Trời u ám, mưa phùn bay bay, ba cỗ xe ngựa từ cửa thành phía tây ra, đi trên tiểu đạo lầy lội. Thùng xe rộng sáu thước, dài mười hai thước, làm bằng gỗ trầm hương, góc bên trái cắm Hầu phủ gia huy. Ngọn cờ huyết hồng kia bay phần phật trong gió.
Lần này đi Phổ Phong tự, chủ tử, đầy tớ, tính cả xa phu là hơn mười người. Sáu hộ vệ, tỳ nữ ngồi xe đi đầu mở đường. Xe ngựa ở trung tâm có chút xa hoa, là tòa giá của Vương thị, Khuynh Quốc và nữ quyến. Phạm Thiên đi phía sau cùng.
Sơn đạo gập ghềnh, thỉnh thoảng lại xóc nảy. Mà ngoài thùng xe mưa dần dần nặng hạt. Tiếng mưa rơi trên trần xe làm cho lòng người có chút phiền não. Nguyệt Lung thường ngày lắm miệng, một đường lại im lặng không nói. Thu Sương, Bích Đào thân là tiểu thiếp, theo như bản phận lại càng không thể mở miệng. Khuynh Quốc không chú ý đến không khí nặng nề trong xe, nâng lên vải mành che cửa sổ, nhìn cảnh mưa bên ngoài.
“Các ngươi đang oán ta ngày mưa đi bái Phật đấy hả?” Vương thị đang nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt ra, tầm mắt nhìn qua mặt từng nữ nhân bên cạnh, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Khuynh Quốc.
Không đợi nàng trả lời, Vương thị tự hỏi tự đáp: “Ngoại trừ Nguyệt Lung ra, trong ba người các ngươi chỉ có Thu Sương đi theo Thiên Nhi lâu nhất, cũng hiểu rõ nỗi khổ của hắn nhất. Thiên Nhi lần này phải đi giết địch, có thể trở về hay không cũng chưa rõ được.”
Vương thị nhuận nhuận cuống họng, thấm thía nói: “Thiên Nhi là phu quân của các ngươi, mấy ngày nữa sẽ đi xuất sinh nhập tử. Chính là gia đình không yên, hắn sao an tâm mà đi? Ngày mưa dâng hương chẳng qua là đi đường không tiện, nhưng lần này lại càng biểu hiện thành tâm. Các ngươi nếu có câu oán hận sao xứng làm thê làm thiếp?”
Bích Đào, Thu Sương vội vàng vâng lời. Trái lại Khuynh Quốc một tiếng không nói, nâng lên rèm cửa sổ, nhìn về phía trước.
“Khuynh Quốc, ngươi đang nhìn cái gì?” Vương thị nhíu mày, nhìn chất tức hỏi.
“Sắp đến đỉnh núi .” Khuynh Quốc buông rèm vải, xoay người nhìn mọi người.
Vương thị thấy Khuynh Quốc trả lời lơ đễnh, nhẫn nại nói: “Đó chính là núi Nam Lệ, Phổ Phong tự ở dưới chân núi này.”
“Đa tạ bá mẫu đã giải thích.” Khuynh Quốc cười đáp lời Vương thị, một bên lại nhìn thần sắc mấy người Thu Sương.
Bích Đào né tránh mục quang của Khuynh Quốc, cúi xuống kiều nhan. Tay của nàng không tự nhiên xoa làn váy, thân thể run rẩy giữa lay động của xe ngựa nên không ai phát giác.
Bích Đào nhớ lại lời Thu Sương nói với nàng. Đó là sau khi từ khuê viện của Phạm Nguyệt Lung hồi phủ, Thu Sương vụng trộm nói cho nàng biết Khuynh Quốc cùng Phạm Bất Mộng có tư tình. Bích Đào cười khổ, kỳ thật nàng đã sớm ngờ vực. Ngày đó trong Thanh Sơn tự, trong mã trường, mỗi tiếng nói cử động của Phạm Bất Mộng đều không che giấu tình cảm ái mộ đối với Khuynh Quốc. Người sáng suốt sao lại nhìn không ra?
Thu Sương bởi vậy mà tức giận, cho rằng Phạm Thiên bị lừa dối. Bích Đào khuyên bảo Thu Sương đừng động vào việc của Khuynh Quốc. Nhưng Thu Sương đối Hầu gia tình căn thâm chủng, sao chịu được có người phản bội Phạm Thiên? Huống chi đối phương được nam nhân dành cho bao nhiêu tình ý cũng không quý trọng. Chẳng phải đem nữ nhân cả ngày tương tư tiều tụy, chờ nam nhân lâm hạnh tức chết?
Bích Đào nhớ đã nói rõ với Thu Sương rằng, chỉ sợ Hầu gia đã yêu đến mức biết rõ Khuynh Quốc cùng Bất Mộng thân mật cũng không nói ra. Lúc ấy, Thu Sương đỏ mắt, cắn răng nói, nếu Hầu gia không đành lòng, chính cô ấy sẽ thay hắn bỏ Khuynh Quốc. Dứt lời, mặt Thu Sương trắng bệch, chạy khỏi tiểu viện của nàng.
Sáng sớm hôm nay, lòng của Bích Đào không an ổn. Bích Đào sợ, sợ Thu Sương thật sự làm việc ngốc nghếch nào đó mà hại bản thân cô ấy, còn liên lụy đến người khác.
Trong lúc Bích Đào lo lắng, Thu Sương lại hận không được ăn thịt, gặm xương Khuynh Quốc. Tô Khuynh Quốc, nữ nhân này làm cho nàng nếm ghen ghét, khiến nàng giãy dụa trong bể khổ, chua xót không ngớt. Khuynh Quốc là thê thất được Phạm Thiên cưới hỏi đàng hoàng, được yêu thương, sủng ái. Nhưng cô ta lại kiếm tình lang sau lưng phu quân. Đối phương còn là thúc phụ của phu quân.
Khuynh Quốc sao có thể ti tiện, vô sỉ như vậy. Cô phụ một mảnh chân tình của Phạm Thiên? Thu Sương vụng trộm nhìn Khuynh Quốc, nghĩ đến mười ngày trước, lúc đi phủ Cảnh Quốc công thưởng hoa cúc. Phạm Nguyệt Lung mời Phạm Bất Mộng đi một chỗ, nàng mượn cơ hội đi theo, định cầu tiểu cô nghe chuyện của Khuynh Thành. Ai ngờ nàng lại nghe được chuyện xấu của Khuynh Quốc. Phạm Bất Mộng đi rồi, nàng chỉ có thể đè xuống tức giận, lặng lẽ rời đi.
Từ Nguyệt Viên trở lại Cúc Hiên, nàng một đêm không chợp mắt. Nàng muốn đem sự việc nói với Phạm Thiên, lại sợ phu quân hiểu lầm nàng vì đố kị mà nói như vậy. Nàng liền tìm tới Bích Đào, muốn cùng liên thủ tố giác Khuynh Quốc. Nào biết Bích Đào lại nói Phạm Thiên đã sớm biết được, chỉ vì muốn giữ lại Khuynh Quốc mà không thừa nhận. Lòng của nàng đau dữ dội, nếu như không nghĩ đến lang quân sẽ khó xử, nàng muốn cầm chủy thủ đâm Khuynh Quốc vài nhát.
Thu Sương thay Phạm Thiên thấy không đáng, nàng không cho phép Khuynh Quốc bất trung. Hầu phủ càng không cho phép một phu nhân không biết xấu hổ như Khuynh Quốc. Nàng suy nghĩ dằn vặt mấy ngày, vừa rồi tìm được thủ viện, sau khi thương nghị, ánh mắt chú ý vào chuyến đi hôm nay. Nếu như sự thành, lang quân có lẽ sẽ đau khổ, nhưng an ủi ôn nhu có nàng chẳng lẽ còn không đủ để làm tan đi đau thương trong lòng nam nhân sao?
Thu Sương đang quyết tâm, Nguyệt Lung vỗ cửa xe, khẽ nói: “Dừng xe.”
“Dừng xe làm gì?” Vương thị ngạc nhiên hỏi.
Nguyệt Lung mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ta muốn đi tiểu tiện.”
Vương thị trách cứ Nguyệt Lung, nói: “Lúc xuất môn sao không nói, đến chỗ đỉnh núi này mới nói? Nơi đây là chỗ nhiều gió, sao có thể dừng xe. Chờ đến sườn núi rồi nói sau.”
“Bá mẫu, ta chịu không được .” Nguyệt Lung đong đưa cánh tay Vương thị, làm nũng.
“Ngươi... Ai!” Vương thị không còn cách nào, chỉ đành nhấc lên rèm vải mở cửa xe, bảo xa phu dừng xe.
Xa phu nhảy xuống khỏi xe, lấy ra cây dù che mưa cho nữ quyến. Phạm Nguyệt Lung bám lấy Vương thị xuống xe đi cùng nàng. Vương thị vốn cũng chẳng muốn đi, định phân phó nha hoàn làm việc. Nào biết xe ngựa phía trước không biết việc phía sau, đã đi xa hơn mười trượng, từ chỗ góc cua chui vào sau lưng núi.
Bất đắc dĩ, Vương thị đành để Bích Đào vịn xuống xe. Phía sau có gã sai vặt chạy lên, thay mặt Phạm Thiên hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì. Bích Đào, Vương thị trả lời gã sai vặt. Nhưng vào lúc này, Nguyệt Lung lén lút lui về phía sau hai bước, nhổ xuống trâm bạc bén nhọn trên mái tóc đen, hung hăng đâm về phía đùi ngựa.
Hí!
Con ngựa bị đau, hí to lên. Thừa dịp mọi người chưa quay đầu lại, Nguyệt Lung lại dùng trâm đâm mạnh một nhát nữa. Con ngựa đau đến đỏ mắt, dã tính đại phát, một thoáng chạy đi như điên. Xa phu định kéo dây cương lại, nhưng sao còn theo kịp nổi?
Phạm Thiên trong xe phía sau nghe được tiếng ngựa hí to, đẩy ra cửa xe. Nhìn thấy xe phía trước chạy nhanh mà đi, trong lòng hắn biết không ổn. Hắn một chân đá xuống xa phu, túm lấy roi ngựa trong tay đối phương, vung hướng mông ngựa. Phạm Thiên phản ứng nhạy bén, một khắc không hề trì hoãn. Nhưng đuổi theo một con ngựa đang kinh hoảng đâu có dễ như vậy.
Con ngựa điên cuồng chạy như bay, bánh xe quay mạnh trên đường núi đá, trong xe càng rung lắc dữ dội. Thu Sương không biết làm sao, nhìn cảnh vật bên ngoài trôi qua cực nhanh, thò đầu ra ngoài cửa sổ, vội vàng kêu cứu.
Khuynh Quốc đá văng cửa xe, leo ra chỗ điều khiển ngựa. Nàng ngồi xuống ổn định thân hình, vươn tay về phía trước giữ chặt dây cương. Nàng nghe trong mưa gió truyền đến tiếng phựt phựt, đúng là tiếng bánh xe đứt gãy. Khuynh Quốc nhíu mày, mắt thấy sơn đạo sắp chuyển hướng, ngựa sắp ngã xuống vách núi. Nàng theo đan điền vận khí đến cánh tay trái, cách không phát chưởng đánh hướng đầu ngựa.
Con ngựa vì một chưởng mà hơn phân nửa thân thể hướng về phía bên phải, vừa vặn đá chân đi vào con đường rẽ. Nhưng lúc ngựa đang quay thân lại mang thùng xe văng mạnh ra ngoài vách núi. Tình huống như chỉ mành treo chuông, Khuynh Quốc nhảy xuống xe ngựa đánh về phía vách đá, nắm chặt thạch bích trên vách núi. Thùng xe gỗ lim trong nháy mắt rơi xuống, đánh lên vách núi vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ, bay lả tả xuống hẻm núi.
“Khuynh Quốc!” Phạm Thiên thấy xe ngựa trước mắt hắn rơi xuống vách núi, hắn oán giận mình ra tay cứu không kịp, đau lòng gào lên. Phạm Thiên cấp kéo dây cương ngừng ngựa lại, chạy hướng vách đá xem xét. Hắn cúi đầu nhìn thấy thân ảnh Khuynh Quốc ở trên vách núi, trái tim như trở lại chỗ cũ, bề bộn cúi xuống đưa tay hướng chỗ nàng.
Nhưng Khuynh Quốc cũng không có đưa tay ra. Phạm Thiên thò người ra nhìn lại, thạch bích Khuynh Quốc đang bám chặt bởi vì mưa to thấm vào mà rất không vững, hơi có tranh động sẽ sụp xuống. Trong khi nguy hiểm, Thu Sương lại bám ở dưới đùi Khuynh Quốc, liều mạng cầm lấy la quần của nàng.
Phạm Thiên cởi xuống đai lưng, thò ra vách núi, đem dây lụa buộc trên cổ tay Khuynh Quốc. Hắn định đứng dậy đem dây lưng quấn lên bánh xe, mượn lực từ xe ngựa trợ giúp hai người Khuynh Quốc thoát hiểm.
Nào biết được lúc Phạm Thiên quỳ xuống buộc đai lưng, trong rừng bên cạnh xuất hiện bảy người, đều là hắc y che mặt vung đao chém về phía Phạm Thiên.
Phạm Thiên rút ra bảo kiếm sau thắt lưng, ngăn cản tại vách đá, không cho người tiếp cận chỗ Khuynh Quốc ẩn thân. Đao kiếm không có mắt, Phạm Thiên mặc dù là người võ nghệ cao cường nhất, lại là độc thân độc đấu. Nhưng bởi vì liều mạng, nhất thời cũng không biết bên nào dành ưu thế.
Hắc y nhân tựa hồ không muốn lấy mạng Phạm Thiên, mà là muốn đưa Khuynh Quốc vào chỗ chết. Sáu người dẫn dắt rời đi sự chú ý của Phạm Thiên, một người lặng lẽ rút đao chém về phía đai lưng Phạm Thiên đang cầm. Ai ngờ, Phạm Thiên thà rằng trên tay bị chém cũng muốn bảo trụ dây lụa trong tay.
Trận đánh đang diễn ra thật kịch liệt, Mấy người Vương thị, Bích Đào bỗng chạy đến phía sau. Hắc y nhân lần lượt nhìn nhau, bỏ lại Phạm Thiên chạy về phía mấy người Nguyệt Lung tay không tấc sắt, dùng lưỡi đao để ở cổ mấy người, uy hiếp. “Buông kiếm, bằng không ta giết bọn họ.”
Ném kiếm chẳng lẽ để mặc cho đối phương làm gì thì làm? Phạm Thiên lạnh lùng nhìn hắc y nhân, hừ cười không nói. Mưa đổ vào khuôn mặt của hắn, không ngừng chảy xuống bọt nước. Hoa phục gấm vóc hắn đang mặc đầy những vết bẩn, phía trên đã rách vài chỗ, theo nước mưa trên vạt áo chảy ra nước đỏ hồng nhàn nhạt.
Hắc y nhân túm tóc Phạm Nguyệt Lung, khiến nàng ngửa đầu hiện ra cổ trắng noãn như ngọc. Lập tức, một lưỡi đao sáng loáng đặt trên cổ Nguyệt Lung, hắc y nhân trừng mắt nhìn Phạm Thiên, quát: “Ngươi không cần mạng của cô ta sao? Ném đai lưng trong tay đi.”
Phạm Thiên vẫn không động đậy.
Hắc y nhân tát Phạm Nguyệt Lung một cái, mắng: “Nói đi! Cầu xin ca ca ngươi ném đai lưng, nói mau!”
Đến lúc này, Nguyệt Lung mới thức tỉnh từ khiếp sợ, kêu khóc nói: “Ca ca! Cứu ta, cứu ta! Cầu ngươi đem đai lưng ném đi. Ta là của thân muội của ngươi, chẳng lẽ còn không bằng một ngoại nhân sao? Ca ca, ta không muốn chết, không muốn chết!”
Phạm Thiên đón gió mà đứng, mặc cho mưa rơi trên người. Giọt nước rơi vào mắt nam nhân, mà hắn cũng không nháy mắt một cái, nhìn Nguyệt Lung nói: “Ta từng phụ Khuynh Quốc, sau đó hối hận đã không kịp. Ta từng thề tuyệt đối sẽ không phụ nàng ấy lần nữa. Muội muội, ca ca chỉ có thể xin lỗi ngươi.”
Nguyệt Lung tan nát cõi lòng. Không Mộng vô tình khiến nàng bi phẫn hối tiếc, mà lời nói của Phạm Thiên lại khiến nàng đau đến đứt ruột gan. Thân ca ca vì cứu Khuynh Quốc mà bỏ qua tính mạng của nàng, trên đời này còn có ai thật sự quan tâm nàng?
“Một người chưa đủ cân lượng hả? Vậy tăng thêm thì sao?” Hắc y nhân cầm đầu hất cằm, ý bảo đồng lõa đem Vương thị, Bích Đào đẩy lên trước.
Vương thị giãy dụa, hướng Phạm Thiên hô lên: “Thiên Nhi, đừng chú ý đến chúng ta.”
“Câm miệng!” Hắc y nhân giữ Vương thị giơ lên đao, ở cổ của bà ta xuất hiện một vệt máu dài.
Bích Đào ở một bên cũng bị đưa lên nhưng không lên tiếng. Nàng biết mình ở trong lòng Phạm Thiên là có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu chọc giận hắc y nhân, có lẽ kẻ thành quỷ dưới đao đầu tiên chính là nàng.
“Giết đi.”
“Cái gì?” Hắc y nhân không nghĩ tới Phạm Thiên lãnh tình như vậy, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hắc y nhân đang đè nặng xa phu lo lắng nói: “Đã là vạn bất đắc dĩ.”
“Lưu lại hai người trông coi bọn họ, còn lại tiến lên.” Hắc y nhân cầm đầu cắn răng đẩy ra Nguyệt Lung, một lần nữa phóng tới Phạm Thiên. Hắn cũng không vung đánh chỉ chém bùn ẩm ướt trước chân Phạm Thiên.
Muốn đem núi đá chém vỡ, làm cho bọn họ tự mình rơi xuống thâm cốc sao? Phạm Thiên nhíu mày, giơ kiếm đâm sát thủ, dưới chân không dám động đậy, sợ đất đá làm đất đá rung động. Hắn biết rõ giờ phút này nhảy ra chỗ khác có thể bảo vệ tính mạng, nhưng sẽ hại Khuynh Quốc dưới vách đá. Ở chỗ miệng giếng, Khuynh Quốc dứt khoát nhảy xuống giếng sâu, có thể thấy được nàng đối với hắn không có một điểm tin cậy. Hôm nay hắn cầm lấy dây thừng, chỉ cần hắn không buông tay, tuyệt đối sẽ không phải nhìn ánh mắt quyết tuyệt như vậy nữa.
Hắc y nhân chống đỡ kiếm thế của Phạm Thiên, liên tiếp cắm xuống vài đao vào hoàng thổ. Thấy mặt đất dần dần rời rạc, hắn vui vẻ nói: “Đã xong!”
Đất ở vách núi bởi vì mưa rơi mấy ngày liền vốn đã ẩm ướt, mềm nhũn, sao chịu được lực chặt chém như vậy? Phạm Thiên cảm giác bùn đất dưới lòng bàn chân rời ra, thân thể trầm xuống, cả người theo gió rơi xuống vách núi, chỉ nghe tiếng người trên mặt núi kinh hô.
Hắc y nhân đang định đi đến vách đá điều tra, trong rừng cây thình lình bắn ra ba miếng mũi tên nhọn, thẳng đến chỗ tên sát thủ đứng một mình. Sau lưng vang lên tiếng kêu thảm thiết làm hắc y nhân quay đầu. Trong rừng đi ra mấy người, đúng là thị vệ, tỳ nữ ở xe đi phía trước.
Hắc y nhân ở vách đá thấy đồng bọn chết dưới mũi tên, con tin đã mất, đối phương lại đang cầm cung ở chỗ thượng phong, vội vàng chạy thục mạng.
Vương thị hướng về phía thị vệ, phẫn nộ quát: “Còn không mau bắn tên!”
Thị vệ tuân lệnh, tiễn bay như mưa bắn về phía hắc y nhân. Vương thị nhân cơ hội đi đến sườn đồi nhìn xuống. Dưới chỗ bà ta đứng hai trượng, ba người Phạm Thiên đang nối nhau lơ lửng ở giữa không trung, nhờ vào tay phải của Phạm Thiên bám ở vách đá.
“Nhanh, mau đưa đai lưng cho ta!” Vương thị hướng về phía mấy người Nguyệt Lung hô quát, một bên tự cởi dây lụa bên hông. Ngoại trừ nam nhân đang kích đấu, nữ quyến đều gỡ xuống đai lưng đưa cho Vương thị. Xuân Phong, Hạ Vũ giúp đỡ thắt lại, một bên buộc vào bánh xe, một đầu thả xuống vách núi.
Vương thị hét lên với Phạm Thiên: “Cầm lấy dây lưng!”
Phạm Thiên cười khổ nhìn dây lụa từ trên vách núi thả xuống cứu mạng. Tay phải của hắn bám vào đá núi, tay trái kéo Khuynh Quốc, Thu Sương, sao còn tay nào mà nắm lấy dây lưng? Cánh tay trái Phạm Thiên vì bảo vệ dây lụa mà không buông, lại đã trúng một đao, máu chảy không ngừng. Nếu không thế, hắn cũng có thể thử một lần giơ lên cánh tay kéo hai nữ nhân, nắm lấy dây lưng.
Tiếc rằng hôm nay mưa làm quần áo ướt nhẹp, dán chặt lên thân thể càng làm mọi việc trầm trọng hơn. Núi đá trơn trượt, không cẩn thận một chút sẽ táng thân nơi đáy cốc. Sao hắn dám liều lĩnh?
“Thiên nhi, bỏ đai lưng trong tay ngươi đi.” Vương thị quát: “Chẳng lẽ ngươi vì hai nữ nhân mà bỏ mạng sao?”
Dây lụa Phạm Thiên nắm trong tay, bỏ hay không bỏ đều do hắn. Đột nhiên trên đầu lại rơi xuống mấy khối đất đá, rơi vào tay phải của Phạm Thiên đang bám vào vách núi, tức khắc máu đã chảy ra. Trên phía núi truyền đến tiếng Vương thị đánh chửi tỳ nữ, xem ra là có người giẫm làm rơi đất đá.
Phạm Thiên chịu đựng đau nhức kịch liệt ở tay phải, cắn răng, cúi đầu hô: “Khuynh Quốc, đá Thu Sương ra.”
Hắn nói gì? Vì cái gì? Thu Sương trừng lớn mắt vì lời nói tàn khốc của nam nhân nàng ngưỡng mộ. Nàng không dám tin, người nàng yêu hơn mười năm lại vứt bỏ nàng không để ý vào giờ phút này. Phạm Thiên chọn dâm phụ đó, không để ý đến người toàn tâm toàn ý yêu hắn là nàng. Lòng của nàng đau quá! Thu Sương mắt nhìn lên trời, con mắt đầy nước, không biết là mưa hay là lệ.
Nửa mạng của Thu Sương đã chết lúc mạo hiểm cùng con ngựa điên khùng phía trên sườn đồi. Nàng đau khổ bắt lấy một đường sinh cơ, vì muốn được ở bên người phu quân. Nhưng bây giờ, một nửa mạng khác của nàng cũng biến mất vì lời nói của Phạm Thiên. Nàng không muốn sống nữa, nhưng nàng cũng sẽ không ra đi một mình. Nàng muốn Khuynh Quốc chôn cùng, làm cho nam nhân nàng vừa yêu vừa hận cũng nếm thử nỗi đau thấu tim này.
Khuynh Quốc cảm thấy Thu Sương ôm chặt ở hai chân của nàng, cắn lên chân của nàng. Trong mắt Khuynh Quốc thoáng qua một tia tàn nhẫn, kêu thảm nói: “Đau, nàng cắn ta.”
Phạm Thiên nghe vậy ngực cứng lại, nhẫn đau kéo Khuynh Quốc lên. Trong lúc tay của đối phương có thể ôm lấy đầu gối hắn, hắn thét lên: “Ôm lấy chân của ta.”
Khuynh Quốc vươn tay ôm chân Phạm Thiên, cầm lấy quần áo của hắn trèo lên, thẳng đến bả vai nam nhân. Phạm Thiên lúc này mới buông dây lụa trong tay ra, cánh tay trái ôm lấy eo Khuynh Quốc, đầu dựa vào trán của nàng, duỗi chân đá vào trước mặt Thu Sương đến khi mặt nữ nhân huyết nhục mơ hồ rơi xuống vách núi.
Khuynh Quốc, Phạm Thiên hai mắt nhìn nhau, thần sắc của đối phương vừa xem liền hiểu ngay. Phạm Thiên nhìn bên môi Khuynh Quốc hiện lên tiếu ý, bất đắc dĩ nói: “Nàng cố ý ?”
“So với ta đá cô ta ra, ngươi đá nhất định càng đau nhỉ?”
Phạm Thiên nhẹ nhàng thở dài, đem đầu đặt trên vai Khuynh Quốc.“Ta đá Thu Sương, nàng ấy sẽ chết không nhắm mắt. Kỳ thật lúc nàng ôm lấy ta, vốn cũng không cần phải bỏ lại nàng ấy. Nhưng ta biết rõ, nếu như ta đưa tay nắm lấy đai lưng, chỉ sợ nàng sẽ ngay lập tức buông tay ra, nhảy vào thâm cốc. Mà ta không đá Thu Sương ra, nàng tuyệt đối sẽ không nắm lấy dây.”
“Như nhau, như nhau thôi.” Khuynh Quốc nắm lấy dây lụa Vương thị buông xuống, cười lạnh nói: “Sao không vứt ta xuống dưới, tự ngươi cầm lấy dây?”
Phạm Thiên buông tay phải vịn núi đá ra, ôm chặt Khuynh Quốc nói: “Đời này nàng cũng đừng mơ.”