Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 29: Chân tướng




Hiên Viên Lãng Nhật đột nhiên nhìn hắn, đôi mắt ẩn giấu một sự hỗn loạn. Cuối cùng ông ta chầm chậm nói: “Xem ra người vẫn đang đợi người nào đó”.
Tô Mộng Chẩm khẽ cười, đáp: “Ngươi rất hiểu ta. Ta thực sự đang đợi một người, một người rất quan trọng”.
Hiên Viên Lãng Nhật nói: “Ta không chỉ biết ngươi đang đợi ai, còn biết chắc bọn họ sẽ không đến”.
Tô Mộng Chẩm ngây người, cười sầu não: “Xem ra ông đã đoán được hành động của ta trong những ngày gần đây, cho nên mới tìm mọi cách khiến cho bọn họ không thể đến đây”.
Hiên Viên Lãng Nhật khẽ đáp: “Với giao tình của ta và những người này, bọn họ sẽ không bao giờ hỗ trợ cho ngươi. Huống hồ ngươi luôn mong muốn đạt được thành công một cách nhanh chóng. Bọn họ đều đã lớn tuổi, chưa chắc từng người trong bọn họ đều tin tưởng tên tiểu lang sói như ngươi. Vì ngươi có thể quay lại cắn họ bất cứ lúc nào”.
Ông ta không nhắc tới bốn trưởng lão của Bái Nguyệt Giáo mà Tô Mộng Chẩm đã thương lượng xong.
Tô Mộng Chẩm thở dài đáp: “Không sai, cho đến bây giờ ngươi vẫn dạy ta những điều này. Ta thực sự phải cảm ơn ngươi”.
Hiên Viên Lãng Nhật hỏi: “Bây giờ ngươi có thể nói với ta, trong tay ngươi còn có những quân cờ nào?”.
Tô Mộng Chẩm chậm rãi đáp: “Trong tay ta à? Trong tay ta đương nhiên là có, chẳng qua bây giờ chưa phải lúc để lôi ra”.
Hiên Viên Lãng Nhật khẽ cười: “Nhưng bây giờ ngươi từ chối tiền tài, danh vọng, một lúc nữa chưa chắc ngươi đã còn cơ hội”.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng đáp: “Chúng ta hãy đợi xem”.
Tám vị đường chủ đã tiến lại gần Hiên Viên Lãng Nhật, Mạnh Trúc Túy nói: “Không cần nhiều lời, thắng làm vua thua làm giặc”. Mặc dù phản bội, bọn họ đã không còn đường lui, chỉ còn cách duy nhất để sống xót là giết chết Hiên Viên Lãng Nhật.
Thanh kiếm của họ nhất loạt tấn công về phía Hiên Viên Lãng Nhật. Tô Mộng Chẩm lùi sang bên Đường Duyệt, lặng lẽ quan sát trận quyết đấu.
Đường Duyệt cảm thấy một loạt ánh kiếm trước mặt mình, thứ ánh sáng khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhưng không biết Hiên Viên Lãng Nhật rốt cuộc sẽ đối phó với trận kiếm này như thế nào. Sắc mặt Hiên Viên Lãng Nhật không hề thay đổi, đột nhiên đôi bàn tay trống nhanh chóng đẩy ra ngoài.
Đường Duyệt nhìn thấy Mạnh Trúc Túy đứng gần Hiên Viên Lãng Nhật. Một người phía sau Mạnh Trúc Túy đột nhiên bay ra, đập vào lan can trong khuôn viên cách đó không xa, rơi xuống không một tiếng động, cũng không bò lên được nữa. Cổ của người đó đã bị gãy, khuôn mặt của tất cả mọi người lập tức biến sắc.
Đường Duyệt vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của Bái Nguyệt Giáo. Lúc này nhìn thấy tình hình đó, bỗng nhiên nàng cảm thấy rất ngạc nhiêu, trên đời này lại có thứ chưởng pháp nham hiểm như vậy! Thảo nào bao năm qua Tô Mộng Chẩm luôn sợ ông ta, không dám hạ thủ.
Hiên Viên Lãng Nhật khẽ cười: “Các vị đều lên cả đi”.
Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai dám bước lên trước.
Mạnh Trúc Túy nói: “Xem ra phong thái của Hiên Viên giáo chủ không khác gì so với những năm trước. Ông ấy đã nói như vậy, chúng ta hãy cùng lên đi”.
Hiên Viên Lãng Nhật lạnh lùng hắng giọng, mười ngón tay cong lại như lưỡi câu, tấn công về phía hai người trước mặt. Thân hình Mạnh Trúc Túy nhẹ nhàng xoay chuyển, tránh khỏi chưởng này. Nhưng người kia không có được may mắn đó, kêu thất thanh một tiếng, xương bả vai đã bị gãy. Mạnh Trúc Túy nhào lên, tay bên phải tấn công về phía khuỷu tay của Hiên Viên Lãng Nhật. Hiên Viên Lãng Nhật không tránh né, cũng không nhượng bộ. Trong khoảnh khắc ngón tay của đối phương tiếp xúc với vai mình, đột nhiên tay trái nhanh chóng xuyên qua dưới tay đối phương, nắm lấy chỗ quan trọng nhất của khuỷu tay trái của Mạnh Trúc Túy, bàn tay phải tung chưởng, tấn công vào chỏm vai hắn.
Đường Duyệt biết đó là chiêu thức rất thường gặp, Phân Cân Thác Cổ Thủ mà nàng đã từng được đọc trong Ly hận kinh. Nhưng không hiểu sao hôm nay nàng cảm thấy nó tinh xảo, tuyệt mỹ khác thường. Trong lúc đánh nhau, Mạnh Trúc Túy không ngờ chưởng này lại tấn công vào chỏm vai hắn. Sức mạnh vô cùng đáng sợ. Nhưng Hiên Viên Lãng Nhật lại lùi về sau, theo sát Mạnh Trúc Túy.
Hai người khác tận dụng cơ hội đó tấn công ở phía sau. Hiên Viên Lãng Nhật lạnh lùng cười, đôi tay từ dưới sườn tấn công xuyên về phía sau. Ngón tay nhẹ nhàng kẹp chặt lưỡi kiếm, tạo thành một dải đẩy về trước. Ông ta đã mượn lực nhảy lên trên không, tay áo bay bay. Cả người ông ta giống như một chiếc diều. Lúc ông ta chạm đất, Đường Duyệt chỉ nghe thấy mấy âm thanh lớn vang lên, nhưng nhìn thấy hai thanh kiếm tấn công ông ta đều đã gãy thành một đống sắt vụn.
Võ công của những người này đều thuộc hạng phi thường. Đường Duyệt tự suy đoán, nếu như bản thân bị bọn họ liên thủ tấn công, có thể cũng hung nhiều cát ít. Nhưng dù bị nội thương, Hiên Viên Lãng Nhật vẫn có thể mượn lực để đánh lại, hóa giải toàn bộ sự tấn công của bọn họ. Chính bọn họ đã phải tổn tướng hao binh. Nếu như ông ta không bị trọng thương, võ công của ông ta không biết sẽ đạt tới cảnh giới nào.
Bên đó đã có hai người bất ngò bay qua, vốn muốn tấn công vào thanh kiếm của Hiên Viên Lãng Nhật nhưng cũng vì vậy mà phải đổi hướng. Sau khi chạm phải nhau trong không trung, những thanh kiếm liền đâm về hướng Tô Mộng Chẩm. Hắn thấy quá bất ngờ không kịp phòng thủ, mặc dù đã tránh rất nhanh, nhưng khuôn mặt bị gió từ thanh kiếm làm đỏ ửng. Đồng thời nghe thấy hai tiếng “binh, binh”, hai người kia ngã nhào xuống đất, cũng không bò lên được nữa. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngoài Tần Thời Vũ còn khẩu khí, tám người bọn họ đều đã lặng lẽ ngã xuống không một tiếng động.
Đường Duyệt nhìn đám người đó, bất thình lình nhìn thấy Mạnh Trúc Túy trừng trừng mở to đôi mắt nhưng đã tắt thở. Tần Thời Vũ vẫn còn sống, nhưng cũng chỉ hơn một hơi thở mà thôi, gắng gượng dựa vào lan can trong vườn, đến đứng cũng không thể đứng vững..
Tô Mộng Chẩm cười: “Nghĩa phụ quả nhiên thần uy vẫn như năm xưa”.
Đường Duyệt nhìn Tô Mộng Chẩm, khuôn mặt hắn vẫn đang cười. Nhưng Đường Duyệt không nhìn rõ biểu hiện của hắn. Nhiều năm qua hắn vẫn mang một cái mặt nạ lúc nào cũng cười cười, nói nói như vậy. Nên nàng không thể phân biệt được lúc nào thật, lúc nào giả.
Đường Duyệt lùi về phía sau một bước. Ánh mắt Hiên Viên Lãng Nhật không ngừng di chuyển giữa Đường Duyệt và Tô Mộng Chẩm. Đột nhiên ông ta bay qua, đôi bàn tay đồng thời ra chưởng.
Đường Duyệt vừa mới lôi Khuynh Thành ra nên không thể ngăn cản tốc độ tấn công của Hiên Viên Lãng Nhật. Tô Mộng Chẩm luôn luôn khoanh tay đứng nhìn, lúc này kịp thời xuất hiện trước nàng. Hai bàn tay giơ ra. Trong lúc bốn bàn tay cùng tiếp xúc, sắc mặt Hiên Viên Lãng Nhật thay đổi, cảm thấy nội lực của mình dần dần biến mất. Tiếp theo ông ta cảm thấy một cảm giác bất lực khó nói thành lời đang xuất hiện trên toàn bộ thân thể mình. Dường như sức lực toàn thân đều đã bị cạn kiệt.
Trong lòng Hiên Viên Lãng Nhật tĩnh lại. Chính lúc này, một nội lực đáng sợ đủ để dời núi lấp biển đang trào dâng mạnh mẽ, ào ạt tấn công tới. Ông ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực thắt chặt, dường như bị tất công rất mạnh. Thân hình ông ta bất ngờ bay lật ngược lại, khẽ “hự” một tiếng, lưng va phải cột gỗ trong phòng, một lúc sau quần áo đã bị máu nhuốm đỏ.
Đường Duyệt kinh ngạc, ngây người nhìn. Nàng nhất thời không thể nào tin được võ công của Tô Mộng Chẩm đã đạt tới trình độ cao như vậy. Nàng cũng không ngờ hắn lại có thể cứu được tính mạng mình trong thời khắc nguy cấp nhất.
Chợt có người khẽ vỗ tay. Bọn họ đều nhìn thấy trong bóng tối có một người đẹp chậm rãi bước tới.
“Ở đây náo nhiệt như vậy, sao không gọi ta?” Hiên Viên Trì Trì khẽ mỉm cười, từ từ bước tới. Theo sau nàng là một cái bóng cao lớn. Khuôn mặt lạnh lùng của Đường Mạc. Đường Duyệt quay mặt đi, không nhìn bọn họ.
Hiên Viên Trì Trì khẽ nhìn đám người đó, nói: “Phó giáo chủ quả nhiên đã bất chấp tất cả, đã cho bọn họ đến để thăm dò phụ thân ta có bị thương hay không. Ây da, đáng tiếc những người này lại một mực trung thành với ngươi”.
Tô Mộng Chẩm khẽ ho một tiếng. Trong lúc hắn và Hiên Viên Lãng Nhật đánh nhau, hiển nhiên đã bị thương. Đôi mắt đẹp như dòng nước mùa xuân ấy lạnh lùng như băng đá, hắn nói: “Đáng tiếc bọn họ chẳng qua là vì vinh hoa phú quý của ta mà thôi”.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Hiên Viên Lãng Nhật đứng trong bóng tối tích lũy nội lực. Nhưng không biết tại sao thân thể lại trống trơn, kinh mạch toàn thân dường như đã bị lửa thiêu rụi.
Tô Mộng Chẩm từ tốn nói: “Nghĩa phụ, ngươi không cần phải lãng phí thời gian. Ta đã tập trung toàn bộ nội lực của mình. Chiêu thức này phụ thân ta đã bỏ cả cuộc đời để học. Nhưng đáng tiếc, ông ấy chưa luyện tới cảnh giới thứ tám thì đã bị ngươi giết chết. Nhưng hôm nay ta đã đạt tới cảnh giác thứ mười. Nếu như nội lực của ngươi yếu hơn một chút, thì tất cả các huyết mạch của ngươi sẽ vỡ vụn. Hôm nay chẳng qua toàn bộ kinh mạch của ngươi chỉ bị đứt đoạn mà thôi. Kết cục này là quá may mắn cho ngươi rồi”.
Hiên Viên Lãng Nhật cười vang, đáp: “Ta thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện đứa trẻ năm đó lại có thể có một ngày đánh bại ta. Nhưng ngươi đừng quên, võ công của ta chí âm chí hàn. Trong người ngươi đã có tính hàn lạnh, cho dù võ công của ngươi hơn phụ thân ngươi, đợi đến lúc hàn khí thượng thân, ngươi cũng chắc chắn phải vận công đẩy hàn độc, không kiểm soát được sẽ giết chết ngươi. Đến lúc đó, cho dù một người trói gà không chặt cũng dễ dàng giết chết ngươi”.
Tô Mộng Chẩm biết đối phương không nói sai. Vì hắn đã cảm thấy đôi chân dường như đang đứng trên một lớp băng tuyết lạnh thấu xương. Chỉ cần khẽ động đậy, cũng giống như có hàng nghìn mũi kim đang đâm vào đôi chân đó. Nếu như không vận khí đẩy hàn độc, chỉ sợ một lát nữa toàn bộ máu trong người sẽ đông cứng lại, chết rât đau đớn.
Hắn không chút do dự, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận công đẩy toàn bộ hàn khí trong người ra. Đường Duyệt nhìn thấy trên lông mi của hắn phủ một lớp sương lạnh, cũng có thể đoán ra tình cảnh vừa nãy nguy hiểm đến chừng nào.
Tô Mộng Chẩm ngồi trên mặt đất, nghĩ rằng dụng ý trong câu nói vừa rồi của Hiên Viên Lãng Nhật chính là xui Hiên Viên Trì Trì giết chết mình. Trong lòng hắn nặng trĩu, nhưng miệng vẫn nói: “Nghĩa phụ, nếu như vừa rồi, ngươi giết chết vị Đường cô nương trước mặt, e rằng cuối cùng sẽ hối hận. Ngươi nhìn lại kỹ xem, nàng ấy rốt cuộc là ai?”.
Tô Mộng Chẩm vừa nói ra câu đó, tất cả mọi người đều nhìn Đường Duyệt.
Hiên Viên Lãng Nhật lạnh lùng cười đáp: “Đến bây giờ, ngươi còn muốn giở trò gì?”. Nói được nửa câu, ông ta chợt cảm thấy khuôn mặt Đường Duyệt rất quen thuộc đến nỗi khiến cho bản thân cảm thấy rất đáng sợ. Khuôn mặt ông ta biến sắc: “Ngươi… rốt cuộc là ai?”.
Hiên Viên Lãng Nhật nhìn dung mạo của Đường Duyệt rất kỹ. Đột nhiên thấy hoa mắt, thấy giữa khóe mắt và đuôi mắt của người con gái mặc áo đỏ đó rất quen…
Tô Mộng Chẩm ung dung cười, nói: “Nghĩa phụ, có phải ngươi cảm thấy dung mạo của nàng ấy rất quen phải không? Ngươi có biết nàng ấy là ai không?”.
Trái lại, Hiên Viên Trì Trì là người đầu tiên bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Cô ta là ai? Cô ta đương nhiên là đại tiểu thư của Đường Gia Bảo, con gái của Ôn Nhã Như. Việc này cả thiên hạ đều biết, có gì đáng phải bàn đến”.
Tô Mộng Chẩm gật đầu đáp: “Đúng, điều này không cần phải nhắc đến. Vậy các người có biết phụ thân nàng ấy là ai không?”.
Hiên Viên Lãng Nhật khẽ nhướng lông mày, sắc mặt Hiên Viên Trì Trì sa sầm lại: “Một người phu xe thân phận thấp kém mà thôi”.
Tô Mộng Chẩm dường như nghe thấy một việc gì đó rất buồn cười, hắn ho dữ dội, rồi tiếp tục nói lớn: “Nghĩa phụ, Đường Duyệt chính là nhi nữ thân sinh của ngươi. Ngươi thực sự không nhận ra hay sao?”.
Khuôn mặt Hiên Viên Lãng Nhật trầm tư, ánh mắt chứa đầy sự hỗn loạn, không nói gì cả.
Sắc mặt Hiên Viên Trì Trì thay đổi hoàn toàn, dường như rất giận dữ. Nàng phẫn nộ nói: “Ngươi ăn nói hồ đồ gì thế? Ta mới chính là nhi nữ do ông ấy sinh ra!”.
Đường Duyệt lạnh lùng nhìn, không tin vào những lời Tô Mộng Chấm nói.
Ánh mắt Hiên Viên Lãng Nhật dường như đang dò xét, ông ta nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?”.
Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Ta đã điều tra. Những năm gần đây, bên cạnh ngươi không có người đàn bà nào. Nhưng mười mấy năm trước, ngươi đã từng có một người phụ nữ dung mạo rất xinh đẹp trong võ lâm. Nhưng ngươi đã không thể cho bà ta phú quý, cũng như không thể cho bà ta bất kỳ danh phận nào. Điều quan trọng nhất, vì muốn đạt tới cảnh giới vô tâm vô tình, ngươi đã vứt bỏ người đàn bà này, không phải sao?”.
Hiên Viên Lãng Nhật cười, nhưng ánh mắt ông ta dường như không cười: “Không sai. Ta đã vứt bỏ bà ấy, mẫu thân của Đường Duyệt – Ôn Nhã Như. Nhưng không có nghĩa Đường Duyệt là nhi nữ của ta. Vì nhi nữ của ta, từ ngày nó sinh ra ta đã đem theo bên cạnh, chính là Trì Trì”.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng cười, nhìn Đường Duyệt, nhẹ nhàng nói: “Nàng sinh vào giờ Dần ngày mồng 6 tháng 5, đúng không?”.
Đường Duyệt nghi ngờ nhìn, cuối cùng cũng gật đầu.
Tô Mộng Chẩm nói to: “Vậy thì nghĩa phụ, ngươi hãy nói với ta, ngươi và Ôn Nhã Như bỏ nhau khi nào? Dựa theo tính tình của Ôn Nhã Như, bà ấy sao có thể dễ dàng bị người đàn ông của mình vứt bỏ như vậy?”.
Sắc mặt của Hiên Viên Lãng Nhật thay đổi đến mức đáng sợ. Ông ta chăm chú nhìn Hiên Viên Trì Trì. Ánh mắt đó xa lạ bao nhiêu, lạnh lùng bao nhiêu. Trên đời này, có bao nhiêu việc hàng ngày xảy ra quanh mình, ông ta từ trước chưa từng để ý, nhưng đến khi người khác nhắc nhở vài câu, giống như tiếng sấm nổ rền vang, khiến cho ông ta bừng tỉnh.
“Trừ phi, bà ta đã nung nấu ý định báo thù”. Tô Mộng Chẩm cười nhạt, trong ánh mắt xuất hiện một toan tính đầy ác ý. Hắn nói: “Vì bà ta đã tìm được một cách trả thù rất tuyệt mỹ. Bà ta biết người đàn ông đã vứt bỏ bà ta nhất định sẽ trở về mang đứa con của mình đi, cho nên đã sớm chuẩn bị trước. Tính cách của bà ta như vậy, làm sao có thể khiến cho hai phụ tử họ ở cùng nhau trong trời đất này. Bà ta chắc chắn sẽ có trăm phương nghìn kế khiến cho người đàn ông đó phải hối hận cả đời, đau khổ cả đời. Cách tốt nhất này, chính là…”.
“Câm miệng, ngươi câm miệng!” Hiên Viên Trì Trì tức giận nói, trong đôi mắt chất chứa một sự sợ hãi cực độ. Nàng đã nghe tất cả những điều Tô Mộng Chẩm nói, nhưng trong đầu cảm thấy rất mơ hồ. Nhưng lúc này nàng đã hiểu rất rõ, tại sao dung mạo của nàng và phụ thân không hề giống nhau. Tại sao nàng đã bỏ ra nhiều công sức như vậy mà phụ thân vẫn nhất định lạnh nhạt với nàng. Thì ra… là do giữa bọn họ vốn không có huyết thống tình thân… Không, không thể nào. Nếu nàng không phải là nhi nữ do Hiên Viên Lãng Nhật sinh ra, tại sao nàng lại lớn lên bên cạnh ông ta? Phụ mẫu thân sinh của nàng là người thế nào? Trong nháy mắt thân hình nàng di chuyển. Một thanh kiếm bạc từ phía sau đột ngột bay tới, đặt ngang cổ Hiên Viên Trì Trì. Chỉ nghe thấy tiếng một nam nhân nói: “Để cho hắn nói tiếp”.
Không gian bỗng nhiên trở nên im ắng lạ thường. Đường Duyệt ngây ngô nhìn người đàn ông đó, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ lặp đi lặp lại. Nàng chầm chậm cúi đầu, vì quá lạnh? Đè nén hoặc khó có thể kiềm chế được những đau khổ và bi thương trong lòng mình…
Từ lúc nhìn nàng lần đầu cho đến bây giờ, trên mặt Đường Mạc vẫn không có chút biểu cảm. Nhưng lúc này, thanh kiếm dài của chàng đang kề trên cổ Hiên Viên Trì Trì đầy kiêu ngạo và xinh đẹp kia. Nhưng nàng không thấy vui mừng khi cuối cùng Đường Mạc cũng không bị sự khống chế của người khác, cũng không thấy bị kích động vì hành động bất ngờ của chàng.
Không phải, tất cả đều không phải.
Vì, bây giờ, cuối cùng nàng đã hiểu.
Tô Mộng Chẩm cười: “Đường huynh, huynh không ra tay nữa ư? Ta vẫn cho rằng huynh thực sự do Hiên Viên Trì Trì xúi giục đến để giết ta”.
Đường Mạc nhìn Đường Duyệt, trong đôi mắt ấy cuối cùng cũng có sự dao động và tình cảm. Nhưng chàng vẫn hướng về phía Tô Mộng Chẩm: “Nói tiếp đi!”.
Tô Mộng Chẩm khẽ cười, hắn biết những bí mật này là một sự tấn công hủy diệt rất mạnh đối với Đường Duyệt. Nhưng hắn vẫn nói tiếp, vì hắn biết những điều này cũng có thể có tác dụng như vậy với Hiên Viên Lãng Nhật. Thậm chí còn có thể hủy diệt ông ta hoàn toàn. Nên hắn nhất định phải nói. Tô Mộng Chẩm đã đợi đến ngày hôm nay, ngày lấy đi tính mạng của Hiên Viên Lãng Nhật.
Hắn nói: “Ôn Nhã Như đã lừa ngươi, lừa tất cả mọi người trong thiên hạ này. Bà ta đã biến nhi nữ thân sinh của ngươi thành con gái của một tên phu xe hèn mọn, bị người ta kỳ thị là một đứa con hoang, cả một đời không ngẩng mặt lên được. Còn ngươi thì bị đem ra thành trò chơi của bà ta. Bà ta đã đem một đứa trẻ không biết từ đâu tới tặng cho ngươi, nói rằng đó là nhi nữ của ngươi. Thật nực cười, nghĩa phụ cả đời sáng suốt, nhưng không ngờ…”.
Tô Mộng Chẩm ngừng lại, nhưng không dám nhìn biểu hiện lúc này của Đường Duyệt, hắn hạ giọng nói: “Dựa vào sắc đẹp của Ôn Nhã Như, bà ta có thể lựa chọn tốt hơn rất nhiều, không nhất thiết phải lấy tên phu xe. Hành động của bà ta chính là để làm nhục ngươi, giày vò Đường Duyệt. Nghĩ tất cả mọi cách khiến cho nhi nữ do ngươi sinh ra phải lớn lên trong hoàn cảnh đáng sợ nhất, thấp hèn nhất. Đợi đến lúc ngươi biết bị một người đàn bà lừa gạt mình hơn mười năm, nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu. Những điều này chẳng qua là để báo thù ngươi đã vứt bỏ bà ta mà thôi”.
Hiên Viên Lãng Nhật vẫn không nói gì, khuôn mặt ông ta trắng bệch như một tờ giấy. Ánh mắt ông ta đảo qua đảo lại giữa Hiên Viên Trì Trì và Đường Duyệt. Cuối cùng cũng tập trung vào Đường Duyệt, nhìn chằm chằm bất động.
Đường Duyệt đứng một mình trong bóng tối, máu dường như đã đông cứng lại. Nàng chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Tô Mộng Chẩm: “Câu chuyện ngươi vừa kể thực sự rất hay. Nhưng ngươi chưa hề nghĩ tới chuyện, ông ta có thể vứt bỏ mẫu thân ta, tại sao phải muốn có một nhi nữ như ta?”.
Người trả lời nàng không phải Tô Mộng Chẩm đang ngạc nhiên nhìn nàng, mà là…
“Dòng giống không thể để mất”, Hiên Viên Lãng Nhật nói.
Đường Mạc đột nhiên lên tiếng: “Giáo chủ Bái Nguyệt vô tình mà vẫn còn niệm tình thân. Thực sự là một điều kỳ lạ trên thế gian này”.
Lúc này, Hiên Viên Trì Trì đứng rất thẳng. Đôi mắt như châu ngọc vô cùng xinh đẹp của nàng chằm chằm nhìn Đường Mạc, lạnh lùng nói: “Ngươi quả nhiên đã bày ra tất cả những điều này”.
Đôi mắt nàng nhìn quanh một lượt, cuối cùng tập trung vào Đường Duyệt. Bộ dạng điên khùng không còn xuất hiện nữa, vì rốt cuộc nàng là một người phụ nữ thông minh, cũng là một người rất lạnh lùng.
Khóe miệng Hiên Viên Trì Trì nở một nụ cười rất kỳ lạ, nàng nói: “Đường Duyệt, trên đời này nếu như nói ta không phụ không mẫu thật đáng thương! Vậy thì ngươi còn đáng thương gấp trăm, gấp nghìn lần ta. Vì mẫu thân ngươi đã đày đọa ngươi, khiến cho ngươi từ nhỏ đã phải sống trong một hoàn cảnh thấp hèn. Người đại ca duy nhất thương yêu ngươi, vì để lừa ta đã không tiếc hủy hoại dung mạo của ngươi… Ngươi thực sự rất đáng thương… rất đáng thương!”.
Thanh kiếm của Đường Mạc đã làm rách da cô ta, Hiên Viên Trì Trì không nói gì nữa, thái độ khinh miệt.
Trong sự tĩnh lặng đáng sợ, bỗng nhiên có một người trong đám đông cười vang. Tô Mộng Chẩm ngạc nhiên nhìn Đường Duyệt. Đường Duyệt bỗng nhiên cười thành tiếng. Nàng nhìn đám người ở đây, cảm thấy bọn họ rất nực cười.
Nàng từ từ dừng lại, nhìn Tô Mộng Chẩm: “Cho nên, dựa theo những điều ngươi nói, phụ thân thực sự của ta là vị giáo chủ Bái Nguyệt Giáo này. Mẫu thân ta cũng vì báo thù ông ấy, mới đồng ý lấy người phu xe?”. Nàng lặp lại, trên mặt lộ ra một thần sắc khó hình dung.
Tô Mộng Chẩm gật đầu, hắn nhận thấy biểu hiện của nàng có gì đó kỳ lạ.
Nàng khẽ mỉm cười, nhưng những giọt lệ không ngừng tuôn rơi. Tâm trí nàng dường như đã hoảng loạn, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, rã rời. Dường như nàng muốn khóc thật to. Tất cả mọi việc của nàng, dường như đã bị câu nói nhẹ tên của Hiên Viên Trì Trì hủy hoại hết. Tất cả những chuyện gặp trên đời, nàng đều có thể âm thầm chịu đựng, chỉ vì nàng cho rằng bản thân mình vẫn còn hy vọng. Ngày trước, hy vọng của nàng là Ôn Nhã Như, sau này hy vọng của nàng chính là Thương Dung. Nhưng vì người đại ca Đường Mạc này, nàng đã từ bỏ người nàng yêu thương nhất, chạy đến nơi này, cuối cùng để chứng minh rằng… nàng chỉ là một câu chuyện phiếm, một chuyện nực cười nhất trong thiên hạ mà thôi! Nàng đã quá ngu ngốc, đã quá coi trọng mình. Trên thực tế, không có ai cần nàng, người thực sự cần nàng lại bị nàng bất chấp tất cả mà từ bỏ. Đúng, vẫn còn có người đang đợi nàng. Chàng nhất định sẽ cần nàng, sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng, bất luận nàng biến thành bộ dạng nào, chàng cũng sẽ không bao giờ rời xa nàng! Trong mắt Đường Duyệt đột nhiên dâng lên một tia hy vọng.
“Nàng muốn tìm ai? Thương công tử sao? Nàng không biết là sau khi nàng bỏ rơi hắn, Thương gia đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Mộng Chẩm đã nhận ra tâm ý của nàng, chậm rãi hỏi: “Gia tộc Thương gia mắc một căn bệnh rất kỳ lạ. Rất ít người đàn ông nào có thể sống qua tuổi ba mươi. Sau khi nàng đi, Thương gia đã làm một tang lễ rất lớn, điều này, nàng chắc chắn không biết”.
Đường Duyệt ngây người, tia hy vọng cuối cùng trong đôi mắt cũng dần biến mất.
Vừa nói ra những câu này, Tô Mộng Chẩm lập tức hối hận. Hắn chỉ biết Đường Duyệt không hề do dự muốn từ bỏ tất cả ở đây để lao vào lòng người khác. Không phải là hắn không biết nếu nói sự việc này ra sẽ là một đòn công kích lớn thế nào đối với Đường Duyệt. Song hắn vẫn nói, vì một toan tính bí mật rất đáng sợ, nhưng khoảng khắc nhìn thấy nét mặt của Đường Duyệt, toan tính đó lập tức tiêu tan, thay vào đó là một sự hối tiếc vô hạn.
Sắc mặt Đường Duyệt trở nên mù mịt. Nàng nhìn qua những người trước mặt một lượt, bỗng chốc cảm thấy dường như không hề quen biết họ.
Đường Mạc cũng không để ý đến Hiên Viên Trì Trì nữa. Chàng điểm vào huyệt đạo của nàng khiến nàng không cách nào động đậy được nữa, sau đó bước về phía Đường Duyệt: “Muội đang làm gì vậy?”.
Đường Duyệt không cử động, chỉ đứng nhìn chàng.
Đường Mạc bị ánh mắt đó làm cho lạnh thấu xương. Chàng cắn chặt môi, đột nhiên giơ tay tát nàng một cái: “Muội hãy tỉnh lại đi!”.
Trong đầu Đường Duyệt trống rỗng. Thậm chí mất một thời gian khá lâu, nàng chỉ cảm thấy trước mắt mình toàn một màu đen tuyền.
Thương đại ca đã chết… Chàng đã chết rồi… Trong lòng Đường Duyệt thấy rất mơ hồ. Trong lúc hỗn độn đó, nàng chỉ biết mình vừa nghe được một tin rất khủng khiếp.
Rất lâu sau đó, nàng ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Thương đại ca, là muội đã hại huynh, là lỗi của muội… Muội nên phát hiện ra sức khỏe của huynh không tốt. Nhưng lại làm tổn thương huynh như vậy. Vì đám người này, vì đám người này… đám người đáng sợ này, đã làm tổn thương huynh…”. Nói đến đây, cổ họng Đường Duyệt nghẹn đắng, nói không thành lời: “Huynh trưởng, phụ thân… ha ha ha ha…”.
Đám người này thật sự rất đáng sợ, thế giới này thật sự rất lạnh lùng, tàn khốc… Sự lạnh lùng, tàn khốc nhanh chóng khiến nàng nghẹt thở, tại sao không có người nào đến cứu nàng…
Đường Mạc không để ý đến nàng nữa, nâng thanh kiếm, chầm chậm bước về phía Hiên Viên Lãng Nhật.
Hiên Viên Lãng Nhật trong lòng nặng trĩu, ông ta hỏi: “Ngươi muốn giết ta?”.
Đường Mạc đáp: “Để giết ngươi, ta bất đắc dĩ phải từ bỏ muội muội của mình. Bất đắc dĩ từ bỏ sự tự tôn và nhân cách sống của mình. Bây giờ chính là cơ hội duy nhất để giết chết ngươi”.
Hiên Viên Trì Trì nhìn thấy cảnh tượng đó, vội vàng hét lên: “Không cho phép ngươi giết ông ấy!”. Đường Mạc sao dám làm thế chứ! Người đó chính là phụ thân của nàng. Nàng đã phải tốn bao nhiêu công sức để có được sự yêu thương của ông. Cho dù nàng không phải là nhi nữ thân sinh của ông thì đã sao? Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tận mắt nhìn thấy người khác giết chết ông! Nàng chỉ muốn bóc trần bộ mặt thật của Tô Mộng Chẩm trước mặt ông. Giữa lúc then chốt giữa cái sống và cái chết, cứu ông ấy một mạng để đổi lại sự quan tâm của ông ấy mà thôi! Nhưng nàng đã bị điểm huyệt, chỉ có thể cắn chặt răng, dùng tất cả sức lực của mình để giải huyệt đạo.
Đường Duyệt đột nhiên xông tới chặn trước mặt Đường Mạc, nàng chầm chậm nói: “Đại ca, hãy giết muội đi”.
Cổ Đường Mạc lô gân xanh, chàng lạnh lùng cười đáp: “Muội vì người phụ thân chưa từng gặp mặt này mà muốn đối đầu với ta?”.
Đường Duyệt khẽ lắc đầu, sắc mặt tuyệt vọng, nàng nói: “Muội sống không còn ý nghĩa gì nữa. Huynh hãy giết muội đi!”.
Từ đầu cho tới cuối, nàng chưa từng có ý nghĩ cứu Hiên Viên Lãng Nhật. Nàng chỉ muốn chết mà thôi. Rõ ràng nàng đã rút Khuynh Thành ra, nhưng cũng không còn sức để nắm vững nó. “Muội cầu xin huynh, coi như muội cầu xin huynh có được không? Đại ca, huynh hãy giết chết muội đi… Muội thực sự rất đau khổ… rất khó chịu…” Đường Duyệt nói.
Tô Mộng Chẩm nói lớn: “Đường Mạc, muội muội huynh điên rồi, tránh xa nàng ấy ra!”.
Đường Mạc phẫn nộ, đang định đẩy nàng ra, không ngờ đúng lúc này, có một luồng lực rất lớn tấn công chàng từ phía sau. Chàng không ngờ chưởng đó lại mạnh đến vậy. Gần như bất ngờ, người chàng lao về phía trước, thanh kiếm trong tay đã thực sự đâm vào người Đường Duyệt…
Hiên Viên Trì Trì đã đả thông huyệt đạo, thậm chí đã mượn thanh kiếm của Đường Mạc để giết Đường Duyệt!
Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Tô Mộng Chẩm kinh ngạc, thất thanh kêu lên: “Đường Duyệt!”.
Hắn vội vàng đứng dậy, lúc này mới phát hiện hàn khí trong người mình vẫn chưa hoàn toàn được đẩy ra hết. Nhưng hắn bất chấp tất cả những gì có thể xảy ra. Hắn chạy như bay đến, kịp thời ôm lấy thân thể mềm nhũn của Đường Duyệt!
Hiên Viên Trì Trì đứng sau ung dung cười nói: “Đường công tử, ngươi đã làm gì vậy? Ngươi nhìn rõ chưa?”.
Đường Mạc không dám tin người đang đổ xuống chính là Đường Duyệt. Chàng đã làm gì, chàng đã tự tay giết chết muội muội của mình? Chàng đã bất chấp tất cả để vào Bái Nguyệt Giáo, thậm chí đã sẵn sàng hợp tác với Tô Mộng Chẩm gian trá, lắm mưu nhiều kế, chính là để giết chết Hiên Viên Lãng Nhật. Nhưng bây giờ chàng đã làm gì?
“Ngươi hãy nhìn rõ đi, chính ngươi đã tự mình giết muội muội của mình. Trên thanh kiếm của ngươi đã nhuốm máu, nhưng máu đó không phải của kẻ địch. Mà chính là máu của muội muội ngươi!”
Đường Mạc cảm thấy đau đầu vô cùng. “Đúng, ngươi đã giết chết muội muội của mình, muội muội mà ngươi yêu thương nhất… Nàng ấy đã làm nhiều điều vì ngươi như vậy, hy sinh bản thân mình nhiều như vậy. Nhưng ngươi đã giết nàng…” Chàng như người mất hồn, thẫn thờ đứng đó.
Hiên Viên Trì Trì tận dụng cơ hội này chạy đến bên cạnh Hiên Viên Lãng Nhật, vui mừng nói: “Phụ thân, người không sao chứ?”.
Không ngờ, Hiên Viên Lãng Nhật đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Cút!”.
Hiên Viên Trì Trì ngây người, không hiểu mình đã làm sai điều gì. Hiên Viên Lãng Nhật tự mình đứng dậy, nhìn nàng, nhắm mắt nói: “Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi nữa…”.
Hiên Viên Trì Trì ngạc nhiên, trừng trừng mở to mắt không dám tin. Nàng nhìn về phía Đường Duyệt đang nằm trong tay Tô Mộng Chẩm, đột nhiên cười vang, đến nỗi chảy cả nước mắt: “Các người đều vì cô ta, vì cô ta sao? Cô ta có điều gì tốt, ta có chỗ nào không bằng cô ta? Lẽ nào chính vì ta không phải nhi nữ do ông sinh ra sao? Huyết thống thực sự quan trọng như vậy sao?”. Nước mắt đã làm nhòa hết khuôn mặt nàng.
Hiên Viên Lãng Nhật nhìn bộ dạng như điên như khùng của nàng, rồi nhìn sang phía Đường Duyệt, nhất thời cũng không có hành động nào.
Tô Mộng Chẩm nhìn quanh một lượt, đột nhiên cảm thấy trò chơi này nên kết thúc ở đây. Hiên Viên Lãng Nhật chưa chết, nhưng ông ta sẽ đau khổ gấp mấy lần chết.
Hiên Viên Trì Trì sắp phát điên, đến lúc Đường Mạc tỉnh lại, nhất định sẽ không tha cho nàng. Còn Đường Duyệt cũng chưa chết. Bọn họ đều không biết, chỉ có Tô Mộng Chẩm kề sát nàng, vẫn có thể cảm thấy hơi thở yếu ớt của nàng.
Tô Mộng Chẩm bế Đường Duyệt lên, hạ giọng nói: “Tất cả đều kết thúc rồi…”.
Tất cả cũng nên kết thúc ở đây thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.