Nhật Bất Thăng Quốc Vương

Chương 4:




“Ngạc nhiên quá, Quốc vương viết không sai nửa chữ nào.”
“Đúng vậy, trước đây mỗi lần viết đều sai đến nỗi ngồi hết nửa ngày cũng không biết Quốc vương viết cái gì.”
“Chỉ thư này dùng từ khiển ngữ cực kỳ hoàn mỹ, xem ra Quốc vương gần đây rất là tiến bộ.”
“Vương triều Charcot của chúng ta có một quân vương biết vươn lên như vậy, thực sự là hạnh phúc của nhân dân.”
Trưởng quản quốc khố - đại thần tài chính cùng các đại thần tiếp nhận chiếu chỉ từ tay Hamilton Công tước, cảm động lau lệ.
Fister thấy vậy không khỏi xám mặt.
“Khục khục, nếu Quốc vương Bệ hạ đã hạ chỉ, phiền các đại thần mau chóng mở kho cứu giúp nạn dân thiên tai đi, nhân dân ở York đang chờ từng phút số tiền cứu mạng này đó.”
“Tốt, Công tước, chúng ta lập tức theo ý chỉ Quốc vương mà làm.”
Như thế này nạn dân ở York được cứu rồi, Fister vui mừng gật đầu.
Cùng lúc đó, Quốc vương đang được các đại thần hết lời khen ngợi tựa như cẩu đói nằm mềm nhũn ở trên giường – thân thể vốn ít lao động đau đớn tựa như bị một trăm con ngựa dẫm qua, nhất là cái mông đáng thương, sưng đỏ tựa như là bị gậy sắt thọc qua.
Ô… ông anh họ đáng ghét, kiếm cái mê hương ngu ngốc gì, còn hại Bản vương bị cái tên nghiệt thần ngỗ nghịch đức vua kia khai bao! Màn dâm đãng tối hôm qua lại một lần nữa xoay quanh trong đầu, nghĩ đến chuyện mình đường đường là vua một nước mà lại không hề xấu hổ mở hai chân ra cầu nam nhân cắm, Quốc vương sĩ diện muốn chết hận không thể giết chết tên hỗn đản kia! Hamilton, ngươi chết chắc rồi! Bản vương mà không chém cái đầu chó của ngươi, ta cũng không cần làm Quốc vương nữa! 
“Này, ngươi nghe đồn chưa? Quốc vương hạ chỉ phát khoản cứu giúp nạn dân rồi.”
Hai cung nữ cho rằng Quốc vương đã ngủ say thì thầm nói chuyện.
“Đương nhiên là nghe rồi, trong cung mọi người đều kháo nhau chuyện này đó.”
“Có Hamilton Công tước phụ tá, Quốc vương cuối cùng cũng đã thông ra rồi, hiểu được cần phải quan tâm đến nhân dân.”
“Đúng a, Công tước là người chính trực, mà sức hấp dẫn cũng quá lợi hại, ngay cả Quốc vương đều bị anh ấy cảm hóa.”
“Câm miệng! Cảm hóa cái rắm! Ai u~~”
Quốc vương tức giận nhảy từ trên giường xuống khẽ động bên dưới một cái, cái mông hôm qua bị làm đến chết đi sống lại thiếu chút nữa nở hoa.
“Bệ hạ thứ tội, Bệ hạ thứ tội!” Biết cuộc nói chuyện vừa rồi bị Quốc vương nghe hết, bọn họ sợ xanh mặt, vội vã quỳ xuống.
“Hừ, lát nữa sẽ tính tội đó của các ngươi. Mau nói rõ với Bản vương! Chuyện hạ chỉ phát khoản cứu giúp thiên tai rốt cuộc là gì?”
Dùng chăn bao lấy thân thể bị chà đạp, Sa Autuo Quốc vương ngọ ngoậy lén lút dưới chăn, phẫn hận hỏi.
“Thưa, thưa Bệ hạ, nghe nói Hamilton Công tước sáng sớm hôm nay đã cầm chiếu chỉ của Quốc vương đến nơi của đại thần tài chính…”
“A a a ~~~ Bản vương hạ chỉ lúc nào?”
Ký tức tối hôm qua hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn không nhớ rõ có chuyện như thế, Quốc vương tức giận chửi ầm lên!
“Là giả! Đều là giả! Tên hỗn đản đó dám giả mạo ý chỉ của Bản vương, ta muốn chém đầu hắn! Người đâu! Lập tức đem cái tên nghịch tặc Hamilton kia áp giải đại lao ~~”
“Bệ… Bệ hạ, nhưng …”
“Nhưng nhị cái quỷ gì! Cái tên nghịch thần đó! Bản vương lần này tuyệt đối không bỏ qua hắn! Bản vương nhất định phải vì cái mông… Không! Vì tôn nghiêm của Bản vương mà trả thù! Lập tức phái vệ binh, bắt cái tên nghịch thần kia lại cho Bản vương! Giam vào đại lao! Không! Giam vào tử lao! Tử lao!”
Tiếng rít gào phẫn nộ của Quốc vương rung chuyển toàn bộ cung đình~~~
***
“Bệ hạ, xin Bệ hạ thứ tội!” Hamilton Công tước nghe tin con trai bị áp giải vào tử lao sợ đến lập tức chạy vào cung cầu kiến Quốc vương.
“Bệ hạ, xin nể mặt gia tộc Hamilton trung thành và tận tâm đối với hoàng thất bao đời nay mà tha mạng cho Fister.”
“Đừng mơ! Cái tên nghiệt thần kia dám giả mạo chỉ thư của Bản vương, tự ý móc tiền trong túi Bản vương, đây là lừa đảo! Lừa đảo!”
“Nhưng mà… Bệ hạ, các đại thần cũng xem qua rồi, trên chỉ thư đúng là bút tích của Quốc vương a…”
“Cái gì?”
Caillar nghe mà sửng sốt:
“Ta không tin! Mang cái đó cho Bản vương xem!”
Lão Công tước đã chuẩn bị từ trước lập tức trình lên chỉ thư ~~
“Đây… đây…”
Thấy chỉ thư tự tay mình viết, Quốc vương liếc mắt qua bàn giấy tờ, hình ảnh tối hôm qua bỗng trở nên rõ ràng vô cùng, cậu đột nhiên toát mồ hôi lạnh, á khẩu không nói được gì.
Lão Công tước biết tính cách con mình chính trực, tuyệt đối không có hành vi phản quốc như giả mạo chỉ thư của Quốc vương, lập tức thừa thắng xông lên.
“Bệ hạ, thần nghĩ ở đây có gì hiểu lầm, chúng ta có nên thả ~~”
“Không tha! Chết cũng không tha! Muốn Bản vương tha cái tên đó tuyệt đối không thể nào!”
Nghĩ đến cái tên đáng bị thiên lôi đánh chết kia làm thế nào để “dụ gian” mình viết cái chỉ thư này, Quốc vương lập tức nổi trận lôi đình!
“Bệ hạ~~!”
“Đi ra ngoài! Lập tức đi ra ngoài! Nếu không Bản vương giam luôn cả ngươi!”
Cho tới bây giờ chưa từng thấy Quốc vương giận đến như vậy, vì cứu con trai, lão Công tước đành lui ra ngoài, tìm phương án khác.
“Bệ… Bệ hạ, Wayne Công tước cầu kiến.” Cung nữ từ ngoài đi vào, run sợ nói.
“Ân? Hắn còn mặt mũi gặp Bản vương sao? Bảo hắn ta lăn vào đây cho Bản vương!”
Wayne Công tước tướng vẻ mặt vênh vang, quần áo nuột nà tiêu sái đi vào!
“Ha ha, em họ thân ái của tôi, nghe nói ngài đã như ý nguyện nhốt được tên Hamilton Công tước đó vào ngục, chiêu “dục gia chi tội, hà hoạn vô từ” quả nhiên lợi hại nha! Ha ha…”
Đúng lúc Wayne Công tước đang đắc ý ha ha hi hi cười thì đột nhiên bị Quốc vương đá cho một phát~~
“Ai u~~ làm cái quỷ gì a? Đường đường là một Quốc vương sao lại có thể lấy oán trả ơn?” Wayne Công tước xoa xoa mông, bất mãn trừng mắt nhìn Quốc vương.
“Ân cái đầu ngươi! Chơi cái mê hương chết tiệt gì, hại cái mông của Bản vương~~” 
Quốc vương nói đến đây cảnh giác bịt mồm, ngậm miệng không nói nữa.
“Cái mông? Ý là…” Wayne Công tước dùng ánh mắt hồ nghi nhìn tới nhìn lui trên người Quốc vương, đột nhiên phát hiện trên cổ cậu có dấu hôn đỏ sậm.
“Lẽ nào… A a a~~ người đã bị Công tước Hamilton chơi cái mông rồi?”
“Câm miệng!”
Quốc vương vội vã bịt miệng của gã lại!
“Đem cái miệng chó của ngươi ngậm chặt một chút, bằng không Bản vương đem ngươi quăng ra nơi hoang dã, cho ngươi bị mấy tên dã nhân chơi cái mông đó!”
“Ngô ngô~~” Wayne Công tước vội vã gật đầu.
“Hừ! Coi như ngươi thức thời!” Quốc vương hung hăng buông tay ra.
“Ô… chuyện này là thế nào đây? Cái mông Bản tước bao nhiêu năm mơ ước sao lại có thể bị người khác nhanh chân chiếm trước? Đáng ghét a…”
Wayne Công tước đau lòng điên cuồng đấm đấm ngực!
“Ngươi mà nói thêm một chữ, Bản vương sẽ rút lưỡi ngươi!”
“Người ta chỉ là biểu đạt xíu tiếc nuối thôi mà… được được, không nói, ta không nói nữa!”
Thấy Quốc vương thịnh nộ lại đang hùng hổ xông tới, Wayne Công tước vội vã chạy vòng quanh trốn.
“Hỗn đản! Bản vương sắp tức chết đến nơi, ngươi là cái tên đầu sỏ này lại còn hả hê đến thế!” Caillar tức đến không thể bóp anh một cái cho chết.
“Đầu sỏ gây tội? Bản tước đem mê hương cùng xuân dược vô cùng khó tìm đến a, ta tốn bao nhiêu là công sức như thế, Quốc vương còn nghi ngờ ta, thực quá đáng…”
“Quá đáng cái đầu ngươi! Đốt cũng không tính thời gian, hại Bản vương ngửi nhầm mê hương, mới khiến tên hỗn đản kia thừa cơ mà làm ta… A a a! Tức chết ta mất! Bản vương nhất định phải chém đầu tên dâm tặc kia!” 
Thấy em họ tức giận đến giơ chân, Wayne Công tước đột nhiên linh cơ khẽ động.
“Hắc hắc… Bệ hạ bớt giận, Bệ hạ bớt giận. Chém đầu thì tiện nghi có cái tên sắc ma kia rồi, Bản tước có một diệu kế, đảm bảo có thể giải được cái mông… a, không, oán hận trong lòng của ngài!”
“Thật sao? Nói nghe coi…”
***
Đêm khuya yên ắng, hai bóng người lén lút tới gần đại lao.
“Muốn dạy dỗ cái tên Công tước kia, kêu người đưa hắn đến tẩm cung của Bệ hạ là được, việc gì phải vất vả lén lút mà…”
“Câm miệng! Ngươi muốn tên hỗn đản đó lần thứ hai làm dơ Hoàng cung của Bản vương sao? Hơn nữa nghe nói thân thủ của hắn rất lợi hại, đương nhiên đem hắn nhốt vào đại lao an toàn hơn chứ.”
“Đúng vậy, có song sắt và xiềng xích, cùng với cường tráng mỹ nam mà chơi trò tình ái, nhất định rất đã!”
“Thu hồi cái vẻ mặt háo sắc đó đi! Hừ! Đừng quên Bản vương là để ngươi lập công chuộc tội đó, nếu như đêm nay ngươi không thể đem cái tên vô liêm sỉ kia dạy dỗ đến quỳ xuống chân xin tha thứ, thống khổ sám hối với Bản vương, cái tên vô dụng như ngươi có thể ở cùng hắn trong nhà lao mà đền tội được rồi!”
Wayne Công tước ớn lạnh sống lưng, vội vã bảo đảm:
“Bệ hạ yên tâm, tôi nhất định sẽ đem hắn thao đến chết đi sống lại, đem cái mông hắn hành thảm hơn Bệ hạ gấp bội lần! Tôi sẽ làm cho cái mông hắn nở thành hoa loa kèn, a không, hoa cúc đại ba tư! Cúc đại ba tư đẫm lệ!”
Đại lao đã sớm chuẩn bị từ lâu, thủ vệ đã mở cửa.
Quốc vương cùng Công tước rất thuận lợi đến phòng giam. 
“Hừm hừm, tên nghiệt thần kia, ngoan ngoãn chịu phạt đi!”
Quốc vương mở cửa phòng giam cùng Wayne Công tước hùng hổ lao tới, cầm lấy xích cùm.
Hamilton Công tước nhắm mắt lại, yên lặng để bọn họ đem hai tay trói lại. Không phải anh không thể phản kháng, đối với hai người trói gà không chặt kia anh dùng một tay cũng xử lý được. Nhưng là một thần tử trung thành với hoàng thất, anh cảm thấy xấu hổ với hành vi của mình tối hôm qua.
Bất kể Quốc vương có hoang dâm vô độ đến đâu thì vẫn là một người đứng đầu đất nước, anh thực sự không nên làm chuyện hoang đường đó.
Hạ ngục, lưu vong, có lẽ bị xử tử, anh đều đã chuẩn bị tâm lý rồi.
“Ha ha… Bệ ha, Bản tước đem trói cái tên dâm ma đã nghiêm trọng vũ nhục, chà đạp cái mông cao quý của ngài rồi.”
Wayne Công tước đắc ý nói.
“Ngươi nói ít đi một câu thì chết sao?” Quốc vương hung hăng đập hắn một cái!
“Ô… không nói không nói.”
Wayne Công tước đáng thương xoa xoa cái trán đau.
“Bệ hạ, tránh cho đêm dài lắm mộng, chúng ta mau thực hiện kế hoạch báo thù vĩ đại thôi! Hắc hắc…”
“Được, thượng thôi!”
“Yên tâm, Bản tước bảo chứng sẽ cho Hamilton Công tước cao quý chính trực dục tiên dục tử, ha ha…”
“Nói rất hay, mạnh vào, Bản vương đứng một bên chờ coi kịch vui đây. Ha ha…”
“Câm miệng!”
Nghe được hai tiếng cười dâm tà đó, Fister phẫn nộ mở trừng hai mắt, gầm lên giận dữ -- hai vị thành viên hoàng thất chưa từng bị ai lớn tiếng sợ đến hai chân mềm nhũn, chút nữa té ngồi trên mặt đất!
“Ngươi, ngươi chết đến nơi rồi mà còn dám hung dữ như vậy? Anh họ, cởi quần hắn ra cho Bản vương! Xem xem bị lột trần cái mông ra còn dám hung dữ thế nữa không?”
“Yên tâm! Bản tước đã chuẩn bị một đống hình cụ, nhất là cây “dâm đãng tiểu tiên tiên” (cây roi dâm đãng), đánh cho cái mông nhỏ của hắn vừa sưng vừa đỏ, hắn sẽ lắc lắc cái mông, khóc lóc cầu xin Bản tước thượng hắn, hắc hắc…”
Wayne Công tước lấy từ trong túi ra một cây roi nhỏ màu sắc rực rỡ, vừa quay quay đánh tiếng gió vừa liếm môi dưới, mắt nheo nheo tiến về phía tướng quân cao to.
“Tiểu mỹ nhân, yên tâm, Bản tước sẽ cho ngươi một đêm khó quên trong cả cuộc đời…”
“Ngu ngốc, lảm nhà lảm nhảm cái gì, mau thượng hắn đi, Bản vương không rảnh nghe anh lèo nhèo mấy lời kịch buồn nôn đó.”
Caillar hai tay chống nạnh, nóng nảy quát lớn.
“Được được, xem tôi đây!”
Wayne Công tước quyết định thể hiện cho em họ xem khí khái nam tử của mình, lập tức phi thân lao đến~~
“Muốn chết!”
Cùng với một tiếng cười nhạt, Wayne Công tước đột nhiên bị một đấm bay vèo tới tường, hét lên một tiếng thảm thiết rồi lăn ra đất bất tỉnh ~~
“A a a ~~ ngươi… ngươi không phải là người! Sao lại có thể thoát khỏi cùm tay được chứ?”
Quốc vương bên cạnh tựa như thấy quỷ, dùng ngón tay run run chỉ vào anh.
“Hừ, hai tên ngu ngốc các ngươi, ngay cả móc khóa cho chặt trên cùm cũng không biết, còn dám tới chọc ta?”
“Dumas! Đồ ngu ngốc nhà ngươi! Bản vương bị ngươi chọc cho tức chết!” 
Quốc vương tưc giận đá anh họ của mình một phát. Công tước đáng thương đã nằm bẹp dí trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, không làm thế nào để biện hộ cho mình được.
“A a a ~~ ngươi, ngươi đừng có tới đây! Ngươi muốn làm gì?”
Còn lại một mình đối phó với tướng quân thịnh nộ, Quốc vương sợ đến liên tiếp lui về phía sau.
“Thân là vua một nước vậy mà nửa đêm đến đánh lén đại thần, ngươi không có khả năng làm bất cứ chuyện gì quang minh lỗi lạc sao?” Hamilton tướng quân trong mắt sắp phun lửa đến nơi.
“Quang minh lỗi lạc? Muốn dạy cái tên nghiệt thần như ngươi, cần gì phải quang minh lỗi lạc? Bản vương càng làm những việc đê tiện lại càng thấy cao hứng!”
“Ngươi ~~ ngươi muốn ăn đòn!”
Tức giận chất chồng như núi lửa ngàn năm bùng nổ, Hamilton Công tước gầm lên giận dữ, lao tới phía trước tựa như bắt con gà túm Quốc vương vào lòng ~~
“A a a ~~ không được chạm bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào người Bản vương! Cái tên nghiệt thần to gan lớn mật này!”
Caillar ra sức giãy giụa trong hai cánh tay cứng như sắt của Hamilton.
“Nghiệt thần?” Bao nhiêu chính trực cùng lý tính lập tức bị quăng lên chín tầng mây, Fister cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh băng: 
“Được, tốt. Bản tướng quân hôm nay để ngươi học một chút xem thế nào là nghiệt thần đúng nghĩa!”
Cầm lấy cùm tay, nhanh nhẹn đem Quốc vương đang bận chửi bậy trói lại, rồi đưa cậu quỳ lên mặt đất ~~
“Quỳ xuống!”
“Ngươi đừng mơ! A a a~~ ngươi làm gì?”
Thấy mông mát lạnh, Caillar kinh hãi quay đầu, phát hiện cái quần bó sát đã bị người ta lột xuống!
“Cho cái tên Quốc vương không biết trời cao đất rộng như ngươi một bài học!”
Tướng quân lửa giận ngập trời không chút lưu tình đánh xuống cái mông trắng nõn một cái thật mạnh ~~
“A a a~~ đau quá! Ngươi dám đánh ta? Bản vương muốn chém cái tên đầu chó vô liêm sỉ này!”
“Ngươi ngoài việc chém đầu người ta còn làm được trò gì?” Fister đứng dậy, lạnh lùng nhìn Quốc vương đang quỳ trên mặt đất.
“Thân là vua một nước vậy mà không quan tâm đến sự sống chết của nhân dân, chỉ biết hoang dâm hưởng lạc, lạm dùng tiền tài quốc khố! Ngươi nói, như vậy có đúng không?”
“Tiền trong quốc khố đều là tiền của ta! Bản vương thích xài thế nào thì xài, liên quan quái gì đến cái tên hỗn đản nhà ngươi?”
Quốc vương chưa bao giờ bị ai chỉ trích vẫn còn già mồm cãi lại
“Đáng giận! Tên hôn quân này!” Fister phẫn nộ cầm lấy cây roi bị quăng một góc, đánh vào mông Quốc vương ~~
“Oa oa a a a ~~” Quốc vương da thịt mềm mại bị đánh đến oa oa kêu to, trên làn da trắng nõn lập tức xuất hiện một vết máu ~~
“Có chịu hối lỗi hay không?”
“Hối lỗi cái rắm!”
“Còn cãi bướng!”
Roi thứ hai đánh xuống.
“A a a ~~ ngươi lại đánh ta?”
“Chưa đánh đến khi tên hôn quân như ngươi biết hối cải, Bản tướng quân sẽ không dừng!”
Lúc roi thứ ba đánh xuống, Quốc vương đã òa một tiếng khóc lớn.
“Ô… đau quá đau quá, đừng đánh nữa mà…”
“Biết mình sai chưa?”
“Bản vương rõ ràng không có… Oa oa! Đừng đánh mà! Ô ôô~~ được rồi! Bản vương sai được chưa? Đừng đánh nữa mà, ô ô ~~ Bản vương không nên cùng anh họ đánh lén cái mông của ngươi… A a a! Ngươi sao vẫn đánh ta?!”
“Hôn quân, ngươi cho đây là cái lỗi ta nói sao? Mau nghĩ lại! Nghĩ xem ngươi làm sai nhất là chuyện gì?!”
“Ô ô ~~ lẽ nào… lẽ nào là vì Bản vương hạ xuân dược với ngươi?”
“Sai!”
Một roi tức giận vì rèn sắt không thành thép hạ xuống, đánh thẳng vào cái mông của Quốc vương.
“Ai cứu mạng a a! Đau quá! Ta biết rồi, ta biết rồi! Có phải vì sau khi ngươi uống xuân dược, Bản vương không có an bài mỹ nữ cho ngươi không? Không phải lỗi của ta nha! Bản vương rõ ràng đã sai nữ nhân đến rồi, chẳng qua là do cái chứng tiêu chảy chết tiệt kia… Oa oa! Đau quá! Bản vương bị ngươi đánh chết mất ~~ ô~~”
“Trong đầu ngươi chỉ toàn những thứ hạ lưu sắc dục này thôi sao? Nghĩ kỹ lại cho ta!”
“Ô ô ô ô~~”
Quốc vương nghĩ đến phá đầu cũng không ra được đáp án chính xác, bị đánh cho oa oa khóc lớn, gian nan quay đầu, dùng gương mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn đẫm lệ cầu xin:
“Van cầu ngươi, ta chịu không nổi nữa! Ngươi muốn ta hối lỗi, cũng phải cho ta gợi ý chứ! Ô ô ~~” 
Đôi mắt to mỹ lệ đong đầy nước mắt, vừa đáng thương vừa ủy khuất nhìn anh.
Khuôn mặt đẫm lệ của Quốc vương bỗng nhiên gợi lại ký ức kiều diễm tối qua.
Nhu tình và áy náy cùng lúc nổi lên, Công tước Hamilton vỗn dĩ lửa giận ngập trời đột nhiên trong lòng mềm nhũn~~
“Đừng khóc nữa…” 
Không thể không thở dài một hơi, Công tước buông roi xuống, nhẹ nhàng đem chàng trai tội nghiệp ôm vào lòng ~~
“Ô.. Ngươi đánh ta đau lắm…”
Vết roi nhức nhối, toàn thân mềm nhũn dựa trên người nam nhân, Quốc vương từ trước đến nay luôn cao cao tại thượng chưa bao giờ thảm hại thế này, khóc thút thít nghẹn ngào trách cứ.
“Đánh là vì tốt cho ngươi.”
Giọng trầm trầm của anh vang lên trên đầu Quốc vương.
“Nạn hạn hán ở York nghiêm trọng lắm, dân đói khắp nơi, cung đình nếu không nghĩ cách cứu tế, dân đói sẽ nổi loạn, đánh giết đến Hoàng cung của ngươi! Có biết bao nhiêu Vương triều vì Quân vương không thể cứu dân khỏi khổ sở, không cứu tế cho dân, đều bị lật đổ. Nếu ngươi không hối cải, tử tế học tập làm một Quốc vương nhân từ, vương triều Charcot sẽ nhanh chóng sụp đổ trong tay ngươi. Lẽ nào ngươi muốn như các hôn quân khác bị người ta chém đầu, treo lên tường thành sao?”
Caillar chấn động cả người.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào gương mặt cương nghị chính trực.
“Tối hôm qua… ta rất xin lỗi.”
Ánh mắt của nam nhân đột nhiên bị trộn lẫn một tia gì đó, lần đầu tiên hơi ngượng ngùng tránh ánh mắt của Quốc vương.
“Làm thần tử, mạo phạm uy nghiêm của Quốc vương, ta biết chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt. Nếu Bệ hạ muốn xử tử ta như ngài nói, ta sẽ không có một câu oán hận. Chỉ mong Bệ hạ về sau tiến bộ, đến một ngày nào đó, sẽ trở thành vị Quân vương vĩ đại chân chính. Coi như là tâm nguyện trước khi chết của thần.”
“Nhưng mà ta chưa có quyết định…”
“Bất quá!” 
Mạnh mẽ cắt lời nói của cậu, anh dứt khoát ngẩng đầu.
“Dù là xử tử, xin Bệ hạ ban bố Vương lệnh như một Quân vương, đừng lén lút nhốt ta vào đại lao, đừng lén lút trả thù. Hành vi thấp hèn như vậy, không phải là để cho một vị Quốc vương cao quý làm, cũng phi thường nguy hiểm.”
Anh… anh ta lo lắng cho an toàn của ta sao? Caillar kinh ngạc nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy vành mắt và trái tim thật nóng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.