Người Tô gia bị xếp ở tại chếch viện, Khuynh Thành lòng có bất mãn nhưng lại không thể phát tác. Hôm nay nàng đã không phải thân hoàn bích, người Phạm gia đối với nàng rất có thành kiến, Khuynh Quốc lại không giống như trước mềm yếu dễ bắt nạt. Ngoại trừ một điểm tình ý của Phạm Thiên, nàng thật sự không có chỗ dựa nào khác.
Ngày đó, phía trên sườn đồi ở núi giữa hồ, Khuynh Quốc rơi xuống nước, Phạm Thiên nhảy hồ đi theo. Khuynh Thành liền minh bạch đáy lòng Phạm Thiên đã có Khuynh Quốc. Sau đó nàng lại không được gặp mặt Phạm Lang, bị đưa trở lại Yên Châu. Đối mặt nam nhân tâm đã không tại trên người mình, nàng có thể làm sao? Khuynh Thành tự hỏi mình không thua Khuynh Quốc, từ nhỏ vô luận làm chuyện gì nàng đều thắng đối phương một bậc. Chẳng lẽ, ông trời muốn tại đại sự cả đời làm cho nàng thua Khuynh Quốc?
Khuynh Thành bán nằm tại trên giường gỗ lim, tay phải nắm lòng bàn tay Phạm Thiên, như thế nào cũng không chịu buông tay. Chờ lão đại phu xem chẩn xong mới thẹn thùng buông ra đầu ngón tay nam nhân. Dùng ánh mắt ướt át câu dẫn Phạm Thiên, yên lặng kể rõ liên tục tình ý.
Thần sắc Phạm Thiên ngưng trọng, cùng Khuynh Thành một lời không nói. Sau nửa ngày, không để ý Lưu Thị đang đợi bên ngoài, tông cửa xông ra, bước nhanh bước chậm vào hậu viện.
Giờ Tuất hai khắc, Hà Viên chính ngủ. Khuynh Quốc dựa vào giường, người mặc chăn mỏng, cười trông lại khách nói: “Hầu gia bận rộn một ngày, uống chén trà đi.” Khuynh Quốc đẩy qua chén sứ trên bàn trà.
“Nàng biết ta sẽ đến?” Phạm Thiên khoát tay cho lui nha hoàn, nâng chung trà lên, nhấp khẩu hỏi.
Khuynh Quốc lạnh nhạt cười, nói:“Khuynh Thành như vậy, Hầu gia sao có thể không đến?”
Phạm Thiên nhìn qua Khuynh Quốc, trong lòng run lên. “Như vậy phu nhân cũng biết vì sao ta đến?”
“Hầu gia vui như lên trời, tự nhiên là chúc mừng mà đến.” Khuynh Quốc lưng tựa gối mềm, đưa cánh tay chống cằm nói: “Khuynh Thành sợ đã có thai hai tháng?”
Nhịp tim đập đột nhiên vừa rồi, phút chốc chấn động mãnh liệt. Phạm Thiên đè xuống nỗi lòng hỗn loạn, đặt tay lên chén sứ. “Nàng phải đi?”
“Hầu gia, ngươi muốn hỏi, ta cũng muốn biết.” Khuynh Quốc liếc Phạm Thiên nói: “Ngưoi với ta một hỏi một đáp như thế nào?”
Phạm Thiên cười khổ, hắn còn có lựa chọn sao?
“Hầu gia, Tĩnh Châu cách Yên Châu có xa lắm không?”
Phạm Thiên nhíu lại hai hàng lông mày, câu hỏi tưởng như vô thưởng vô phạt lại giấu diếm huyền cơ. “Xa ngàn dặm.” Trả lời xong, con mắt đen nhánh của nam nhân lộ ra ôn tình, sâu kín nhìn chăm chú vào Khuynh Quốc. “Khuynh Quốc, Khuynh Thành có thai, ta không thể vứt bỏ nàng ấy. Nàng sẽ cùng Phạm Bất Mộng đi sao?”
“Sẽ không.” Khuynh Quốc hướng Phạm Thiên hỏi: “Tĩnh Châu, Yên Châu cách xa nhau ngàn dặm, ngươi cưới ta không phải là ngẫu nhiên đi? Khuynh Thành từng nói, ngươi cưới Khuynh Quốc là bởi vì trên người ta có bảo. Xin hỏi Hầu gia, người vì sao cưới ta?”
Tâm Phạm Thiên lại là một hồi rung động, cắn răng mím môi, suy nghĩ một chút nói: “Việc này nói rất dài dòng.”
Cánh môi Khuynh Quốc hơi vểnh, nhướn mày nhất tiếu. “Khuynh Quốc rửa tai lắng nghe.”
“Việc này...”
Đuôi lông mày Khuynh Quốc ngưng tụ, nói: “Được rồi, tiểu Hầu gia không có thành ý, Khuynh Quốc cũng không làm khó dễ, xin mời.” Khuynh Quốc tay phải cử động, liền thành thế tiễn khách.
Phạm Thiên bất đắc dĩ khổ thán, cũng không rời ghế, ngưng tư chốc lát nói: “Được, ta có thể nói cho nàng biết. Nhưng nàng phải để ta hỏi trước, nàng có phải Khuynh Quốc hay không?”
“Phải.” Nàng thật là Khuynh Quốc, chỉ là đã không phải người Tô gia trước đây. Bên trong của nàng thay đổi, mặc dù chết vẫn là Tô Khuynh Quốc. Trả lời của nàng không giả, chỉ trách Phạm Thiên hỏi không đúng chỗ. Nếu đối phương hỏi nàng có phải là Tô Khuynh Quốc trước kia gả vào Hầu phủ, có phải là nữ nhi Tô gia. Có lẽ, câu trả lời thuyết phục này sẽ biến đổi.
Phạm Thiên đánh giá Khuynh Quốc. “Khuynh Quốc không biết cưỡi ngựa, bắn tên.”
Khuynh Quốc dựng mi, ra vẻ kinh ngạc. “Ta cho rằng tâm tư Hầu gia toàn bộ đều ở chỗ Khuynh Thành. Không thể tưởng được còn có thể để ý Khuynh Quốc.” Nàng chống lại Phạm Thiên bên cạnh, khuôn mặt không lo không vui, lãnh đạm nói: “Đáp cùng không đáp, tin hay không, đều ở Hầu gia.”
Khuynh Quốc sau hôn mê thanh tỉnh, mấy lần giao phong, hắn đều bại vào hạ phong. Phạm Thiên thầm nghĩ, người có thể thay đổi, chẳng qua Khuynh Quốc mấy tháng nay đâu chỉ là biến đổi, quả thực như thay đổi một người. Nhưng nàng không có che dấu, cử chỉ đều là nhất phái thản nhiên, ngược lại mê hoặc tiếng lòng của hắn. Phạm Thiên thậm chí hoài nghi, hiện tại mới là tính tình thật của Khuynh Quốc, nữ tử u oán nhu tình trước kia chẳng qua là giả tướng.
“Ta đã trả lời thuyết phục Hầu gia, mời người thủ tín.” Khuynh Quốc dùng hai ngón tay nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào Phạm Thiên, mục quang như một hồ nước sâu.
Phạm Thiên cũng không trả lời, ngược lại đứng dậy xốc lên chăn mỏng quanh người Khuynh Quốc, vì nàng phủ thêm quần áo. Đưa tay xuyên qua dưới nách Khuynh Quốc, ôm ngang nàng đá lên cửa phòng, chuyển hướng góc phòng ngủ. Ở góc có một cái giá chạm hoa văn, trên đỉnh là chậu lan rũ xuống.
Phạm Thiên ôm Khuynh Quốc, thân thủ nhẹ nhàng chuyển động chậu hoa, tường trắng bên hông trong nháy mắt di chuyển, lộ ra bí đạo. Hắn liếc Khuynh Quốc trong ngực, khom người ôm nàng bước vào mật thất. Bí đạo tĩnh mịch, Phạm Thiên đạp trên cầu thang xuống dưới. Lúc Khuynh Quốc cảm giác đã đi xuống ba thềm đá, cửa phòng sau lưng đột nhiên tự đóng lại, trong bí đạo một mảnh hôn ám. Phạm Thiên đi không ngừng, thuần thục giống như đi qua ngàn vạn lần, không cần ánh mắt của hắn, mà là cảm giác của hắn.
“Trong bí đạo không thể đốt lửa.” Phạm Thiên nói khẽ: “Nếu như đốt vật dễ cháy, không đến một nén nhang bí đạo này sẽ hóa thành tro tàn.”
Khuynh Quốc yên lặng nhớ kỹ bước đi cùng chuyển hướng của Phạm Thiên, thuận miệng hỏi: “Bí đạo dưới Phạm gia không chỉ có một cái?”
“Đúng là phức tạp, nhưng đều tương thông.”
Khó trách Phạm Bất Mộng có thể theo mộng phủ một đường đi vào khuê phòng Hầu phủ Hà Viên. Khuynh Quốc nhìn quanh bốn phía hắc ám, nói:“Ngươi thường đi bí đạo này?”
Phạm Thiên không đáp, hỏi lại:“Vì sao hỏi như vậy?”
“Bí đạo không thể đốt đèn, có địa đồ cũng vô dụng? Giải pháp xử lý duy nhất chỉ có thể là quen thuộc, chính là đi nhiều.”
“Nàng nói không sai.” Cánh tay Phạm Thiên ôm chặt quanh Khuynh Quốc, nói ra: “Cha ta là Chấn quốc hầu, cả đời bôn ba chiến trường, cùng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mười hai năm trước, phụ thân bệnh cũ tái phát, chết tại Cúc Hiên. Năm đó ta chín tuổi, sao biết cái gì bí đạo. Là đại bá dẫn ta theo, đã đi một năm.”
Khuynh Quốc cho rằng việc bí đạo chỉ có trưởng tử mới có thể biết được. Nhưng Cảnh quốc công lại nói cho chất tức hoàn toàn không biết gì cả, vì cái gì? Khuynh Quốc dứt bỏ nghi kị, đặt câu hỏi: “Phạm Bất Mộng sao lại biết được ?”
“Làm sao nàng lại nghĩ tới hắn?” Phạm Thiên trong lời nói rất có bất mãn, lại bởi vì lo lắng việc Khuynh Thành, chỉ phải ngượng ngùng trả lời: “Gia gia khi còn sống thích hắn nhất, chắc là gia gia dẫn hắn đi .”
Nhập bí đạo đã hai ngọn trà, rẽ đường cũng vòng vo bốn mươi năm mươi lần, bỗng nhiên Phạm Thiên ngưng thân đá chân, trên đầu kéo ra một cửa phòng. Nam nhân ôm Khuynh Quốc chậm rãi mà lên, một mùi thanh u phong độ của người trí thức xông vào mũi, đúng là thư phòng ở Cúc Hiên.
Trong thư trai không có một bóng người, Phạm Thiên đem Khuynh Quốc đặt lên giường trúc, đóng bí đạo. Hắn chuyển hướng giá sách, rút ra một quyển sách ố vàng, vững bước đi về hướng Khuynh Quốc, ngồi bên người nàng, đưa ra sách cổ.
Khuynh Quốc tiếp nhận văn bản. Mở ra trang sách, không nghĩ đúng là một quyển thơ cổ. Nét mực phía trên giống như là tự tay viết lên . Khuynh Quốc không vội, đợi Phạm Thiên điểm ngọn nến, xem xét từng tờ một.
Ước chừng lúc canh ba, một bài thơ trêu ghẹo chui vào đáy mắt Khuynh Quốc.
Hoa sen hồng
Lá sen lục
Muốn biết Hà Viên mê
Đi đi tìm Khuynh Quốc
Hoàng là kim
Bạch là ngân
Muốn tiền tài viên mãn
Đem Khuynh Quốc thú thê.
“Khuynh Quốc bi?” Khuynh Quốc nhỏ giọng nhớ kỹ tiêu đề bài thơ. Bài thơ này nói trắng ra, có thể lại là sương mù nặng nề. Hà Viên mê sự là cái gì? Thảm kịch Hà Viên mười năm trước? Phạm Bất Mộng xác thực nói, Khuynh Quốc có lẽ cảm kích. Nhưng lúc ấy Khuynh Quốc là một hài tử năm tuổi, có thể biết cái gì? Muốn vàng bạc, liền cưới Khuynh Quốc. Chân chính Khuynh Quốc liệu có biết những sự tình này? Hoặc là, nàng chẳng qua là một quân cờ.
Phạm Thiên dựa vào tại thành giường, đáp lại nói: “Nàng cũng hiểu được tiêu đề bài thơ này kỳ quái? Chỉ nhìn một cách đơn thuần nguyên ý trong thơ này, nào có một điểm ý tứ bi thương?”
Khuynh Quốc lạnh lùng nói: “Hầu gia, ngươi bởi vì bài thơ này cưới một nữ nhân mình không thương. Có lẽ ngươi có thể có được cái ngươi muốn, nhưng nữ nhân này có thể được cái gì? Khuynh Quốc bi, ta cảm thấy gọi vậy cũng không sai.”
Phạm Thiên không khỏi hụt hơi. Đôi mắt Khuynh Quốc nheo lại, đem sinh nghi trong lòng hỏi. “Hầu gia, người sẽ không vì bài thơ này mà thú Khuynh Quốc làm thê tử đi?”
“Quyển sách này, ba trăm hai mươi bốn trang, một ngàn bảy trăm từ, đều là gia mẫu tự tay viết.” Phạm Thiên trầm giọng nói: “Ta từng xem qua nhất quyển Kinh Thi, cùng cuốn sách này chỉ kém những chữ viết này, cùng một chữ ‘Khuynh Quốc bi’. Trước khi gia mẫu bất hạnh chết thảm, muốn ta xem nhiều thi từ, đừng như phụ thân làm võ tướng.”
“Nhưng ta lại làm trái với tâm ý của mẫu thân.” Phạm Thiên thở dài nói: “Mười năm trước, ta chẳng qua là một ấu học tiểu nhi, sao minh bạch dụng ý của gia mẫu?”
Khuynh Quốc nhẹ trào nói: “Vì vài chục chữ này dùng hơn một ngàn bài thơ che gíấu, coi như là đại thủ bút.” Khuynh Quốc sờ lên chữ viết trên trang giấy, như có điều suy nghĩ. “Bài thơ ‘Khuynh Quốc bi’ này là dùng máu người viết .”
Mà vết máu trầm tích mười năm, sớm chuyển thành màu đen.
“Chỉ sợ là máu của gia mẫu.” Phạm Thiên thu hồi tầm mắt vào cuốn sách, chuyển hướng Khuynh Quốc, nhìn dung nhan lạnh lùng của nàng. “Tuy nhiên, ta không rõ ý tứ gia mẫu. Nhưng lời của bà, ta một mực ghi ở trong lòng. Thủ biên quan, thượng sa trường, đều mang theo để khi rảnh rỗi xem. Ngẫu nhiên lật đến bài thơ này, ta cảm thấy được trong đó văn chương đại hữu.”
Khuynh Quốc khép lại trang sách, hỏi: “Người thiên hạ cùng tên nhiều không kể xiết. Làm sao ngươi tìm được ta?”
Phạm Thiên cười xem Khuynh Quốc, nói:“Nàng chẳng lẽ đã quên, Lan di mang nàng tại Hà Viên ở qua hai năm. Ta lúc đó cũng mười tuổi , nhớ mang máng khuê danh của nàng. Huống chi, Phạm Bất Mộng đưa nàng đi Tô phủ cũng không phải bí mật, tìm nàng cũng không khó.”
“Ngươi cưới ta là vì gia tài bạc triệu?”
Phạm Thiên sợ Khuynh Quốc hiểu lầm, vội vàng giải thích. “Không, ta chỉ là vì tra ra hung thủ Hà Viên năm đó.”
Khuynh Quốc phản bác.“Theo như bổn ý trong thơ, ngươi muốn biết Hà Viên mê sự chỉ cần tìm được ta, cũng không cần thú thê.”
“Bất luận ta nói bóng nói gió như thế nào, nàng đều nói không nhớ rõ chuyện mười năm trước.” Phạm Thiên nghi hoặc nhìn qua Khuynh Quốc, nói: “Ta đi vào cửa Tô gia, dùng danh nghĩa thú thê tử. Nếu không, sao có thể gặp nàng?”
Khuynh Quốc khơi mào đuôi mắt, cười nhạo nói: “Nhìn như ủy khuất, nhưng ngươi gặp gỡ Khuynh Thành, thật cũng không hư việc này.”
“Nàng...” Thần sắc Phạm Thiên cứng lại, thở dài: “Khuynh Thành kiêu căng tùy hứng, chẳng qua đều là chân nguyên tính tình. Ta...”
“Hầu gia không cần nói nữa, ngươi thích ai cùng ta không quan hệ.” Khuynh Quốc nghiêm mặt nói: “Phân thượng vì ngươi chiếu cố ta nhiều ngày như vậy, có một câu bẩm báo. Lão phu nhân đã qua đời, Khuynh Thành còn sống, cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng ngươi tự nên cân nhắc.”
Phạm Thiên nghe vậy, đáy lòng không biết là hỉ hay là bi thương. Nếu như Khuynh Quốc đối với hắn có một tia tình ý, sao có thể nói ra như vậy? “Nàng sẽ không theo Phạm Bất Mộng đi, vậy chính nàng sẽ đi sao?”
Khuynh Quốc rũ mắt, hừ cười. “Việc này còn phải xem Hầu gia có cho đi hay không.”
Phạm Thiên cầm lòng bàn tay Khuynh Quốc, chằm chằm nhìn vào mắt của nàng, quả quyết nói: “Muốn ta hưu thê, là việc đời này không thể có.”
Khuynh Quốc không muốn tại đây tốn nhiều miệng lưỡi, kéo ra câu chuyện hỏi: “Ta gả đến hầu phủ, vì sao trốn đi?”
“Nàng đã quên toàn bộ?” Phạm Thiên kinh ngạc nói.
Khuynh Quốc nhướn mày, trầm mặc không nói.
Hắn nên giữ Khuynh Quốc như nào bây giờ? Phạm Thiên lắc đầu tự giễu. “Nàng đang ở Tô gia sống qua không tốt, gả tới là cam tâm tình nguyện. Ta cho nàng ở Hà Viên, là muốn nàng nhìn cảnh sắc quen thuộc, nhớ lại chuyện khi còn nhỏ. Đáng tiếc, không đợi nàng nhớ ra, Khuynh Thành liền đuổi theo đến Tĩnh Châu. Nàng trong cơn tức giận thoát khỏi Hầu phủ, ta chỉ có thể âm thầm truy tìm.”
“Không phải xuất động quan binh sao?”
“Bọn họ cũng không biết tìm ai.” Phạm Thiên vuốt ve tay Khuynh Quốc, nói: “Nàng cho rằng phu nhân Hầu phủ lạc đường là bao nhiêu chuyện? Giả như tất cả việc này là đường hoàng, cũng bị ta đè ép xuống dưới.”
“Khuynh Thành sao biết trên người ta có bảo?”
Phạm Thiên vẻ mặt buồn khổ nói: “Nàng ấy hỏi ta trăm ngàn lần, vì cái gì không cưới nàng ấy, lại cưới nàng. Ta chỉ đành trả lời qua loa vài câu.”
Khuynh Quốc liếc Phạm Thiên, đưa mắt chung quanh. Lát sau, ánh mắt lại lần nữa dừng lại tại khuôn mặt Phạm Thiên. “Ngươi sẽ nạp Khuynh Thành làm thiếp?”
Phạm Thiên khó xử nhìn qua Khuynh Quốc, tâm xấu hổ gật đầu.
“Như vậy, đừng cho nàng tới gần ta.” Khuynh Quốc nói thẳng: “Khuynh Thành là ai, ngươi minh bạch. Trên khách đường, nàng đuổi theo ta ngã sấp xuống chẳng qua là diễn trò. Hôm nay nàng là người có thai, ta tại sao phải cùng nàng so đo?”
“Được.” Phạm Thiên đáp.
Khuynh Quốc lạnh lùng nhìn vào Phạm Thiên, nói: “Nếu như có vạn nhất, Hầu gia đừng trách Khuynh Quốc vô tình.”
Lồng ngực ấm áp của Phạm Thiên coi như lập tức bị giội tiếp bồn nước đá, đông lạnh làm hắn run sợ không trụ được. Xem ra, hắn cho rằng việc Khuynh Thành mang thai làm cho Khuynh Quốc đều là nữ nhân mềm lòng thỏa hiệp, đã nghĩ quá mức đơn giản.
“Hầu gia, ngươi đi cùng Khuynh Thành đi.”
“Vậy để ta đưa nàng trở lại Hà Viên?” Phạm Thiên xếp lại thi thư, thuận thế định ôm lấy Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc cử động cánh tay vừa đỡ, cái cằm điểm điểm tàng thư, nói: “Tối nay ta nghĩ ngủ ở trong này, xem chút ít sách.”
Phạm Thiên suy nghĩ, đồng ý nói: “Ta gọi Xuân Phong đến cùng nàng.”
Khuynh Quốc không hề phản ứng, tiện tay lấy ra quyển sách bên cạnh giường, yên lặng đọc. Phạm Thiên thở dài nhỏ giọng mà đi. Không bao lâu, Xuân Phong mang theo điểm tâm, nước trà tiến đến, một bên hầu hạ. Khuynh Quốc chậm rãi đọc sách, cho đến giờ Thìn cách nhật mới trở về Hà Viên.
Khuynh Quốc đẩy cửa phòng ra, rửa mặt, đi vào giường. Vừa mới sờ gối, nàng cảm giác khác thường, xoay người nhắc lên vải gối. Phía dưới, lại có một tờ giấy. Rút ra đánh giá, trên đó viết tám chữ, ‘Chờ chực không đến, xem nàng trân trọng’. Khuynh Quốc nhìn xem cùng chữ ‘Đừng ở Hà Viên’ không có sai biệt, đáy lòng hơi có chút áy náy.