Nhật Bất Thăng Quốc Vương

Chương 2:




“Con chưa bao giờ gặp một Quốc vương vô trách nhiệm đến thế!” Công tước Fister Milov Hamilton nổi giận đùng đùng ở trong phòng của lão Công tước đi đi lại lại.
“Nhân dân đang chịu đói khổ do thiên tai hạn hán, Quốc vương không ngày nào lâm triều, con còn cho rằng gã ta bận lo quốc gia đại sự, không ngờ hắn lại chui vào ngực đàn bà, suốt đêm ca hát, ở trong hậu cung mua vui hưởng lạc! Cha, người nói xem, sao vương triều Charcot lại có một vị vua hoang đường đến thế?”
“Con trai à, giờ không phải lúc giận dữ, Quốc vương dù sao vẫn còn trẻ tuổi, máu nóng sục sôi nên trầm mê nhất thời thôi. Chúng ta cứ làm việc của bề tôi là được.”
“Cha.” Fister nheo mắt lại nguy hiểm:
“Nghe giọng điệu của người, chẳng lẽ người đã biết trước bộ mặt thật của Quốc vương rồi?”
“Ách.. cái này…” Công tước già lần thứ hai trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
“Cái gì mà cần chính ái dân, cái gì mà anh minh quyết đoán? Tất cả đều là do các người bịa ra cả!”
“Cũng không hẳn là như vậy…”
Lão Công tước chột dạ vuốt vuốt râu.
“Hừ, đừng có lừa con nữa.”
“Con trai à, thực ra Quốc vương là người có trái tim lương thiện, chỉ là lão Quốc vương cùng Hoàng hậu sớm qua đời, Quốc vương tuổi còn nhỏ đã lên kế vị, làm chuyện không đúng cũng không có ai dám đứng ra nói là sai, lâu dần cũng thành một số thói quen không tốt, kỳ thực chỉ cần có người từ từ dạy dỗ, chắc chắn sẽ trở thành một vị vua vĩ đại.”
“Bao nhiêu năm qua, lẽ nào cha không có dạy qua gã ta sao?”
“Ách… cái này…”
“Hừ.”
Ngay lức Công tước già chẳng biết phải giải thích với con như thế nào may sao có lão quản gia già tiến đến giải vây.
“Công tử, lính liên lạc từ York có việc gấp muốn gặp.”
“Mau, mau đưa anh ta vào.”
“Tham kiến hai vị Công tước đại nhân.”
Người lính liên lạc mồ hôi ròng ròng vừa tiến đến vừa hành lễ.
“Tình hình ở York ra sao?” Hamilton Công tước quan tâm hỏi.
“Tình hình chuyển biến xấu. Dân đói không chờ nổi lương thực, đã có người không chịu nồi mà ngã xuống rồi.”
Fister trong lòng trầm xuống.
“Công tước đại nhân, ngài đã gặp được Quốc vương chưa ạ? Quốc vương nói thế nào? Lương thực khi nào đưa qua York đây?”
Đối mặt với những câu hỏi của người lính liên lạc lo lắng, Hamilton Công tước khổ sở nhíu mày.
“Quốc vương đang nghĩ biện pháp. Ngươi không nên vội, vậy đi, lãnh địa của Bản tước cách York không xa, vừa thu hoạch được một số lúa mạch, ta trước tiên đem số lúa mạch này đưa tới York, giải quyết vấn đề cấp bách ở đó trước.”
“Công tước đại nhân! Ngài quả là quá nhân từ! Nhưng tôi xin nói thẳng, số dân đói đông lắm, York cần Quốc vương Bệ hạ…”
“Điều này ta hiểu, yên tâm đi, nhiều lương thực cứu tế nhất định sẽ được đưa đến nhanh, ta đảm bảo.”
“Thật tốt quá. Như vậy York chúng tôi được cứu rồi! Cảm tạ Quốc vương Bệ hạ! Cảm tạ Công tước đại nhân!”
Người lính liên lạc cảm động đến rơi nước mắt liên tiếp nói cảm tạ.
“Ta sẽ lập tức quay về báo tin tốt.”
Đợi người lính liên lạc đi khuất, lão Công tước tán thưởng gật đầu.
“Con trai ngoan, không hổ là hậu duệ dòng họ Hamilton, đem lương thực ở lãnh địa mình chia cho dân đói, người làm cha như ta thấy rất tự hào!”
“Cha, lãnh địa của gia tộc ta lương thực nhiều lắm chỉ có thể tiếp tế cho dân đói nửa tháng, số lượng lương thực ít ỏi quá, chỉ có cung đình đưa tay ra thì nhân dân ở York mới được hỗ trợ!”
Fister khẽ nheo hai mắt, nắm tay đập mạnh trên bàn.
“Ta muốn tiến cung gặp Quốc vương!”
***
“Quốc vương, ngài uống một ngụm rượu nào, rượu này thơm lắm.”
“Quốc vương, người ăn một miếng, nho này được cống tiến, ngọt lắm.”
“Ừm, đúng, thực ngọt, nhưng xem ra các ngươi còn ngọt ngào hơn cả mấy quả nho này.”
Nằm giữa ngực hai cung nữ xinh đẹp kiều diễm tựa như đóa hoa hồng, Caillar Clovis Sa Aotuo Quốc vương tay trái ôm tay phải ấp, vui đùa hôn lên mặt hai người.
“Bẩm báo Quốc vương, Hamilton Công tước lại tới cầu kiến!” 
Lời của thị vệ truyền tới phá nát cảnh đẹp làm cho Quốc vương nổi trận lôi đình, phi một tiếng, nhổ quả nho trong miệng trên mặt thị vệ:
“Đồ vô liêm sỉ! Dám làm mất hứng của Bản vương, chán sống rồi sao. Ngươi mau nói cái tên chết tiệt chỉ biết đòi tiền kia cút ngay cho Bản vương!”
Sớm đã quen cái sự vui giận thất thường của đức vua, thị vệ vừa bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu cung kính trả lời:
“Vâng, thưa đức vua tôn kính.”
“Được rồi, Quốc vương đừng giận mà, ngài uống thêm một ngụm rượu nào.”
“Đúng vậy, Quốc vương, đừng giận đừng giận mà, thiếp múa một điệu cho Quốc vương nhé.”
Các cung nữ thấy không ổn, lập tức dịu dàng vỗ về.
“Hừ, tên Công tước hỗn đản!”
Caillar Clovis Sa Aotuo còn chút hậm hực mắng to:
“Nếu hắn dám tiếp tục tiến cung gây sự, Bản vương sẽ ~”
--Ầm – Quốc vương còn chưa nói xong, cửa lớn ở tẩm cung đã bị đạp tung ra – chiếc áo choàng tại không trung tung lên một đường cong hoàn mỹ, toàn thân quân trang, tựa như một chiến thần oai phong, Công tước Hamilton như gió lốc từ ngoài cửa xông vào, cao giọng nói:
“Quốc vương! Nạn dân ở York tình hình nguy cấp cần cứu viện, xin Bệ hạ lập tức hạ chỉ đình chỉ việc xây cung điện hoàng gia, chi giúp nạn dân thiên tai!”
Phiền chết người đi được! Tên hỗn đản này nói tới nói lui đều nói đến chuyện dẹp xây cung điện, thực hận không thể đem cái miệng hắn khâu vào! Người đẹp trong hậu cung của Bản vương vô số, không xây cung điện lẽ nào bảo đàn bà của Sa Autuo Quốc vương ngủ ngoài đường chắc?! 
“Ngươi đừng có mơ Bản vương dừng xây dựng cung điện! Chi! Chi! Nói nghe dễ vậy, không phải tiền của ngươi, ngươi đương nhiên không quan tâm rồi, hừ!”
Quốc vương vừa nhấc tay, cung nữ lập tức hiểu ý đem một ly thủy tinh trong suốt cao cấp đầy rượu nho dâng lên.
Thấy dáng điệu uống rượu cà lơ phất phơ* của Quốc vương, Công tước hận không thể một chưởng đập tan ly thủy tinh ấy.
Nhưng đại cục làm trọng, anh nhẫn nại tiếp tục nói:
“Bệ hạ, Bản tước cũng không khoanh tay đứng nhìn, ta đã đem tất cả lương thực thu gặt trong lãnh địa đưa đến giúp nạn dân rồi. Có điều chút lương thực ấy cũng không chống đỡ được bao lâu, York cần nhất chính là sự giúp đỡ của triều đình, xin Quốc vương lập tức hạ chỉ chi viện giúp nạn dân thiên tai!”
Đám thị vệ bị Công tước đánh cho nghiêng ngả đang từ cửa chạy vào nghe vậy không khỏi động dung. 
Đem lương thực của lãnh địa mình đưa cho dân đói đáng thương? Đã quen nhìn các quý tộc luôn luôn chỉ vì tư lợi, nghe được vị Công tước mới anh tuấn phi phàm này lại có tấm lòng bao dung vị tha đến thế, ngay cả cung nữ cũng rung động, không khỏi sinh ra lòng ái mộ.
Nhưng Quốc vương từ xưa đến nay quen hưởng lạc, thích làm theo ý mình cũng không có chút nào hiểu được tấm lòng này:
“Ồn chết được! Nói tới nói lui là muốn động đến tiền trong túi Bản vương! Nói cho ngươi hay, đừng mơ! Bản vương sẽ tiếp tục uống rượu mua vui, cái tên hỗn đản làm mất hứng đáng ghét này lập tức cút cho ta!”
“Ta sẽ không đi! Nếu Quốc vương ngày hôm nay không hạ chỉ chi viện. Ta quyết không rời đi!”
Hamilton Công tước lạnh lùng nhìn chằm chằm Quốc vương của anh, giọng nói kiên quyết.
“Ngươi ngươi ngươi ~~”
Quốc vương chưa từng bị ai dám ngỗ nghịch đến thế lập tức run rẩy toàn thân:
“Các ngươi đều ngu sao? Đứng đần ra đó làm gì? Mau đạp cái tên nghiệt thần này ra ngoài!” 
Màn đêm hoa lệ buông xuống.
Caillar Clovis Sa Aotuo Quốc vương tuy rằng đang uống chút rượu buổi chiều, nhưng không có cách nào xua tan cái tên Công tước hỗn đản làm cho mình cực kì khó chịu.
Nằm trên chiếc giường lớn cực kì cao cấp được chế tạo từ lông ngỗng, Caillar nhắm mắt lại nhưng không cách nào ngủ được.
Đáng ghét, tên hỗn đản đó! Dám trước mắt bọn hạ nhân ngỗ nghịch Bản vương, căn bản không đem kẻ đứng đầu một nước là ta để vào mắt mà! Còn tiếp tục như vậy, chẳng phải hắn sẽ ngồi lên đầu ta sao! Không được! Mai ta phải tìm người trị hắn, xem hắn còn dám kiêu ngạo nữa không! Được! Sáng mai gọi anh họ đến đây, cái tay đầy quỷ kế này nhất định biết cách đối phó cái tên Công tước hỗn đản đó!
“Ngươi hôm nay bị phái đi làm bên ngoài, không được chứng kiến màn đặc sắc đó, quá là đáng tiếc. Biết không? Cái Công tước đại nhân mà ngươi cho rằng là tình nhân tốt nhất hôm nay lại tới Hoàng cung đó!”
“Trời ạ, là vị Công tước Hamilton Công tước đẹp trai đó sao? Cái con người mê hoặc ấy sao? A, ta quá bất hạnh, tự nhiên lại bỏ lỡ cơ hội thấy mặt.”
Ngoài màn, hai cung nữ cho rằng Quốc vương đã ngủ, khe khẽ thì thào.
“Hamilton Công tước thực sự rất là dũng cảm.”
“Thấy anh ấy dẫm Quốc vương Bệ hạ dưới chân, tim ta chút nữa nhảy ra ngoài. Anh ấy lại không hề xin lỗi Quốc vương còn yêu cầu Quốc vương chi tiền cứu giúp nạn dân ở York. A, quả là một quý ngài dũng cảm chính trực.”
“Anh ấy còn có một trái tim nhân từ không gì sánh được nữa. Nghe nói là anh ấy lấy lương thực trong chính lãnh địa của mình đi cứu dân đó.”
“Ta cũng nghe nói, Công tước đại nhân đã được bình chọn là người đàn ông được khát khao làm người yêu số một từ các cung nữ đó, vị trí này từ trước đến giờ luôn là Quốc vương Bệ hạ. Hiện giờ Quốc vương chỉ có thể đứng thứ hai thôi.”
“Đương nhiên, nếu nói về đẹp trai, thì Quốc vương Bệ hạ là số một. Gương mặt tuấn tú của Bệ hạ cùng đôi môi khêu gợi thật tuyệt vời.”
“Nhưng mà, nếu nhắc tới tài năng cùng được lòng nữ nhân cực kì nam tính cuốn hút…” 
Quốc vương tức giận, vểnh tai tiếp tục nghe trộm.
Tài năng? Cực được lòng nữ nhân đầy nam tính cuốn hút? Bản vương cái gì cũng có a!
“Công tước đại nhân thực sự là một nam nhân hoàn mỹ, có tài năng, lại chính trực dũng cảm. Còn về Quốc vương của chúng ta, ai…”
Cung nữ đứng ngoài màn nhẹ nhàng thở dài, thoải mái nói.
“Nhưng tối thiểu, Thượng Đế nhân từ cũng ban tặng Bệ hạ một gương mặt xinh đẹp.”
“Nói đến khuôn mặt, Công tước đại nhân…”
“Câm miệng! Không được nhắc đến cái tên chết tiệt kia nữa!”
Caillar không thể nhịn được nữa, từ trên giường nhảy dựng lên, dọa các cung nữ sợ đến hoa dung thất sắc.
“Các ngươi dám đánh đồng Bản vương với cái tên vô liêm sỉ kia? Cái tên thô lỗ, ngu xuẩn, chết tiệt xấu xí làm thế nào có thể xếp trước Bản vương được? Lũ đàn bà các ngươi một đều mù hết rồi sao?”
“Hắn bất quá chỉ là một tên xảo trá thích ra vẻ, đê tiện âm hiểm ngụy quân tử!”
“Bệ hạ bớt giận ~~”
“Bản vương nhất định sẽ tự tay vạch trần bộ mặt thật của hắn! Ngày mai, không, ngay bây giờ! Lập tức triệu Wayne Công tước vào cung!”
******
Mái tóc màu mật ong dài mượt dùng dây tơ tằm buộc hờ hững sau đầu, tướng mạo tuấn mỹ tinh tế, chính là Công tước Dumas Wayne mang trong mình huyết thống hoàng gia cao quý – là anh họ của Sa Autuo Quốc vương vừa được triệu kiến đến Hoàng cung.
“Bệ hạ, trễ thế này rồi, rốt cuộc có chuyện gì thế?” Ngáp một cái, Wayne Công tước lười nhác ngồi xuống một cái ghế đắt tiền.
“Tức chết ta mất! Tức chết ta mất!”
Caillar Quốc vương nổi trận lôi đình mà mắng to!
“Dumas, anh xem mà xem, cái tên xấu xí kia so được với Bản vương chỗ nào? Bọn họ dám đem hắn trở thành bạch mã công tử mà sùng bái, thực sự là tức chết ta mất!”
“Bệ hạ, ngài đang nói ai? Tôi nghe không hiểu?”
“Hamilton Công tước!”
“Cái lão già kia đâu có chọc ngài? Không phải ông ta luôn luôn nghe lời ngài nhất sao?”
“Ngu ngốc! Anh cả ngày ăn chơi đàng điếm nên ngay cả việc lão Công tước về hưu cũng không biết?”
Caillar hung hăng lườm hắn!
“Ta nói con hắn! Cái tên Fister Hamilton không biết trời cao đất rộng kia kìa!”
“A a, là người kia sao. Tôi gần đây cũng nghe các cô gái nhắc đến, có người nói hắn là một hoàn mỹ…”
“Câm miệng! Không ngờ anh cũng nói vậy, muốn chọc ta tức chết sao? Anh tưởng ta không dám đuổi anh ra khỏi cung?”
“A? Đuổi ra khỏi cung sao?”
Wayne Công tước le lưỡi, thông minh chuyển ý.
“Bệ hạ anh minh, ngoại trừ ngài ra, thiên hạ làm gì có người đàn ông nào hoàn mỹ hơn đâu? Cái tên Công tước mới kia vừa xuất hiện tại cung đình đã lấy được lòng phụ nữ, tôi đã biết ngay hắn không phải loại tử tế gì!”
“Đúng! Tuyệt đối là đồ tồi, nghịch thần! Bản vương lần đầu tiên thấy hắn đã nghĩ cái tên này đầy mưu mô thủ đoạn, nhưng mà…” Quốc vương phiền não gãi đầu.
“Hắn dù sao cũng là người kế thừa danh hiệu Công tước, muốn quang minh chính đại đem hắn trục xuất ra khỏi mắt của Bản vương, ít ra cũng cần một lý do đàng hoàng.”
Công tước Wayne nghe vậy, lập tức hưng phấn xoa xoa tay:
“Hắc hắc, chuyện phá hoại là sở trường của Bản tước! Quốc vương Bệ hạ, chuyện nhỏ này người giao cho tôi đi!”
“Anh thực sự làm được?”
“Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, càng thể hiện ra trong sáng không nhiễm một hạt bụi, hoàn mỹ không tì vết càng là kẻ không có việc ác nào không làm! Chỉ cần cho tôi một tuần, a không, ba ngày, tôi có thể đem cái quá khứ xấu xa tên này, bao nhiêu chuyện hạ lưu, xấu xa, đê hèn, vô sỉ toàn bộ điều tra ra!”
“Ha ha… được! Tốt! Vậy giao cho anh đó!”
Quốc vương hưng phấn vỗ tay cười to.
“Bệ hạ…” Wayne Công tước dịu dàng kêu một tiếng, đứng dậy đến bên người Quốc vương, kéo tay cậu đặt trên ngực mình.
“Tôi vì ngài mà vất vả cực nhọc như vậy lẽ nào Bệ hạ không thưởng cho cái gì sao?”
Caillar biết tên hỗn đản Công tước này sẽ làm trò, đức vua nhân từ, mỉm cười nói:
“Nói đi! Anh muốn gì?”
“Hắc hắc…” Wayne Công tước siết chặt bàn tay trắng mịn mềm mại hôn lên một cái.
“Chỉ cần Bệ hạ khẳng định cho tôi cùng ngài qua một đêm xuân..”
Caillar cười nhạt một tiếng, nắm lấy cái cằm duyên dáng của ông anh họ:
“Tốt, cởi quần ra, mở cái mông, Bản vương nhất định sẽ cho anh thích đến chết!”
“A!” Wayne Công tước hét to một tiếng, giật tay ra khỏi tay Quốc vương như cầm phải rắn độc!
“Tôi đã nói với ngài một ngàn lần rồi, muốn Bản tước bị đàn ông đè: không-bao-giờ!”
“Vậy Bản vương cũng đã nói với ngươi một vạn lần, muốn ta cố mà làm với đàn ông, chỉ có thể là để Bản vương đè, bằng không đừng có mơ lên giường của ta!”
Công tước Wayne cực kì tiếc hận khóc thầm trong lòng.
Ô… đáng ghét, uổng phí thân thể của em họ được thượng đế ban cho xinh đẹp như vậy, không bị nam nhân khai phá của thực là tiếc đến giậm chân!
“Ngài không hề lo lắng chút nào sao? Tôi sẽ cẩn thận để ngài không đau. Bất cứ người đàn ông nào được tôi làm đều nói là kỹ thuật tốt, làm một lần là nghiện mà.” Wayne Công tước không tha tiếp tục cố gắng nói.
“Lợi hại như vậy sao?” Caillar linh cơ khẽ động, một suy nghĩ tà ác bắt đầu nổi lên trong lòng.
“Được rồi, như vậy nếu anh chỉnh được cái tên Công tước đáng ghét kia, ta sẽ đem hắn ta ban cho anh, cho anh tha hồ chơi đùa.”
“Thật sao?” Nghĩ đến người đàn ông đẹp trai được rất nhiều phụ nữ thầm yêu rơi vào tay mình, thỏa thích “đè”, Wayne Công tước liền ngứa ngáy trong lòng.
“Vua không nói chơi.”
“Ha ha… Quốc vương của chúng ta dụng tâm quá tốt, vậy Bản tước xin cảm ơn ngài trước.”
“Đừng có cảm ơn sớm quá, chờ anh làm tốt hết việc, thì lời hứa của Bản vương chắc chắn sẽ thành sự thực.”
“Yên tâm, em họ yêu dấu, chuyện này cứ tin vào ông anh này đi!”
***
Qua ba ngày, Quốc vương nóng ruột khó nhịn đợi không được tin tức của anh họ, nhịn không được giận dữ, lần thứ hai khẩn cấp triệu Công tước Wayne vào cung.
“Anh có nhầm chỗ nào không? Không phải anh khoe khoang rằng ba ngày là tìm được tai tiếng của tên hỗn đản đó sao? Sao bây giờ không có chút tin tức nào?”
“Oan uổng a, Bệ hạ. Bản tước đúng là phái rất nhiều tay chân âm thầm tìm hiểu.”
“Sau đó thì sao?” Caillar hưng phấn mà hỏi.
“Cứ tưởng rằng rất dễ có rất nhiều tai tiếng không muốn ai biết đến, kết quả… ai.”
“Ai cái rắm ngươi!” Caillar thấy anh họ thở dài đầy khoa trương, nhịn không được chửi ầm lên.
“Mau nói rõ cho Bản vương!”
Công tước Wayne từ nhỏ lớn lên cùng Quốc vương cũng đã quen tính tình thô bạo của em họ, nghe được mấy câu thô tục cũng không để ý, chỉ giơ hai tay lên trời.
“Kết quả… không điều tra ra được cái gì hết!”
“Cái gì?” Caillar tức giận đến nhảy dựng, lập tức quẳng ngay cốc trà trên tay xuống đất
“Anh dám nói lần nữa cho Bản vương nghe không?” 
Wayne Công tước nhún vai.
“Nói mười lần nữa cũng thế. Cái tên Hamilton Công tước kia sạch sẽ như tờ giấy trắng, không tìm được một vết dơ.”
“Ức hiếp dân lành?”  
“Không có.”
“Ăn hối lộ?”
“Không có.”
“Dụ dỗ dân nữ?”
“Không có.”
“Sao lại thế được?!?”
Quốc vương tức giận kêu to!
“Cái tên ngụy quân tử chỉ biết ngỗ ngược Bản vương sao lại hoàn mỹ đến thế được?!” 
Đúng là giống một người đàn ông hoàn hảo.
Wayne Công tước cười khổ trong lòng. Bất quá anh còn muốn sống lâu thêm vài ngày, cũng không dám nói trước mặt Quốc vương đang thịnh nộ.
“Anh nói xem, bây giờ phải làm gì? Tên hỗn đản này suốt ngày quấy rầy Bản vương, nếu không tìm ra được tội danh của hắn, để Bản vương giết chết oai phong của hắn, sớm muộn gì hắn cũng cưỡi lên đầu ta!”
Caillar ôm đầu kêu to.
“Bệ hạ bớt giận! Bản tước nghĩ ra một cách khiến tên Hamilton Công tước phải cúi đầu trước mặt Bệ hạ.” 
“A, thật sao?” Quốc vương hồ nghi nhìn hắn.
“Cách gì?” Wayne Công tước cười gian một tiếng:
“Tội dâm tà, sao tránh khỏi họa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.