Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 20: Tâm tình khóa tại chuyện cũ khó quên




“Khó trách đệ muội nói mình thiện cỡi ngựa.” Phạm Trần vung đoản tiên, nhẹ nhàng quật mông ngựa, cầm dây cương đi hướng Khuynh Quốc. “Một ít thân thủ vừa rồi, nhưng làm chúng ta đều so không bằng. Chính là đường đệ cũng chưa chắc có thân thủ tốt như vậy.”
“Tiểu thúc quá khen.” Khuynh Quốc khẽ động dây cương, ra roi hắc mã dưới thân.
Phạm Trần cười nhìn thanh nhã dung nhan của Khuynh Quốc, trêu ghẹo nói: “Đường đệ cho phép đệ muội không mang theo mũ sa?” Khóe mắt nam nhân nghiêng nhìn qua Phạm Thiên sau lưng, chính hắn đang nheo mắt nhìn mình. Càng có không ít người mặc dù đã đang ở lưng ngựa, lại vẫn chưa theo tư thế Khuynh Quốc cưỡi ngựa oai hùng lấy lại tinh thần.
Mắt Khuynh Quốc nhàn nhạt đảo qua Phạm Thiên, khẽ cười nói:“Phu quân sợ mũ sa bị thổi ném, ta nếu như vừa rồi cưỡi ngựa khom người mà lấy. Chỉ có thể cho phép ta không mang mũ sa.”
Phạm Trần liên tục khoát tay, chỉ ra chỗ sai nói: “Cái gì khom người mà lấy? Chân của đệ muội ôm lấy sườn ngựa, thân thể đều kề sát đất, còn có thể tính xoay người sao? Trách không được đường đệ hoảng hốt, ta đều nghĩ đến đệ muội sẽ bị thương dưới vó ngựa.”
Khuynh Quốc câu môi cười nhạt. “Khuynh Quốc hồi lâu chưa từng cưỡi ngựa, nhất thời không chú ý. Làm cho tiểu thúc lo lắng, là Khuynh Quốc không nghĩ chu toàn.”
"Đâu có, ta còn muốn hướng đệ muội lãnh giáo một hai.” Phạm Trần nhìn thân thể mảnh mai của Khuynh Quốc, thật sự khó có thể tưởng tượng một nữ tử có như thế lại cao minh kỵ mã, cùng phi ngựa chạy băng băng nhặt mũ sa.
“Phu nhân kỵ mã thật giỏi!” Thanh Nhi giục ngựa tiến lên, cùng Khuynh Quốc song song. “Chẳng biết học được cưỡi ngựa lúc nào?”
Khuynh Quốc ruổi ngựa đi về phía trước, cũng không nhìn hướng Thanh Nhi, qua loa nói: “Nhiều năm rồi.”
Thanh Nhi gặp Khuynh Quốc không muốn đáp, cũng không hỏi nhiều, cùng cười nói: “Hôm nay nhờ gặp gỡ phu nhân tiểu nữ mới có may mắn tới Thanh Sơn mã trường đây.”
“Đúng đó!” Bích Đào run rẩy cưỡi tiểu mã câu, tiếng nói vũ mị theo sau mũ sa phiêu dật ra. “Ta đây còn là lần đầu cưỡi ngựa đi!”
“Nếu không phải phu nhân, Diệp Liên sợ là cả đời cũng không biết tư vị cưỡi ngựa.” Diệp Liên nằm tại trong ngực Phạm Thiên, miên thanh mềm giọng nói: “Phu nhân, bộ dáng người cưỡi ngựa một điểm không thua nam nhi!”
Khuynh Quốc không nói, đối tam nữ nói vẻn vẹn là cười bỏ qua.
Soạt.
Một con thỏ trắng theo trong bụi cỏ chui ra, tháo chạy qua trước móng ngựa. Phạm Bất Mộng nhanh tay lẹ mắt, lấy tiễn giương cung. Vút một tiếng, trúc tiễn phá không bắn về phía thỏ trắng, con thỏ trúng tiễn chạy ngược lại. Bất Mộng xoay người xuống ngựa, cầm lên tiễn vũ, thỏ trắng đạp đạp bốn chân ngắn, không ngừng giãy động.
Phạm Bất Mộng nắm bắt sống lưng con thỏ, nhổ mũi tên nhọn chỗ chân sau, kéo dây cột tóc, băng bó vết thương thỏ trắng. Sau đó, đường cũ mà quay về, leo lên lưng ngựa, một tay kéo dây cương, một tay ôm thỏ trắng, ruổi ngựa hướng Khuynh Quốc.
“Thích không?” Phạm Bất Mộng đem con thỏ đưa vào trong ngực Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc mắt nhìn thỏ trắng trong ngực sách sách phát run, tay trái nâng con thỏ, chuyển tặng Diệp Liên. Lập tức nhìn lại Phạm Bất Mộng thản nhiên nói: “Khuynh Quốc tạ hảo ý của thúc phụ. Nhưng thỏ trắng này còn là hợp nữ tử thận trọng như Diệp Liên nuôi nấng.”
Không thích châu báu, không mừng sủng vật. Chẳng lẽ, nàng không có vật yêu mến? Nghĩ đến Phạm Bất Mộng hắn khi nào từng nịnh nọt nữ nhân. Ngày nay lại nhiều lần đối Khuynh Quốc xuất phát từ nội tâm, đều bị đơn giản đuổi. Phạm Bất Mộng không khỏi đoán rằng Khuynh Quốc phải chăng đã có người hợp ý?
Phạm Bất Mộng một bên suy đoán, Phạm Thiên phía sau lại vì thái độ ân cần của hắn mà oán nộ. Phạm Thiên hận đạo, Phạm Bất Mộng mặc dù thích Khuynh Quốc cũng không nên trước mặt nhiều người không kiêng nể gì cả.
Săn bắn tặng cho thê thiếp là cổ lễ Điều quốc truyền từ xưa đến nay. Hắn là thúc phụ lại đem vật săn tại chỗ tặng cho chất tức, không sợ việc xấu sẽ bị người ngoài chê cười sao? Khuynh Quốc đem con thỏ chuyển cho Diệp Liên, lại là ngoài sở liệu của Phạm Thiên. Hắn không khỏi âm thầm hoan hỉ, lặng lẽ đè xuống tức giận.
Phạm Thiên chuyển biến, chỉ có Diệp Liên ngồi trong lòng của hắn biết được. Lúc Phạm Bất Mộng đem thỏ trắng đưa về phía Khuynh Quốc, cánh tay đặt bên hông nàng đột nhiên xiết chặt. Khi Khuynh Quốc đem con thỏ đưa vào trong tay nàng, cánh tay trên eo lại dần dần buông ra.
Diệp Liên minh bạch, nàng mặc dù đặt mình trong ngực Phạm Thiên, tâm của trượng phu lại thủy chung không ở trên người nàng. Thì sao chứ? Nàng chẳng qua là một thị thiếp, có thể ở trước mặt mọi người được tướng công ôm cưỡi ngựa đã xem như khó được. Nàng còn có thể cầu gì hơn sao?
“Hừ!” Phạm Nguyệt Lung cưỡi ngựa phía sau, nhìn chằm chằm vào thỏ trắng trong lòng bàn tay Diệp Liên hừ lạnh.
Phạm Trần nghe được, chậm dần lại, chờ Nguyệt Lung tiến đến, cười hỏi: “Như thế nào? Mất hứng? Không phải muội đòi đến mã trường sao?”
Phạm Nguyệt Lung đưa tay nói:“Muội muốn cung tiễn.”
Phạm Trần mắt nhìn Nguyệt Lung, lại nhìn qua thỏ trắng, chợt nói: “Nguyệt Lung cũng muốn con thỏ? Được, nếu nhìn thấy ta bắn cho muội.” Phạm Trần vỗ vỗ cung bên cạnh eo.
Phạm Nguyệt Lung đem đầu hướng một bên, không thuận theo nói: “Đem cung cho muội, muội muốn tự bắn!”
Phạm Trần lắc đầu. “Như vậy sao được? Muội cưỡi ngựa còn có thể đi được hai bước. Cho muội cung tiễn còn không bằng cho muội bắn người đi .”
“Ngươi không đưa cho ta phải không?” Phạm Nguyệt Lung xấu xa nói: “Khi nào về ta nói cho bá mẫu, nói ngươi khi dễ ta!”
Đây là đâu phải chuyện nhỏ? Tiểu nha đầu thật sự là bị cưng chiều phát hư! Phạm Trần dứt khoát không để ý, giục ngựa hướng một bên.
Ngược lại Lê gia tranh thủ thời gian đưa ra cung tiễn, giao cho Phạm Nguyệt Lung. Hắn một mực trông mong nữ nhi gả vào Hầu phủ. Muốn mượn cơ hội nịnh nọt Nguyệt Lung, làm cho nàng bên tai Phạm Thiên nói tốt vài câu, thành được chuyện tốt. Nói như thế nào, đối phương cũng là thân muội của tiểu Hầu gia.
“Từ đã, đừng bắn!” Phạm Trần gặp Nguyệt Lung lấy ra giương cung, để lên mũi tên nhọn, thầm nghĩ không tốt. Lập tức mở miệng ngăn lại.
Nguyệt Lung đối lời nói của Phạm Trần bỏ mặc, dùng hết toàn lực kéo căng cung, bắn về phía trước một mũi tên.
Phạm Trần ra tay ngăn cản không kịp. Phi tiễn như ngựa thoát cương, thẳng đến tọa kỵ của Khuynh Quốc. Dùng lực cánh tay Phạm Nguyệt Lung, tên của nàng bắn không được xa. Chính là gần đó cũng có thể ruổi ngựa né tránh.
Bất đắc dĩ, Khuynh Quốc trước có Phạm Bất Mộng, trái phải là Thanh Nhi, Bích Đào làm bạn, muốn tránh nói dễ vậy sao? Mắt thấy hắc mã sắp bị thương dưới mũi tên, cánh tay phải Khuynh Quốc căng kéo dây cương, quay người vặn eo, hướng thẳng phía mũi tên. Mũi tên nhọn lập tức mất chính xác, giống như con chim bị thương, ngã xuống đất, mũi tên cắm thật sâu xuống đất.
Không đợi mọi người hoàn hồn, một tiếng tiêu âm to rõ theo trong miệng Khuynh Quốc phát ra. Lỗ tai bầy ngựa đột nhiên dựng thẳng lên, tiếp theo trong nháy mắt nổi giận vung lên bốn vó, hướng bát phương xông tới. Mang theo kỵ giả trên lưng điên cuồng mà chạy như bay. Trong rừng thoáng chốc vang lên tiếng nữ quyến kêu thảm.
Khuynh Quốc tổn hại người khác, ôm cổ ngựa hướng chỗ rừng sâu. Khí lưu xuyên qua thổi lên gương mặt của nàng, cảm giác có chút đau đớn. Nàng từng có một con ngựa, da lông màu đen, con mắt ôn nhuận. Nàng chưa từng có bằng hữu, một thân tịch liêu, chỉ có con ngựa kia cùng nàng nửa đời.
Hai nước nghị hòa, nàng bị bắt áp tải kinh. Nàng biết rõ, mình giẫm lên mệnh của người khác, tuyệt đối sẽ không được sống lâu. Nàng đem ngựa thả, khiến nó trở về núi rừng, không cần bị rơi vào hoạ chiến tranh. Chính là nó không đi, theo nàng đến Kinh Sư.
Nàng ở đại điện diện thánh, bị công chúa chọn trúng. Nhưng tâm nàng sớm chết, tự nhiên không đáp ứng tình cảm của công chúa. Công chúa bị cự tuyệt, sinh lòng oán hận, uy bức lợi dụ không thành, sử dụng cung nữ hiệp chơi, lăng nhục nàng.
Thủ đoạn của nữ nhân thường so với nam nhân càng âm độc. Khi công chúa phát giác không có bất kỳ cực hình nào có thể rung chuyển nàng, tù đến hắc mã của nàng. Trước mặt nàng quật quất, dùng chủy thủ cắt thịt ngựa. Nàng nhìn thân ngựa máu chảy đầm đìa, đau lòng muốn chết. Nàng mới hiểu được tâm của mình còn chưa chết, ít nhất trên thế gian còn có một tia lo lắng.
Hắc mã buồn bã gọi, nó cũng không có để ý trên mình đau xót, mà là dùng đầu lưỡi liếm đi vết máu trên người nàng. Công chúa thấy bọn họ tình thâm, nhe răng cười sai người cắt lấy đầu lưỡi hắc mã, khoét đi hai mắt của nó. Dù vậy, hắc mã còn là nhẫn đau, chảy huyết lệ, một bước run lên quỳ gối bên cạnh nàng.
Công chúa nào chịu được bọn họ dựa sát vào nhau, phân phó trói lại tứ chi hắc mã, tươi sống lôi kéo đến chết, rồi ném cho chó ăn. Đang ở đó một khắc, nàng thề, nàng nhất định hủy diệt vương triều này. Nàng muốn cho mọi người trong hoàng cung vì hắc mã đền mạng.
Nàng nhẫn đến mức người thường không thể nhẫn, nàng sống được sống không bằng chết, chính là vì báo thù. Nữ nhân, kia ngón tay nhỏ nhắn nhẵn nhụi, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, lại giống như độc xà dữ tợn. Ngoại trừ đầu nhập Khuynh Quốc thân thể, không thể làm gì được. Nàng cả đời này cũng sẽ không cho nữ nhân đụng.
Nàng nhớ tới công chúa cùng cung nữ từng làm nhục nàng, liền hận chính mình vô năng, trơ mắt nhìn xem yêu mã chết thảm. Coi như là qua ngàn năm vạn năm, nàng cũng quên không được trong nháy mắt tim như bị đao cắt kia.
Đừng nghĩ, đừng nghĩ! Nàng nếu như không tận lực khóa lại trí nhớ phủ đầy bụi, chỉ sợ sớm đã điên rồi. Khuynh Quốc buồn vô cớ thở dài, buông nhẹ dây cương khẽ vuốt cổ ngựa, dừng lại tại bên hồ khẽ cong gợn sóng rung động, bao quát bên chân trên tấm bia đá khắc chữ. “Đoạn Tình hồ.”
Khuynh Quốc xoay người xuống ngựa, cúi đầu cười nhạo nói: “Người nếu thật có thể đoạn tình, có lẽ sẽ không khổ như vậy.”
Lạch cạch, lạch cạch.
Con ngươi đen nhánh của Khuynh Quốc sâu kín thê lương nhìn Đoạn Tình hồ, cảm thấy một mảnh phiền muộn. Chợt thấy gò má nóng lên, một cái đầu lưỡi nóng hầm hập liếm bên mặt của nàng. Da lông màu đen, mắt to thủy linh. Khuynh Quốc nhẹ ôm đầu ngựa, tay phủ bờm ngựa. Hắc mã trước mắt trông thật quen thuộc. Thậm chí có khoảnh khắc hoảng hốt, giống như về với kiếp trước. Hắc mã của nàng hiểu tiếng người. Nàng nghĩ nói cho nó biết một lần, trong lòng mình sớm đem nó nhận thức làm huynh đệ. Có phải là buồn cười? Nàng lại đem súc sinh xem như người. Kỳ thật trong mắt nàng người còn không bằng súc sinh.
Nàng là sát thủ, là thích khách, cũng là vô danh chiến tướng. Trong thiên hạ nàng có thể tin ai? Có ai sẽ không phản bội nàng? Nàng bị thương đã bao nhiêu lần, nàng là giãy dụa chết như thế nào, lại có ai đưa qua viện thủ? Súc sinh trực giác thường so với người thông minh. Hắc mã cùng nàng thượng kinh biết rõ sẽ chết, lại cận kề cái chết đối với nàng bất ly bất khí. Phần tâm ý này mặc dù là người yêu triền miên lưu luyến cũng khó mà lâm nguy không sợ. Bao nhiêu năm đã qua, vương triều kia chỉ sợ sớm đã hóa thành bụi bùn, nhưng nỗi hận này lại bám theo trong lòng của nàng, ngàn năm khó diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.