Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Ứng Hoan quả nhiên được ra ngoài cùng Giang Miễn như mong muốn.
Hai người xuất môn hơi sớm, lúc này, trên đường vẫn chưa có ai. Cười cười nói nói một hồi, Hà Ứng Hoan bỗng nhiên dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Liếc mắt nhìn bốn phía, y vỗ tay khẽ nói, “Chính là chỗ này.”
Giang Miễn quét mắt một vòng vẫn chẳng phát hiện ra có gì kì lạ. Hắn không khỏi ngẩn người, mù mờ hỏi lại, “Chỗ nào?”
Hà Ứng Hoan chuyển mắt, một nụ cười nhẹ bỗng hiện ra bên môi. Y đi qua đi lại bên góc tường vài lần, cúi đầu cắn cắn ngón tay cái, sau đó cười hì hì nói ra hai chữ, “Bí mật.” Dứt lời, y vung tay áo bước nhanh về phía trước.
Nét mặt y lúc này vừa tinh nghịch vừa đáng yêu, y lại còn cúi đầu ngâm nga một khúc hát, nhìn có vẻ thật vui sướng. Giang Miễn không hiểu ra sao cũng chẳng tìm được nguyên nhân, chỉ đành nhanh chân đuổi theo.
Hóa ra, cái hẻm nhỏ này chính là nơi Hà Ứng Hoan lần đầu tiên gặp Giang Miễn. Cách hơn một tháng, Giang Miễn đã quên mất từ lâu, Hà Ứng Hoan lại ghi nhớ kĩ càng. Khi y nghĩ lại thời điểm ấy, cả cõi lòng tràn đầy ngọt ngào, dị thường hạnh phúc.
Hai người cứ thế đi tiếp, bỗng nhiên một sòng bạc hiện ra trước mắt.
Hà Ứng Hoan vừa nhìn thấy thế đã cứng người bất động, mắt sáng trưng lên, chân định bước vào bên trong. Giang Miễn thấu hiểu, vội kéo lấy cánh tay y lôi sang một con đường khác. Hắn cười nói, “Ứng Hoan, hôm nay chúng ta đi ngắm cảnh, không phải lúc để ngươi thi triển tài năng đâu.”
Hà Ứng Hoan hít hít mũi không ngừng quay đầu nhìn lại, miệng lầm bầm cái gì không rõ, tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Giang Miễn thấy y rầu rĩ không vui thì thấp giọng bật cười, xoay người mua một cây mứt quả của người bán hàng ven đường rồi tủm tỉm đưa cho y.
“Hôm qua vừa mới nói ta không phải trẻ con, hôm nay lại dùng mứt quả dỗ ta.” Hà Ứng Hoan đảo mắt coi thường, khẽ hừ một tiếng. Ngoài miệng tỏ vẻ oán hận, thực chất y lại vui mừng ăn đến mức đường dính đầy trên má.
Giang Miễn bị y chọc cười, thậm chí kìm lòng không đặng dùng tay áo nhẹ nhàng lau mặt cho y.
Cử chỉ vô tâm này Giang Miễn hoàn toàn chẳng thấy có gì không ổn, Hà Ứng Hoan lại đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, ngây dại một hồi.
Lúc trước y một lòng muốn lừa Giang Miễn mắc câu, đến nay mới phát hiện có gì đó không ổn. Tại sao đối phương vẫn thờ ơ, ta lại càng ngày càng lún sâu?
Chỉ là ảo giác thôi phải không? Giữa y và Giang Miễn có mối thù sâu tựa biển, làm sao có thể thật lòng yêu thương?
Đúng thế, nhất định… là giả…
Hà Ứng Hoan ồn ào từ sáng sớm bây giờ lại yên lặng, không nói gì đi về phía trước theo Giang Miễn. Y càng nghĩ tâm trí càng rối bời bời. Cuối cùng, cắn răng một cái, y thầm nhắc nhở mình phải đặt chuyện báo thù trong lòng, không thể quên đi dễ dàng được.
Giang Miễn đi bên cạnh Hà Ứng Hoan, tuy phát hiện ra y kì lạ nhưng lại không nghi ngờ chút nào, chỉ nghĩ y đã đi đường lâu như vậy, chắc là mệt rồi. Vì vậy, hắn mướn một con thuyền nhỏ ven Tây Hồ, rủ y cùng du hồ ngắm danh thắng.
Hôm nay thời tiết rất tốt, non nước đẹp không bút nào tả xiết.
Hà Ứng Hoan đã mất hứng thưởng thức từ lâu, y chỉ cố tỏ vẻ hiếu kì thích thú hỏi hết cái này đến cái khác để Giang Miễn khỏi nghi ngờ.
Giang Miễn quả nhiên không hề chú ý, Hà Ứng Hoan hỏi cái gì hắn trả lời cái đó. Đến lúc vui vẻ quá, hắn còn cười dài mấy tiếng rồi than thở, “Tiếc là Ngô đại ca không ở đây. Bằng không, nếu có thể cùng hắn uống rượu luận kiếm thì còn gì sảng khoái bằng.”
“Trước đây sư phụ đã đến Lâm An rồi sao?”
“Tất nhiên.”
“Cũng đã từng cùng Giang đại hiệp du Hồ Tây?”
“Ha ha, không sai.”
Sau khi nghe tiếng cười kia của hắn, Hà Ứng Hoan không hiểu sao lại thấy buồn phiền. Y liếc mắt nhìn gợn sóng lăn tăn, nhẹ nhàng lên tiếng, “Giao tình giữa Giang đại hiệp và sư phụ ta… quả nhiên thật tốt.”
“Ta và Ngô đại ca chí khí tương đồng, dù chưa kết thành huynh đệ, quan hệ vẫn là bạn cùng sinh tử.”
“Trước kia khi còn ở trên núi, ta cũng luôn nghe sư phụ nhắc tới Giang đại hiệp. Người thường nói, Giang đại hiệp là người kì lạ nhất trong thiên hạ.”
“Hử? Lời này có ý gì?”
“Sư phụ nói, trên đời này người có khí phách phi phàm, thái độ đúng mực không ít, nhưng người lúc nào cũng bình bình hòa hòa, chẳng bao giờ tức giận như Giang đại hiệp thì quả thật khó gặp.”
Lời này ngôn từ uyển chuyển, kì thực lại để ám chỉ Giang Miễn là kẻ mua danh bán tiếng, là tên ngụy quân tử. Ngô Tiếu Kiệt hiển nhiên chưa bao giờ nói thế. Hà Ứng Hoan không hiểu tại sao mình lại bịa đặt những lời nói dối như vậy để ly gián sư phụ và Giang Miễn. Y chỉ thấy đáy lòng chua chát, bực mình khó nén, đâu có ngờ là mình đang ghen? Tất nhiên, kể cả có nghĩ thế, y cũng nhất quyết không thừa nhận.
Mà điều khiến Hà Ứng Hoan càng giật mình hơn là, Giang Miễn sau khi nghe xong mấy câu gây xích mích này lại chẳng hề tức giận. Hắn vẫn thản nhiên ngồi chỗ cũ, cười nói, “Nhiều năm không gặp, Ngô đại ca càng ngày càng ăn nói sâu xa.” Nét cười dịu dàng, biểu cảm tự nhiên. Tгải 𝑛ghiệ𝘮 đọc tгuyệ𝑛 số 1 tại ﹢ T 𝚁UMT𝚁UYỆ𝑵﹒𝙑𝑵 ﹢
Hà Ứng Hoan mất mặt, không nói linh tinh nữa. Y ngoảnh đầu sang một bên, oán hận nghĩ thầm: Hừ, sớm muộn gì ta cũng sẽ lừa được Giang Miễn thích mình, sau đó đá hắn, xem xem một khi hắn lòng dạ rối bời, đau đớn không muốn sống thì có biểu cảm ra sao.
Y tự an ủi mình một hồi, tâm tình dần dần mới tốt lên chút ít. Y một mặt giận dỗi Giang Miễn, một mặt lại nhìn lén người kia, rốt cục không nhịn được nữa, y lại cùng hắn nói cười.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa, Giang Miễn trả thuyền lại ven hồ, mua không ít đặc sản ở những cửa hiệu bên đường. Hà Ứng Hoan vui vẻ ăn, mọi điều không thoải mái lúc trước đều ném ra sau đầu. Y tấm tắc khen ngợi, “Ngon quá. May mà đại sư huynh không ở đây, nếu không toàn bộ thức ăn đã bị huynh ấy cướp sạch rồi.”
“Sư huynh ngươi hình như… ăn rất khỏe?”
“Không sai, đại sư huynh có thần lực trời ban, bởi vậy ăn cơm nhiều kinh người.” Hà Ứng Hoan gật đầu, một suy nghĩ lóe lên, y cố ý rũ mắt, nhỏ giọng, “Ta trình độ kém cỏi, khi vẫn còn ở trên núi, toàn bị hắn tranh ăn.”
“Vậy chẳng phải sẽ thường xuyên bị đói sao?”
Hà Ứng Hoan chỉ cười khổ một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Ý vốn đã quyết từ lâu, y phải nắm chắc tất cả mọi cơ hội, không từ thủ đoạn lừa gạt lấy lòng Giang Miễn.
Giang Miễn biết thế liền sinh lòng thương tiếc. Hắn đưa tất cả đồ ăn còn lại của mình cho y, lại tự trách trước đây mình quá sơ sót, sau này phải chăm sóc “hiền chất” này thật tốt.
Hà Ứng Hoan dù không đoán ra lòng Giang Miễn nhưng vẫn biết hắn đã trúng kế. Tay trái nắm chặt lại, y vừa cong khóe miệng, nụ cười đã lộ ra. Tiếng chuông đinh đang vang bên tai không dứt. Y nâng mắt nhìn Giang Miễn, sóng mắt lưu chuyển, vừa giống như tha thiết yêu thương, vừa giống oán hận khắc ghi xương cốt.