Trời từ cuối thu bắt đầu vào mùa đông, mưa Tĩnh Châu liên tiếp tới. Mưa rơi nhiều mà triền miên, thường thường đã mưa là mưa đến bốn năm ngày. Khó khăn lắm mới ngừng, sau một lúc lâu trời lại u ám, rơi xuống lõm tõm nước mưa.
Nửa tháng trước, Vương thị mời Khuynh Quốc đi Phổ Phong tự dâng hương, nếu như đi sớm đã có thể tránh những cơn mưa tầm tã này. Bất đắc dĩ, Nguyệt Lung lại rơi vào ao hoa sen làm bị bệnh phong hàn, trì hoãn thời gian. Kỳ thật Nguyệt Lung không đi cũng được, nhưng nàng đòi nhất định phải đi cùng. Vương thị đành phải đồng ý.
Dâng hương cần chờ trời đẹp, nhưng thời tiết thuận lợi chờ mãi không thấy đến. Ngược lại biên cương gió lại nổi lên, thổi tới một phong thư, mệnh Phạm Thiên một tháng sau đi tới Bắc Cương, đóng ở Phong Châu.
Phạm Thiên mỗi lần rời phủ đi viễn chinh đều tặng lễ, bái biệt tôn trưởng. Hắn khép công văn, phân phó gã sai vặt gọi Thu Sương, Bích Đào qua, bảo Xuân Phong lấy ra lão sâm, đích thân đến tiểu viện của Khuynh Quốc thỉnh nàng cùng nhau đi.
Phạm Thiên ôm vai Khuynh Quốc, gã sai vặt che ô ở bên hông, bước chậm vào phủ Cảnh Quốc công. Bốn tỳ nữ phía sau cầm hộp gấm, kính cẩn bước chân theo sát. Thu Sương, Bích Đào mang theo thiếp thân nha hoàn, yên lặng đi theo, trong nội tâm bi thương.
Thần sắc Bích Đào càng hoảng hốt, cảnh diễn ra trước mắt như tái hiện quang cảnh đi Thanh Sơn tự mấy tháng trước. Chỉ khác bên người không phải Diệp Liên, mà là Thu Sương. Bích Đào lấy ống tay áo lau đi nước mưa. Nàng nhìn tường đá trùng trùng điệp điệp, lòng âm thầm sợ hãi. Kịch biến ở hậu viện sao nàng lại không biết? Nhưng vì giữ mạng, nàng chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Phạm Thiên là khách quen của phủ Cảnh Quốc công, lại là người thân thiết, huống chi ở tại ngay sát, nô tài phủ Quốc Công đều coi hắn như là nửa chủ tử. Quản gia thấy Phạm Thiên qua phủ, bước nhanh tiến lên hầu hạ. Trong miệng bẩm báo Cảnh Quốc công có việc xuất môn. Vương thị đang ở hậu viện cùng vài vị đại phu nhân trong thành Tĩnh Châu. Khảm Bích, Phạm Trần còn chưa dậy.
Phạm Thiên vẫy lui quản gia, ôm Khuynh Quốc tự hướng hậu viện mà đi. Sao biết được khi còn chưa vào cổng vòm, sau lưng liền có người vượt qua. Quay đầu mà nhìn, người đến lại là Phạm Bất Mộng.
“Tiểu chất bái kiến thúc phụ.” Phạm Thiên ôm quyền hành lễ, lập tức dò hỏi: “Chất nhi cho rằng tiểu thúc đã rời Tĩnh Châu, không nghĩ còn đang ở quý phủ.”
Phạm Bất Mộng cười, nhìn Khuynh Quốc, nói: “Chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ khởi hành, lần này tới là để từ biệt. Đáng tiếc, không có giai nhân làm bạn.”
“Thúc phụ nói đùa.” Phạm Thiên hạ thấp người dẫn đường, Thu Sương hồ nghi đi theo, cảm thấy Phạm Bất Mộng tới quá mức lạ lùng. Chỉ có Phạm Thiên, Khuynh Quốc biết được nguyên nhân.
Hoa và cây cảnh ở hậu viện phủ Quốc Công khá thấp, ít có đại thụ che trời. Nhưng nhiều bó hoa hồng lại làm cả vườn trông thật vui tươi. Vương thị đi ở hành lang gấp khúc, tay ôm Nguyệt Lung, tay chỉ mấy bụi hoa cúc vạn thọ, gọi vài vị phu nhân cùng thưởng thức. Đảo mắt nhìn thấy mấy người Phạm Thiên đến thăm, Vương thị vội vàng gọi nha hoàn chuyển ghế đến, chuẩn bị trà.
Đợi mấy người ngồi vào chỗ của mình, Vương thị cố ý quan sát mưa phùn ngoài cửa sổ, cười hỏi: “Hôm nay ngọn gió nào đã đem tiểu thúc cùng chất nhi thổi tới cùng một chỗ vậy?”
“Đáng lẽ ta không nên vào hậu viện, nhưng có chất nhi, chất tức liền không tị hiềm.” Phạm Bất Mộng sửa sang lại áo bào, nói: “Vài ngày nữa ta sẽ đi xa. Thọ yến của đại ca vào cuối năm sợ không thể tới, chỉ đành xuất môn đưa lên chút lễ mọn, kính xin tẩu tẩu chớ trách.”
Phạm Bất Mộng hướng tỳ nữ ra hiệu, nha hoàn hiểu ý liền quỳ xuống đưa lễ vật đến trước mặt Vương thị, đại nha hoàn bên người Vương thị nhận lấy.
Vương thị mở ra hộp gấm trong tay nha hoàn, chợt thấy hai mắt tỏa sáng. Nằm ở đáy hộp màu đen là một viên ngọc bích hình tròn. Ngọc màu xanh mà long lanh, sâu kín bên trong phát ra ánh sáng. Người không hiểu mỹ ngọc cũng biết nó giá trị liên thành.
Vương thị khép hộp gấm, sợ hãi nói: “Tiểu thúc, lễ vật này quá giá trị, sao ta dám nhận?”
Phạm Bất Mộng uống trà thơm, nói: “Thời gian qua ta đều được đại ca, đại tẩu chiếu cố, tặng lễ là phải. Huống chi đều là vật ngoài thân. Xin đại tẩu đừng từ chối.”
“Nếu vậy ta thay mặt tướng công tạ ơn tiểu thúc.” Vương thị đứng dậy phúc thân thi lễ.
Phạm Bất Mộng vừa đợi hoàn lễ, Nguyệt Lung đã nói lơ đãng: “Thúc phụ chỉ nhớ đến bá phụ bá mẫu, mấy tiểu bối chúng ta đều đã quên.”
“Lễ vật cho bọn ngươi thúc phụ nào dám quên? Đều để ở tiền phòng, đến khi quản gia kiểm xong sẽ giao cho ngươi.”
Vương thị bên cạnh giáo huấn Nguyệt Lung vô lễ, nhẹ giọng trách cứ. Phạm Thiên mượn cơ hội đưa lên quà tặng, giảm bớt bối rối của Vương thị. Tứ tỳ khom người đưa lên hộp gấm, nhấc lên cái nắp, theo thứ tự bày ra lão sâm, nhục chi, tuyết liên, huyết tàm. Mấy người bên cạnh không khỏi âm thầm kinh hô, đều là thánh phẩm bổ thân không dưới vạn kim, cực kỳ khó được. Cùng với ngọc bích của Phạm Bất Mộng tặng chẳng phân biệt được cao thấp.
Các đại phu nhân ngoài miệng tán thưởng, sắc mặt lại ngượng ngùng. Dù sao trong nhà bọn họ không có thân bằng hào phóng như vậy, chỉ có nhìn xem người khác, khổ thán bản thân không có phúc phận.
Vương thị bởi vì lễ vật của Phạm Thiên, Bất Mộng mà trên mặt sáng ngời. Bà kéo Khuynh Quốc thưởng cúc, cũng vì nàng dẫn kiến phu nhân các nhà. Mưa làm hoa thêm kiều diễm, làm con người càng tao nhã. Mọi người dọc theo hành lang thưởng hoa, không nghĩ đã đến khuê viên của Nguyệt Lung. Khuê viên của cô nương chưa gả chồng người ngoài không được đi vào. Các phu nhân đều cáo từ. Bất Mộng, Phạm Thiên cùng Vương thị tiễn khách. Nguyệt Lung mượn cơ hội mời Khuynh Quốc cùng nữ quyến vào Nguyệt viên.
Nguyệt Lung dẫn đường đi cực nhanh, một đoàn người không hề có thời gian mà ngắm cảnh. Đến khi đi vào phòng, Nguyệt Lung mệnh tỳ nữ hầu hạ Bích Đào, Thu Sương, mặt lạnh thỉnh Khuynh Quốc ra ngoài hành lang, nói là có lời thương lượng.
Hành lang uốn lượn nằm giữa những bụi hoa âm u, rậm rạp. Đến chỗ sâu nhất, Nguyệt Lung cho lui nô tỳ, nhìn Khuynh Quốc, nói mỉa mai: “Bây giờ không biết ta nên gọi ngươi là tẩu tẩu hay là tiểu thúc mẫu nhỉ?”
Nguyệt Lung ép hỏi, Khuynh Quốc cũng không để ý, nàng thưởng thức mỹ cảnh trong vườn, thản nhiên nói: “Không sao, ngươi thích gọi sao cũng được.”
“Ngươi...” Phạm Nguyệt Lung khó thở, gầm lên: “Ngươi đừng cho rằng Hầu phủ là nơi dễ đối phó! Ngươi đã gả cho ca ca ta, lại vẫn hướng thúc phụ ân cần. Ngươi có biết xấu hổ không? Thật sự là tiện nhân từ nhỏ đã không có cha sinh mẹ dưỡng!”
“Khó trách.” Khuynh Quốc nhìn vào mắt của đối phương, mục quang xen lẫn vẻ khinh miệt khiến cho Nguyệt Lung đang trong cơn giận dữ càng thêm xấu hổ.
Phạm Nguyệt Lung quát hỏi: “Khó trách cái gì?”
“Khó trách Bất Mộng nhìn không thuận mắt. Một đại tiểu thư ngôn ngữ lại thô bỉ như thế, sao trèo lên được nơi thanh nhã?”
“Ngươi câm mồm cho ta!” Nguyệt Lung giơ tay tát về phía Khuynh Quốc. Khuynh Quốc điểm nhẹ chân trái lui nửa bước, nghiêng thân hình ra sau tránh thoát vung đánh của đối phương. Nguyệt Lung vung đánh liên tiếp mấy cái đều bị đơn giản hóa giải. Nguyệt Lung không cam lòng dậm mạnh hai chân, mắng mỏ: “Chuyện của ta không tới phiên dâm phụ như ngươi giảng dạy!”
“Dâm phụ? Chẳng qua là ngươi nói phiến diện, lấy gì để tin?”
Nguyệt Lung nào biết lời của Khuynh Quốc là kế dụ hỏi, nàng miệt địa cười nói: “Ngươi muốn vật chứng có phải không? Ta chính là nhân chứng. Ngày ấy, ta không ngủ được ra sân ngắm trăng.” Phạm Nguyệt Lung chỉ vào hòn non bộ bên tường đá xanh cách đó không xa, đắc ý nói: “Hòn núi giả có thềm đá, là bá mẫu vì để cho ta ngắm trăng mà thiết kế. Chỉ sợ ngươi không biết, đối diện bức tường này là Hà Viên của ngươi, phía dưới tường là ao hoa sen của ngươi.”
“Lúc ấy đã qua canh hai, ta nhìn thấy hai người từ rừng cây bước đến bên hồ. Người tới là một nam một nữ, ta tưởng là ca ca cùng ngươi nửa đêm nổi hứng đi dạo. Nào biết được nhìn kĩ lại, đúng là ngươi cùng thúc phụ!” Nguyệt Lung chỉ vào Khuynh Quốc, cao giọng quát mắng. “Ngươi nói đi, không phải ngươi đã phản bội ca ca ta sao? Rõ ràng là kẻ đã có phu quân còn đi câu dẫn nam nhân, chẳng lẽ đến khi bị cho vào lồng heo ngươi mới biết sai sao?”
Khuynh Quốc cũng không trả lời, tự mình trèo lên hòn non bộ, quan sát Hà Viên ngoài tường đá xanh. Phóng tầm mắt nhìn lại, mặt ao hoa sen trải rộng sương trắng, gió thổi khói mù lượn lờ, thực khó nhìn rõ ràng. Ngược lại, cạnh bờ ao phía xa ít sương mù, cảnh vật ở giữa đều hiện rõ ràng trước mắt.
Khuynh Quốc suy nghĩ, bước lên chỗ cao nhất nhìn xuống, tầm mắt tốt khi ánh trăng sáng tỏ, muốn nhìn rõ người ở bờ bên kia cũng không khó. Nguyệt Lung nói vậy chưa hẳn là nói dối.
Phạm Nguyệt Lung thấy Khuynh Quốc cúi đầu không nói, cho rằng nàng sợ, nhân cơ hội nói: “Đáng lẽ ta định cáo tri với bá mẫu, nhưng dù sao ngươi cũng là tẩu tẩu của ta. Ta cho ngươi cơ hội giữ mạng. Chỉ cần ngươi thề vĩnh viễn không ra khỏi Hầu phủ, việc này coi như chưa từng xảy ra. Thế nào?”
Khuynh Quốc chê cười, nói: “Đa tạ hảo ý của tiểu cô, đáng tiếc Khuynh Quốc không thể đáp ứng.”
Nghe Khuynh Quốc nói như vậy, Nguyệt Lung tức giận, trợn mắt nói: “Cho ngươi đường sống ngươi không đi, lại chạy vào tử lộ. Ngươi cho là ta không dám bẩm báo bá mẫu, cho ngươi tử tội? Ngươi đừng quên, ca ca tuy là tướng công của ngươi, nhưng ta là thân muội muội của hắn. Cuối cùng ca ca sẽ về phía ai, có thể biết được. Huống chi ca ca chưa bao giờ làm trái lời bá mẫu.”
Khuynh Quốc lạnh lùng nhìn, nói: “Việc này chỉ sợ ngươi đã sớm khởi bẩm bá mẫu, chỉ là bà ấy cũng không để ý tới. Đã như vậy, ta còn gì phải sợ?”
“Sao ngươi biết... A!” Nguyệt Lung nhất thời nói lộ ra, bề bộn che lại miệng, kinh hoảng nhìn chằm chằm Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc đứng đỉnh núi giả nhìn quanh một lát, vững bước xuống núi, chậm rãi nói. “Ngươi ngày đó thấy ta cùng Bất Mộng đi dạo, chắc chắn là ngay lập tức bẩm báo bá mẫu, thỉnh bà ấy bắt kẻ thông dâm. Bá mẫu không tin, ngươi đưa bà ấy đến xem. Ai ngờ một bóng người cũng không có, lại thấy một hồ đầy rắn độc. Ngươi sợ Bất Mộng có chuyện, muốn vào Hầu phủ, bá mẫu không đồng ý.”
Nguyệt Lung kinh hãi nói: “Ngươi, sao ngươi biết được?”
“Ta còn biết rõ, hôm sau ngươi cùng bá mẫu chặn lại lang trung từng vào Mộng viên, thám thính thật giả. Nghe nói có một nữ tử bị thương do rắn cắn, hai người liền tới Hầu phủ xem người nọ có phải là ta hay không. Nếu như ta không ở đó, hoặc trên đùi có thương tích, sợ là cái danh dâm phụ ta phải đeo rồi.” Khuynh Quốc cười nói: “Nào biết, không được như ý của ngươi. Ngươi liền muốn đẩy ta xuống ao cho hả giận, đáng thương thất thủ, ngược lại chính mình bị tội. Nghe nói tiểu cô bị bệnh mười ngày, chỉ sợ là do tâm bệnh?”
Ngón tay Nguyệt Lung níu lấy làn váy, ngửa đầu quát lạnh: “Tô Khuynh Quốc, ngươi khi dễ ta quá đáng! Bá mẫu không xử trí ngươi thì sao nào? Nếu như ta đem việc này nói ra, tin đồn sau này ngươi chịu được chắc?”
“Cứ nói, đừng ngại.” Khuynh Quốc nhìn Nguyệt Lung, cười ẩn ý, nhỏ giọng nói: “Bất Mộng đã mời nhiều lần, muốn ta đi cùng hắn, ta một mực khó hạ quyết đoán. Lời ấy của tiểu cô ngược lại giúp Khuynh Quốc rất nhiều. Vừa vặn Bất Mộng sắp đi xa, có lẽ ta nên cáo từ hồi phủ thu thập hành lý. Ngươi nói có phải không?”
“Ngươi, ngươi... Vô sỉ!” Nguyệt Lung hận đến nghiến răng nghiến lợi, dung nhan mỹ lệ uốn éo lại, khó khăn mắng một câu, đáy lòng vừa vội vàng vừa tức giận. Sợ Khuynh Quốc đi theo Phạm Bất Mộng bỏ trốn, để lại nàng cô đơn thương tâm đoạn trường.
Nguyệt Lung nghĩ đi nghĩ lại, bi ai của nàng từ đó mà đến. Vì sợ Khuynh Quốc nhìn thấy bản thân rơi nước mắt, nàng quay người lại, ngây ngốc nhìn qua tường đá xanh, nuốt vào nức nở nghẹn ngào.
Chẳng từ biết lúc nào, trong nội tâm nàng đã có một người. Tuy biết kiếp này vô vọng nhưng nàng cũng không muốn chặt đứt tưởng niệm, cho nên đã đến tuổi kết hôn nàng vẫn chưa xuất giá. Nàng chỉ ngóng trông người nọ đến, liếc mắt nhìn cũng tốt. Ai ngờ tương tư nhiều năm không thể nào gửi lại bị một kẻ đã có phu quân chen vào.
Nàng hận nàng oán, nàng muốn kể ra tình cảm của mình với người trong lòng. Nhưng hắn là ai? Là Phạm Bất Mộng, thúc phụ của nàng. Nguyệt Lung đưa tay để lên ngực trái, nhắm lại hai mắt, khóe mắt rơi xuống giọt lệ trong suốt. Nàng mỗi đêm đều nhìn trời ca thán, thà rằng nàng không phải người nhà Hầu gia, dùng một thế vinh hoa đổi lấy nửa đời uyên mộng. Nhưng nàng cũng minh bạch, những điều này đều chỉ là si niệm.
Nhưng ngày này qua ngày khác nhìn tình cảm của thúc phụ, Nguyệt Lung bên ngoài thì kinh phẫn, trong lòng lại âm thầm quan sát. Phạm Bất Mộng cùng Khuynh Quốc vừa là thúc phụ, vừa là chất tức, hai người tư tình là trái với luân thường đạo lý. Từ đó có thể biết Bất Mộng không sợ ý kiến thế tục. Như vậy, nếu nàng liều mạng không cần thể diện nữ nhi gia mà tỏ tình, có phải cũng có thể có một kết quả viên mãn hay không?
Nguyệt Lung tự cho rằng nàng hơn Khuynh Quốc rất nhiều, càng không nói nàng là nữ nhi hoàn bích, mà Khuynh Quốc đã là một thân tàn hoa bại liễu. Tình yêu nam nữ, ai cũng kỳ vọng đối phương chỉ duy nhất thuộc về mình, ai sẽ thiệt tình đối với thê tử của người khác? Nàng cũng không tin, Bất Mộng biết được thâm tình của nàng sẽ thờ ơ.
Phạm Nguyệt Lung tự nghĩ tự giải, cảm giác có chút ít lo lắng. Nàng đang định trở về phòng, còn có một chuyện không rõ, chỉ đành liếc mắt, hỏi: “Sao ngươi biết nhiều như vậy? Chẳng lẽ ngươi mua chuộc nha hoàn bên cạnh ta? Cũng không phải, ta cùng với bá mẫu, lang trung đều là mật đàm, bọn họ làm sao biết được?”
Nguyệt Lung suy nghĩ rồi sợ hãi, lạnh lùng nói: “Việc này ngươi nếu không nói rõ, ai cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Đoán.” Khuynh Quốc nhìn Nguyệt Lung, xoay người bước đến khách đường, không hề để ý người sau lưng.
“Ngươi đừng mơ tưởng gạt được ta!”
Khuynh Quốc nghe được tiếng kêu gào sau lưng, âm thầm cười lạnh. Nàng nói dối ai cũng tin, nói thật lại bị nghi ngờ, thật là buồn cười. Kỳ thật, việc của Nguyệt Lung cũng không khó đoán.
Phạm Nguyệt Lung là người không giấu được lời nói, có việc chắc chắn sẽ cáo tri với Vương thị. Huống chi là người mình ái mộ cùng với tẩu tẩu tư thông, nàng sẽ nhịn không được mà tố khổ. Vì tin tưởng Vương thị, Nguyệt Lung tự nhiên sẽ lập tức thông báo. Nhưng lúc ấy là đêm khuya, nàng phải tự mình tiến đến, nếu không người gác đêm sẽ không cho gặp.
Nguyệt Lung đi mời Vương thị đến được, người ở Hà Viên đã sớm nhảy vào ao hoa sen, giữa khói mù dày đặc, nàng chỉ có thể nhìn đến một mảnh rắn độc dài hẹp vặn vẹo. Nguyệt Lung không biết nội tình trong đó, nếu biết được sao nhịn được đến khi trời sáng mới gõ chính môn Hầu phủ.
Ngày hôm sau Vương thị, Nguyệt Lung cùng đến thăm hỏi. Việc này quá khéo léo, nhưng người hữu tâm sẽ đều minh bạch một hai. Về phần lang trung, lại bởi vì Vương thị mời đi dạo Hà Viên, Phạm Nguyệt Lung lại ở bên cạnh ao hoa sen thử đá bắp chân của nàng mà Khuynh Quốc biết được. Một khắc này, biết rõ thương tích trên đùi Khuynh Quốc, ngoại trừ Bất Mộng, Phạm Thiên, chỉ còn lại lang trung từng vào Mộng viên.
Huống hồ sau khi Nguyệt Lung trượt chân rơi xuống ao, la hét rắn cắn, càng nói rõ nguyên do qua phủ. Nếu như Khuynh Quốc đoán không ra, chẳng lẽ không phải sống uổng phí một kiếp?
Khuynh Quốc chậm rãi đi, Nguyệt Lung lại đi rất gấp. Nàng bất chấp mình là chủ nhà nên dẫn đường cho khách, bước chân rất nhanh, bỏ lại Khuynh Quốc ngày càng xa. Nàng không muốn Bất Mộng cùng với Khuynh Quốc gặp gỡ. Trước khi vào cửa, Nguyệt Lung ổn ổn khí tức bước vào, mọi người đang nói đùa cùng nhau nhìn về phía nàng. Phạm Thiên hỏi: “Nguyệt Lung, tẩu tẩu đâu rồi?”
Nguyệt Lung thấy Phạm Thiên để ý Khuynh Quốc, hơi tức giận. Nàng nói qua loa: “Còn đang ở phía sau.”
Vương thị thấp giọng răn dạy. “Tại hoa viên này, ngươi là chủ nhân. Sao có thể để tẩu tẩu ngươi tự đi trở về?”
Nguyệt Lung sợ Khuynh Quốc sắp đến, chẳng quan tâm phản ứng của Vương thị. Nàng khẽ nâng bước đến bên cạnh Bất Mộng, đối với hắn hơi hơi kiều tiếu nói: “Thúc phụ, Nguyệt Lung có một số việc muốn thương lượng cùng người. Không biết có thể nói chuyện một chút không?”
Phạm Bất Mộng không nhìn Nguyệt Lung, cùng Vương thị, Phạm Thiên nhìn lại, trong mắt ba người đều giấu tâm tư. Người bên ngoài thấy minh bạch, ngược lại Nguyệt Lung lại không hiểu, buông xuống suy nghĩ, bên má lộ xuân ý. Con mắt Bất Mộng chợt lóe, lập tức khẽ vuốt áo choàng đứng dậy, theo Nguyệt Lung đi hướng chếch viện.
Khuynh Quốc ở chỗ mặt bắc hành lang, Phạm Nguyệt Lung liền dẫn Bất Mộng đi hướng nam, đi qua ba cửa đá mới dừng lại. Nàng quay đầu ngưỡng mộ nhìn Phạm Bất Mộng, đáy mắt là triền miên vô tận. Tiếp theo trong nháy mắt, nàng đỏ mặt cúi đầu, né tránh đồng tử tĩnh mịch của nam tử, ngượng ngùng quấn lấy lọn tóc trước người.
Bất đắc dĩ, Phạm Bất Mộng lại đứng im không nói. Nguyệt Lung xấu hổ khó tả, nén giận nam nhân không hiểu phong tình. Thật lâu mới lắp bắp nói: “Người, người... Ta vui, vui...”
Bất Mộng khẽ thở dài: “Không cần phải nói, ta biết rõ.”
Phạm Nguyệt Lung nghe vậy rất ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Bất Mộng đối mặt, nhìn một mảnh kinh hoàng trong mắt, lặng lẽ than tiếc. Hắn đột nhiên quay lưng đi, ung dung nói: “Tạ ý tốt của ngươi, đáng tiếc ta đã có người thương.”
Phạm Bất Mộng vừa định rời bước, bỗng cảm thấy quần áo xiết chặt. Lập tức một thân thể mềm mại dựa vào sống lưng hắn, một mực bám chặt.
Mười ngón tay của Nguyệt Lung bám chặt vào cẩm bào của Phạm Bất Mộng, ai oán nói: “Người đừng đi, đừng bỏ lại ta! Ta tâm niệm người hơn mười năm vẫn không bằng một kẻ đã có phu quân mới quen biết mấy tháng sao?”
Bất Mộng thoát khỏi Nguyệt Lung, trầm giọng nói: “Việc tình yêu sao có thể cưỡng cầu?”
“Người biết?” Phạm Nguyệt Lung kinh ngạc nói: “Nhưng người vẫn thích Khuynh Quốc, không sợ người khác sẽ nói ra nói vào sao? Khuynh Quốc là chất tức của người, người là thúc phụ của cô ta!”
Bất Mộng lạnh lùng cười, nói:“Nguyệt Lung, đừng quên, ngươi cũng là chất nữ của ta.”
Đúng, nàng cũng là chí thân của Bất Mộng, lại cam tâm bỏ qua luân thường chỉ cầu được hắn chiếu cố. Lòng Nguyệt Lung trầm xuống, khuôn mặt dần dần đỏ ửng, khổ sở nói: “Thúc phụ, chỉ cần cho ta đi theo người, ta có thể không so đo danh phận. Cho dù làm thiếp làm tỳ, ta cũng không oán. Nhưng Khuynh Quốc có được như thế không? Nếu như cô ta phản bội ca ca của ta, đi cùng người, sao biết tương lai cô ta sẽ không ruồng bỏ người?”
Phạm Bất Mộng không quay đầu, chân cũng không dừng lại.
Nguyệt Lung mắt thấy Bất Mộng vô tình rời đi, lòng của nàng trống rỗng, cảm giác tình yêu sâu sắc của mình bị giẫm đạp dưới bùn. Lúc này, một lời của nam nhân, một khuôn mặt tươi cười có lẽ sẽ cứu nàng ra khỏi khổ hải. Nhưng Bất Mộng lại thủy chung không có ý quay lại. Nguyệt Lung bi phẫn, thương tâm đến cực điểm, nàng hướng bóng lưng cao ngất nam nhân mà khóc. “Nếu không sợ ta đem việc của Khuynh Quốc cùng người nói ra thì người cứ đi đi!”
Nguyệt Lung cho rằng Phạm Bất Mộng sẽ để ý uy hiếp của nàng. Nhưng bước chân của nam nhân không hề dừng lại, trong chớp mắt bóng dáng tan biến tại chỗ rẽ. Nguyệt Lung ngã ngồi xuống đất, vừa rồi dùng hết tất cả dũng khí, giờ chỉ còn lại một bụng sầu khổ.
Không biết nghe ai nói, Phạm Bất Mộng là người đa tình. Nguyệt Lung chậm rãi lắc đầu. Nàng không rõ, nếu như trong lòng Bất Mộng ngưỡng mộ Khuynh Quốc, cước bộ của hắn vì sao không có một chút chần chờ? Phạm Nguyệt Lung để nước mắt tùy ý rơi trên mặt đá xanh, đáy lòng từng đợt đau nhức. Nàng sâu kín nghĩ, nam nhân thật là vô tình, nhưng nàng lại vì phần lãnh khốc này mà ngày càng khuynh tâm. Bao nhiêu năm, nàng sớm đã yêu Bất Mộng không thể tự kềm chế, đến tột cùng lại là oan là nghiệt?
Nguyệt Lung đang trầm tư, bên ngoài góc tường cạnh cửa đá lại có một bóng đen nhảy lên, vụng trộm hướng Nguyệt viên mà đi.