Sắp tới thời điểm Phạm Thiên xuất chinh. Sáng mai, nữ quyến ở hậu viện sẽ đi Phổ Phong tự dâng hương, phù hộ toàn gia bình an. Khuynh Thành mặt không biểu tình nhìn mưa gió ngoài cửa sổ, mắt thấy bóng lưng Phạm Thiên rời đi. Nam nhân vẫn là quân tử nhẹ nhàng, mà nàng đã không phải kiều nga xinh đẹp tuyệt trần. Mặc dù Phạm Thiên đối với nàng vẫn rất tốt, nhưng cũng không đổi về được đôi chân dài nhỏ nhắn, mềm mại kia.
Khuynh Thành để cuồng phong thổi tan mái tóc trắng, khóe miệng mỉm cười buồn bã. Lâu lắm rồi nàng không soi gương đồng, sợ nhìn đến hình dáng, tướng mạo đều không còn là chính mình nữa. Sợi tóc của nàng vốn là mềm mại, như bích thủy chảy xuôi, mà giờ khắc này lại giống như tóc trắng của người già sắp chết.
Một việc ngoài ý muốn dễ dàng đoạt đi sự tuyệt mỹ của nàng, càng cướp đi an khang của nàng. Bảo nàng không hận sao được? Nhưng nàng thống khổ, thương tâm thì sao chứ? Nàng chỉ là một tiểu thiếp gia mẫu đều không có, ai có thể làm chỗ dựa cho nàng?
Nàng hận Khuynh Quốc, cũng hận Phạm Thiên. Nếu như lúc ở miệng giếng Phạm Thiên không chần chừ, sao lại không bảo vệ nổi hai chân nàng? Mà trước khi Khuynh Quốc nhảy xuống giếng có nhìn liếc về phía nàng. Nàng sau đó mới hiểu được, đó là đùa cợt biết mà không cứu.
Căm hận đầy ngập như muốn xé mở tâm phế của nàng, đau đến mức nàng cong lên mười ngón tay dày vò chăn mỏng. Nàng mỗi đêm đều nguyền rủa Khuynh Quốc bị Phạm Thiên vứt bỏ, sau đó bị bán vào lầu xanh làm kĩ nữ, cuối cùng chết không yên lành. Nhưng lúc tỉnh dậy sau giấc mộng, mọi thứ vẫn chẳng hề thay đổi. Khuynh Quốc vẫn là Hầu phủ phu nhân, còn nàng vẫn là thị thiếp hèn mọn bị mất chân.
Phạm Thiên ra khỏi cửa phủ, người sợ nhất chính là nàng. Khuynh Thành cũng không lo lắng cho sinh tử của Phạm Thiên, mà là lo khi nam nhân vừa đi, Hầu phủ liền rơi vào trong tay Khuynh Quốc. Đến lúc đó sao nàng có thể yên ổn? Nàng hoàn toàn không có tiền tài, không có đường lui, sao cứu mình thoát ly khổ hải được?
Khuynh Thành phiền muộn kéo căng khăn gấm trong tay. Không bao lâu, khăn tay rách toạc. Nàng xé rách xong cũng mất hết toàn lực. Khuynh Thành chán nản đổ người xuống giường, nghiêng mặt vào trong phòng. Một thân ảnh đen thui lẳng lặng ngồi trên bên cạnh bàn, coi như cùng phòng ngủ hôn ám hòa hợp thành một thể.
Hắn là ai? Đi vào cửa phòng như thế nào? Sao đến bên cạnh bàn mà nàng lại không hề phát giác? Khuynh Thành đột nhiên nhớ tới đêm trước khi mất chân, ở bên gối nàng phát hiện một phong thư, mặt giấy viết ‘Muốn trừ bỏ Khuynh Quốc, nhanh đi ao hoa sen thương lượng’.
Hôm nay nghĩ lại, bức thư quá cổ quái. Ngẫm lại trước sau, người viết thư có lẽ là muốn lấy mạng của nàng, sau đó giá họa cho Khuynh Quốc. Mà nàng lại chỉ mong Khuynh Quốc chết, ngược lại trúng quỷ kế của người khác. Chính là trong đó đúng sai sớm đã phân không rõ, so với kẻ đầu sỏ hãm hại nàng, nàng càng khát vọng bỏ Khuynh Quốc. Việc này làm cho nàng thành nữ nhân thất bại thảm hại.
Giờ Dậu hai khắc, trong phòng không có chút ánh nến, tối tăm mù mịt làm cho người ta sợ hãi. Khuynh Thành nằm phía trên giường bên cạnh cửa sổ, ở ngoài chỗ sáng. Người tới ngồi trên mặt ghế trước tấm bình phong gỗ lim, ở trong chỗ tối. Khuynh Thành cố nhìn kĩ cũng không thấy rõ đối phương là nam hay nữ, càng đoán không ra người đến người phương nào.
Khuynh Thành nhìn hắc y nhân, nói: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai không trọng yếu.” Hắc y nhân tay trái vừa nhấc, từ trong tay áo lấy ra bình sứ to khoảng hai ngón tay, nhẹ nhàng đẩy hướng Khuynh Thành.
Khuynh Thành lắng nghe thanh âm của đối phương, cũng không phải nam không phải nữ, thần bí khó lường. Nàng đành buông tâm tư dò xét người đó, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Độc.”
Khuynh Thành nheo mắt, đồng tử chậm rãi co rút lại. “Hành động của ngươi lần này là có ý gì?”
“Giúp ngươi một chút.”
Khuynh Thành chua ngoa chất vấn: “Không phải là thấy ta thân tàn mà hãm hại ta chứ?”
Hắc y nhân cũng không so đo lời nói của Khuynh Thành, nhàn nhạt nói ra: “Phạm Thiên đi sa trường, Hầu phủ trở thành thiên hạ của Khuynh Quốc. Ngươi nếu không động thủ trước, người bị hại chính là ngươi.”
“Ngươi muốn ta độc chết Khuynh Quốc?”
“Không.” Người đó đầu đội mũ sa lụa đen, nói: “Giết một mình Khuynh Quốc cũng vô dụng. Phạm Thiên, Thu Sương, Bích Đào, tất cả người ngày mai từ Phổ Phong tự hồi phủ, ngươi một người cũng không thể buông tha.”
“Cái gì? Giết bọn họ, không phải là giết tất cả chủ tử trong phủ sao? Ta sao có thể giết phu quân?” Khuynh Thành kinh hãi kêu lên.
“Đừng gạt ta rằng ngươi còn thích Phạm Thiên. Tâm tư của hắn không ở chỗ ngươi nữa. Cái gì nhẹ cái gì nặng, ngươi nên minh bạch.” Hắc y nhân hừ cười, nói: “Huống chi, không giết bọn họ, sao ngươi có thể vươn lên?”
“Ý của ngươi là?”
“Chủ nhân đều chết, chỉ còn lại một tiểu thiếp là ngươi. Hầu phủ to lớn này, tất cả không phải đều là của ngươi sao?” Hắc y nhân nhỏ giọng chỉ ra.
Khuynh Thành suy nghĩ nửa khắc, lắc đầu nói: “Kế này không được. Nếu trong bọn họ có một người còn sống, chính là tử kỳ của ta. Huống hồ, sao ngươi biết bọn họ cùng ở một chỗ? Bảo một người mất chân hạ độc giết người, chẳng phải quá buồn cười?”
“Ngươi yên tâm. Đêm mai hồi phủ, bọn họ chắc chắn cùng ở một phòng. Độc này không cần vào cửa, mà là dùng đốt, chỉ cần để nó vào lư hương là được.” Hắc y nhân nói: “Độc thì ngươi cần gì tự hạ? Có chút lợi ích, luôn luôn có người chịu vì ngươi bán mạng.”
Khuynh Thành nghi ngờ, nói: “Ngươi vì sao không tự động thủ? Muốn ta làm kẻ chết thay ngươi sao?”
“Ngày mai ta rời khỏi Tĩnh Châu, tránh tị hiềm.” Hắc y nhân đứng lên, nói: “Có làm hay không tùy ngươi. Nhưng ta nói một câu, nếu quả thật ngươi giết bọn họ, ngươi cũng không thiệt thòi.”
Khuynh Thành không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn hắc y nhân mở cửa mà đi. Nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào bình sứ trên bàn gỗ lim, khóe miệng hiển hiện tiếu ý âm độc. Sắc trời bắt đầu tối, lặng lẽ che đậy dung nhan vặn vẹo kia.