vì sao.
Sắc mặt Mộ Cảnh Hành đột nhiên biến hóa, vui vẻ, nhu tình.. Còn có dở khóc dở cười.
Hạ Nguyên không hiểu vì sao anh lại có cái biểu tình này, tiếp tục nói, "Đừng nhìn chiếc nhẫn này khó coi, nhưng thật ra là do em tự mình làm, thật vất vả làm thành công hai cái như vậy."
Cái đồ chơi này nói đơn giản thì cũng đơn giản, không có kỹ thuật hàm lượng gì cao, chính là yêu cầu tinh tế, nhưng ở phương diện tinh tế này thì Hạ Nguyên thiếu khuyết nhất, sức lực hơi lớn một chút, hai cái vòng tròn liền biến thành dẹp lép.
Mộ Cảnh Hành theo phản xạ nắm tay của cô lên nhìn qua, phát hiện không có vết thương gì, mới ở bên miệng hôn hôn một chút, "Ngốc, chính mình động tay làm gì? Có mệt hay không?"
Nói vậy nghĩa là anh không ghét bỏ nha.
Hạ Nguyên tinh thần tăng lên, tràn đầy phấn khởi thúc giục anh, "Nhanh, anh còn chưa nói có đáp ứng hay không đó."
"Đương nhiên đáp ứng." Mộ Cảnh Hành hôn cô.
Cô tự mình làm nhẫn, anh làm sao có thể không đáp ứng? Anh cầu còn không được.
Hạ Nguyên lập tức đem chiếc nhẫn đeo lên cho anh, lại duỗi ra ngón tay để anh đeo cho mình, hài lòng gật đầu, "Được, đem anh bảo vệ, ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn nhé?"
"Ừm."
Hạ Nguyên hài lòng mười ngón đan chặt cùng anh, một đôi vòng tròn đơn giản đụng vào nhau, dưới ánh đèn đường chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.
Sau thời điểm cầu hôn tâm tình không có gì khẩn trương, sau khi hết thảy đều kết thúc, một cỗ ngọt ngào làm say lòng người một mạch dâng lên, bong bóng ngọt ngào không ngừng mà bốc lên xung quanh hai người.
"Đúng rồi, vừa nãy sao anh lại có biểu lộ như thế?" Thanh âm của Hạ Nguyên đều trở nên mềm mại rất nhiều, đầu tựa ở bả vai của Mộ Cảnh Hành đụng đụng anh.
Trong mắt Mộ Cảnh Hành nhu tình như nước, chứa đầy ý cười, "Bởi vì chúng ta quá có ăn ý."
Anh dùng sức một chút đem Hạ Nguyên bế lên, "Em nhắm mắt lại."
Hai người đi xuyên qua bụi hoa, đi đến một con đường nhỏ.
Hạ Nguyên chỉ cảm thấy anh bảy lần quặt tám lần rẽ, sau đó mình bị đặt ở một chỗ thô sáp, có thể là trên tảng đá.
Cô mở mắt ra, mới phát hiện mình ngồi ở trong một cái đình nghỉ mát.
Chung quanh đình nghỉ mát rủ xuống rèm châu nhỏ vụn, lít nha lít nhít hoa hồng từ khe hở của lan can chui vào, một đôi nhẫn kim cương tinh tế treo trên dây xích, dừng ở trước mắt của cô.
Giống như là sao trời lay động, mang theo ánh sáng rực rỡ, gần trong gang tấc.
Ánh đèn nhỏ đi qua kim cương chiết xạ ra ánh sáng chiếu vào đồng tử của cô.
Hạ Nguyên ngẩng đầu, Mộ Cảnh Hành đang đứng ở trước mắt cô, cười nhìn cô. Anh đem chiếc nhẫn kim cương lấy xuống, đeo lên tay của cô, "Mặc dù chậm một bước, nhưng vẫn phải nói, Hạ Nguyên tiểu thư, em có bằng lòng gả cho anh không?"
"Anh yêu em."
Anh đứng ở giữa biển hoa đầy trời, sao trời cũng không kịp xán lạn bằng một nửa đôi mắt anh.
Hạ Nguyên nhếch miệng, hôn lên.
(Hoàn)
  • Tác giả có lời muốn nói:

Đến nơi đây liền viên mãn.
Ăn nói vụng về, không biết nói như thế nào, sau khi thi xong thạc sĩ, ý tưởng về truyện này cũng quên hết rồi, nên vẫn luôn kéo dài.
Vô cùng cảm thấy có lỗi, lần nữa biểu thị sự áy náy đối với việc quỵt chương.
Cũng rất cám ơn mọi người bao dung nửa năm nay, thật sự vô cùng cám ơn.
Chúc tất cả mọi người mỹ mãn, hạnh phúc vui vẻ.
Cúi đầu.
  • Lời cuối truyện của Yue:

Luôn cảm thấy kết hơi vội, vẫn còn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Cơ mà HE là vui nhà vui cửa rồi.
Hẹn gặp các bạn trong những bộ truyện tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.