Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng

Chương 44:




Tào Ẩn Bạch như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày nhìn thấy Tuyết ở loại địa phương này, Tuyết – luôn luôn được yêu thương, luôn chọc người trìu mến- làm cho người ta có cảm giác cùng loại địa phương này vô duyên.
Tuyết chậm rãi đi về phía Tào Ẩn Bạch, tuyết trắng hài dẫm lên sàn nhà bẩn thỉu, tuyết trắng y bào dính vào ô thủy trong lao, mà Tuyết cũng hồn nhiên chưa phát giác, thẳng tắp đi về phía Tào Ẩn Bạch. Nó đứng trước mặt Tào Ẩn Bạch, phất tay ra lệnh cho người bên cạnh lui ra hết, ánh mắt không chút nào né tránh mà nhìn Tào Ẩn Bạch, Tào Ẩn Bạch cũng không nửa điểm chịu thua mà nhìn thẳng Tuyết, hai người cứ như vậy nhìn vào đối phương, ai cũng không mở miệng.
Tào Ẩn Bạch đánh giá Tuyết, là mang theo tức giận Tuyết nhìn chằm chằm Tào Ẩn Bạch, lại là bình tĩnh. Tào Ẩn Bạch bỗng cảm thấy hôm nay Tuyết cùng bình thường bất đồng, trong đầu vừa chuyển, phát hiện trên mặt Tuyết không có ý cười như bình thường – cái loại cười nhu nhược mà động lòng người ngọt ngào. Vẻ mặt nó lúc này chợt nhìn có vài phần giống như Sương.
Trong lòng Tào Ẩn Bạch âm thầm cả kinh, vốn tường rằng qua nhiều năm như vậy, ước chừng hắn là người duy nhất ngoài hai người Sương – Tuyết có thể xác nhận hai người, nhưng lại không hề nghĩ đến Tuyết cũng có một bộ mặt như vậy.
Ngoài ý muốn hay là không? Từ nhiều năm trước, trực giác Tào Ẩn Bạch đã nghĩ Tuyết không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, nhưng mà mấy năm nay Tuyết vẫn biểu lộ ra là một người khờ dại mơ mộng không hề đáng nói, thật không ngờ nó chỉ cần tùy tiện trở tay liền phá hỏng phân nửa mưu kế bấy lâu nay của hắn và Sương.
Tào Ẩn Bạch nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân, nhưng lại không có cái nào đúng hoàn toàn. Không phải là vì một nam nhân chứ? Nếu là vì nam nhân kia, vậy thì Tào Ân Bạch cũng thực sự khinh thường nó.
“Hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời màu lam, trong vắt không mang theo một tia tạp chất.” Người mở miệng trước là Tuyết, nội dung câu chuyện cũng là Tào Ẩn Bạch không nghĩ đến.
Tào Ẩn Bạch không đoán ra nó có ý gì, cũng không đáp lời, cứ nhìn chằm chằm vào Tuyết. Tuyết thật ra chẳng để mắt vô lễ của hắn, chỉ nói: “Thời tiết tốt như vậy, ở trong phòng thật là đáng tiếc, ta muốn hẹn Sương ra ngoài phơi nắng.”
Tào Ẩn Bạch vừa nghe, trong lòng liền một trận hỏa.
Hiện nay hắn còn đang bị treo lơ lửng, ngữ khí của Tuyết lại như chẳng có việc gì cả, không khỏi bật thốt lên: “Ngươi còn mặt mũi nhìn thấy y sao.”
“Phải.” Tuyết hơi nâng cằm lên, vẻ mặt tự tin: “Hiện tại ta muốn gặp, y đang ở đâu?”
Tào Ẩn Bạch nhìn vẻ mặt đương nhiên của nó làm cho nổi giận, hỏi lại: “Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?”
“Chỉ bằng việc ta muốn gặp y, y liền tuyệt đối không muốn không thấy ta.” Tuyết nói.
Những lời này của Tuyết cực kỳ tùy hứng, nhưng nửa điểm cũng không giả. Tào Ẩn Bạch hung tợn trừng nó, lại nhớ đến vài lần thanh tỉnh hiếm có của Sương.
Gặp phải thân đệ phản bội, Sương lại không tức giận chút nào, ngược lại còn nghĩ đến kiêu ngạo, nếu đổi thành người khác, Tào Ẩn Bạch hoài nghi rằng có phải mình cứu sống người nhưng lại đem đầu óc lộng hỏng không? Nhưng mà Tào Ẩn Bạch nhìn Sương lớn lên, y làm như vậy, quả thật là một chút cũng không kỳ quái. Nghĩ vậy Tào Ẩn Bạch càng giận, trong lòng thầm mắng: Đôi song sinh này như thế nào lại chẳng giống người thường vậy?
“Người đâu?” Sương lại nói.
Tào Ẩn Bạch không phải là người đơn giản, nháy mắt đã thu lại biểu tình, nói: “Y không muốn gặp ngươi, ta cũng không nhất định phải nói.”
“Tào Ẩn Bạch, ngươi sở dĩ đánh chết không chịu nói tung tích của Sương, là bởi vì thân thể của Sương đi! Dù sao không cứu sống được nữa, thay vì dằn vặt y, không bằng cho y sống vài ngày yên ổn.”
Từng câu từng chữ Tụyết nói đều bình thản như nước, cũng đem tâm tư của Tào Ẩn Bạch nói ra hết. Tào Ẩn Bạch lúc này mới phát giác, vốn không chỉ là Sương, ngay cả Tuyết cũng cực giỏi đoán nhân tâm, không khỏi có chút âm thầm kinh hãi.
Tuyết nói hoàn toàn đúng. Kỳ thật trong lòng Tào Ẩn Bạch hiểu được, thời gian của Sương không còn nhiều để lựa chọn, nên trước khi chết muốn nhìn Tuyết lần cuối, thậm chí… là Chiếu vương Lý Thù Nam, chỉ là nếu thấy, thì cảm xúc cuồn cuộn dẫn tới khí huyết y dâng trào, đến lúc đó không phải chết thì cũng làm y đau đến chết đi sống lại. So với như vậy, chi bằng cứ để y thản nhiên ra đi.
“Các người chỉ thấy y hi sinh tất cả để bảo hộ ta, lại có ai biết, ta làm sao không hao hết tâm tư thành toàn y?” Tuyết nói xong, khóe môi hơi giương lên một ý cười tự hào.
Nó là một người không có dã tâm, nhưng vì dã tâm của Sương, nó có thể nói với Thù Nam, cầu xin cho y được phong tước “Đông vương” cùng khối đất phong Thục Tây này vì tương lai của Sương, nó có thể giành lấy niềm vui của đế vương lãnh khốc thậm chí rất lâu về trước, nó cũng đã bỏ xuống tự tôn của một con người.
Mọi người đều nói không có Sương nó không sống nổi, nhưng đã từng có ai nói qua, tính tình quật cường kia của Sương ở trong cung có năng lực lấy được bao nhiêu tốt đẹp?
Sương bán thân mình, nó bán tôn nghiêm. Bọn họ hai người ai xa ai cũng không sống nổi. Đây mới là chân tướng.
“Tào Ẩn Bạch, ngươi thiên tính vạn tính, lại quên đi rằng, y vì ta có thể làm tất cả, mà ta vì y, việc gì cũng nguyện ý làm.” Không thể nói là Tào Ẩn Bạch không rung động, nhưng không khỏi phải hỏi lại: “Vậy ngày ấy vì sao ngươi lại muốn giết y?”
“Thực yêu thực yêu, lại có thể yêu được bao nhiêu?” Tuyết châm biếm cười, nói: “Tào Ẩn Bạch, ngươi nhiều nhất đối với Sương cũng chỉ là thương tiếc đi? Cho nên ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu, có đôi khi muốn giết một người, cũng không nhất định là vì hận.”
Tuyết nói xong, đôi môi run run. “Ta nghĩ đến muốn giết y, nhưng hiện tại ta hối hận, ta nghĩ muốn y sống.” Nó nhìn về phía Tào Ẩn Bạch, mắt hạnh xinh đẹp phiếm hồng, cũng nhiều hơn một phần thần thái so với dĩ vãng: “Ta biết ngươi có cách.” âm thanh của nó cực kỳ tự tin, hỏi: “Đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.