Ba tháng sau, mười lăm đệ tử tề tụ tại Thử Kiếm Đường của Bạch Lộc Sơn.
Tuấn tú nhất là Đường Nhất Dã, khó coi nhất là Lôi Nhất Minh, tên Hứa Ước Hồng lại là một nam hài tử, còn tên Lệ Tứ Hải thật ra là một tiểu cô nương (ý nói tên hai bạn ko hợp với giới tính),Tống Thiên Phong, Thượng Quan Vân Khởi trừng mắt nhìn nhau, chỉ chực bổ vào đối phương. Thư Bắc Nhạn, Tang Nam Phi thân hình bất động, hai mươi ngón tay thượng hạ phiên phi (bay lên lượn xuống) đối luyện cầm nã. Mộc Hương Dược lưng đeo Mộ Vũ trường kiếm, Hoa Mãn Y thắt lưng buộc Thu Ngư Song Đao. Lý Thương Vũ nụ cười vừa ngây thơ lại vừa xinh đẹp, Mạc Tiếu Khán gương mặt lạnh lùng như một cỗ băng điêu (tượng điêu khắc bằng băng), lớn tuổi nhất chính là Phương Kinh Đào, mười bốn tuổi, thần tình nghiêm túc như thể mắc chứng tiện bí (táo bón =.=!!!), nhỏ tuổi nhất chính là Tô Tiểu Khuyết, ngồi dưới đất ôm gậy trúc ngủ ngon lành như heo chết.
Mười bốn người đều đứng bên mạn đông thính đường.
Mạn tây chỉ có một người, Tạ Thiên Bích.
Tạ Thiên Bích vừa tròn mười hai tuổi, một thân bạch y, bên thắt lưng mang ô sao (vỏ đao màu đen) loan đao, tay trái đặt trên chuôi đao cứ thế bất động, thần sắc lãnh tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như khinh mạn lại tựa như mỉm cười.
Hoa Mãn Y xuất thân từ Thần Châu Hoa gia, quen thói kiêu ngạo, lại không ngờ được Tạ Thiên Bích so với chính mình còn kiêu ngạo hơn, không khỏi nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử thối này cảm thấy bản thân là một con bạch hạc, còn bọn ta chỉ là một bầy gà vịt thấp kém hay sao?
Càng nghĩ càng tức giận, mở miệng phun ra bốn chữ: “Tà ma ngoại đạo!”
Mười bốn người bên phía đông im lặng, mắt to mắt nhỏ trộm nhìn Tạ Thiên Bích.
Phương Kinh Đào tuyệt không cười, tay nắm chặt chuôi kiếm, đề phòng Tạ Thiên Bích đột nhiên xuất thủ.
Hứa Ước Hồng tay áo khẽ động, nhãn thần lóe sáng.
Lý Thương Vũ cười hì hì thối lui vài bước.
Đường Nhất Dã tựa hồ không kịp phản ứng, mở to đôi mắt hắc bạch phân minh của mình, ngơ ngác nhìn.
Một mảng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ngáy dị thường chói tai của Tô Tiểu Khuyết.
……
Cả đám người trong lòng thầm mắng: “Tên tiểu hỗn đản này đúng là làm mất mặt Võ Lâm Trung Nguyên mà!”
Tạ Thiên Bích buồn cười.
Lệ Tứ Hải giận dữ.
Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản trắng tuyết thoáng chốc đã đỏ bừng, oán hận giậm chân, trên chân, đôi hài xinh xắn màu xanh nhạt điểm hoa cúc khẽ động, Thượng Quan Vân Khởi tâm cũng động theo.
Lệ Tứ Hải từ trong tay áo màu xanh phỉ thúy đột nhiên bay ra một sợi nhuyễn tiên ngân sắc, vung tới hướng Tô Tiểu Khuyết. Nữ hài tử mỹ lệ từ nhỏ đã có tính cách bướng bỉnh hay làm nũng, roi này Lệ Tứ Hải vung xuống, Thượng Quan Vân Khởi cảm thấy bàn tay trắng tuyết đang nắm chặt sợi roi bạc rực rỡ kia trông thật đẹp mắt, đôi má hồng hồng lại giống như quả táo. Trước cảnh đẹp thưởng tâm duyệt mục (vừa đẹp mắt vừa đẹp ý)kia, chỉ cảm thấy Tô Tiểu Khuyết thật đáng kiếp, ai bảo hắn bạ đâu cũng có thể ngủ gà ngủ gật, vậy xem như chưa tính đi, lại còn ngáy to, đã không thể nghe như tiếng suối chảy đinh đông thì thôi (thằng này hâm, ngáy mà đòi dễ nghe như tiếng suối =))))), không ngờ nghe cứ như tiểu trư cuồng thực! Người trong giang hồ, đầu có thể rơi, máu có thể đổ, nhưng tuyệt không thể mất mặt.
Cho nên Tứ Hải cô nương đánh rất đáng.
Thế roi đi cực gấp, gần như đã vung đến đỉnh đầu của Tô Tiểu Khuyết.
Phương Kinh Đào cũng thuộc dạng người nhân hậu, vội lên tiếng nhắc nhở: “Tô Tiểu Khuyết, cẩn thận!”
Ai ngờ Tô Tiểu Khuyết đang ngủ đến triền miên kia lại ngay tại chỗ lăn tròn, vươn cánh tay nhỏ xinh ra một trảo trúng, phốc cái bắt được đầu roi, từ thắt lưng dụng một đạo kình lực, liên tiếp tám bước vọt người lên trên nhuyễn tiên, mũi chân điểm một cái. Lệ Tứ Hải trở tay không kịp, buông nhuyễn tiên, Tô Tiểu Khuyết giơ tay lên, nhuyễn tiên đã cuộn thành một đoàn trong tay, động thủ xong liền ngáp dài một cái, cười nói: ” Ăn xin bắt rắn chết (ám chỉ nhuyễn tiên của em Hải là rắn chết í ^^), môn công phu này ngươi không giỏi bằng ta đâu.”
Lệ Tứ Hải cả giận: “Trả roi cho ta!”
Tô Tiểu Khuyết vóc người chỉ tới cằm Lệ Tứ Hải, lại cười đến bộ dáng bại hoại vô sỉ: “Không trả! Trừ phi ngươi gọi ta một tiếng hảo ca ca!”
Người khác còn chưa mở miệng, Thượng Quan Vân Khởi đã qua mặt đám đông, quát lên: “Ăn mày thối! Mau đem roi trả lại cho Lệ cô nương!”
Võ lâm tứ thế gia, Thượng Quan, Đường, Tư Mã, Hoa. Thượng Quan gia địa vị hàng đầu, lại có Thượng Quan Ngọc cùng Tư Mã Chi mà nói, đúng là tài hùng thế đại (có tiền có quyền). Thượng Quan Vân Khởi xuất thân danh môn, lại thêm thiên tư thông minh. Nhìn thấy loại hành vi vô lại này của Tô Tiểu Khuyết, tất nhiên muốn ra mặt bảo hộ giai nhân.
Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Ta là ăn mày, không sai, chỉ có điều, ta một chút cũng không thối. Tất cả mọi người đều nói Cái Bang lâu đời như vậy nhưng thiếu bang chủ anh tuấn sạch sẽ nhất là ta a.”
Thượng Quan Vân Khởi bị chọc giận, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua loại tiểu đông tây này, dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình, xoát một tiếng rút ra Sấu Ngọc Kiếm, tuy nóng giận, tay vẫn duy trì sự ổn định: “Ăn mày thối, xem tiểu gia ta giáo huấn ngươi!”
Tô Tiểu Khuyết nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt sáng rỡ, trong lòng ngưỡng mộ, cười nói: “Roi trả ngươi, thanh kiếm này trông thật quý giá, không bằng cho ta đi.”
Thượng Quan Vân Khởi càng không nhiều lời, liên tiếp ba kiếm tiến tới, xuất kiếm nhanh mà cẩn mật, quả nhiên có phong phạm danh gia.
Tô Tiểu Khuyết không dám khinh mạn, chân thi triển bộ pháp kỳ lạ, cứ hai bước trái một bước phải, nhưng lại nhàn nhã tránh được ba kiếm này.
Chỉ nghe Tống Thiên Phong ha ha cười.
Thượng Quan thế gia cùng Tê Hà kiếm phái cùng trụ tại một châu, kiềm chế lẫn nhau, tuy ngoài mặt cười cười nói nói, đệ tử hai phái thật ra luôn là càng nhìn càng không ưa nhau.
Tống Thiên Phong là nhi tử của chưởng môn Tê Hà kiếm phái, tâm cao khí ngạo, cùng tuổi với Thượng Quan Vân Khởi, ba tuổi đều liền kế thừa truyền thống hai phái, mỗi lần gặp mặt, luôn là người hinh hỉnh mũi, kẻ liếc mắt nhìn, lại còn trên khóe miệng vốn đã muốn đem đối phương ra mà chửi bới thóa mạ, xuất ra một mạt tươi cười.
Thượng Quan Vân Khởi bảy tuổi bị nhiễm đậu mùa, trên mặt vẫn còn để lại vài chấm sẹo mờ, Tống Thiên Phong cười đến nãi thanh nãi khí, nói: “Ai nha, này quả là tuyệt diệu, giày rách giẫm phải bùn trở thành thạch lựu bì, khá lắm Vân Khởi mặt rỗ!”
Tống Thiên Phong sắc da ngâm đen, lại thích mặc y phục tối màu, một đêm nọ hai người tình cờ giáp mặt, Thượng Quan Vân Khởi liền cười nói: “Nhìn từ xa đã biết là Thiên Phong.”
Tống Thiên Phong nhất thời tò mò bèn hỏi một câu: “Tại sao?”
Thượng Quan Vân Khởi đặc biệt thần bí giải thích: “Giữa một mảnh tối đen như mực, chỉ cần bắt gặp hai hàm răng trắng lượn lờ trôi đến, không phải quỷ thì đương nhiên chính là Thiên Phong rồi.”
Hai người cũng từng tỷ thí qua, tám lạng nửa cân, lần này lại cùng lên Bạch Lộc Sơn, đều kìm nén khẩu khí.
Thượng Quan Vân Khởi vừa nghe thấy Tống Thiên Phong cười không có ý tốt, lập tức kiếm pháp biến đổi, dùng tới Hổ Hành Tuyết Địa Hoa Mai kiếm mới học được, nhất chiêu phân ngũ thức, tinh diệu nhanh nhẹn, nhất thời trong phòng kiếm quang lấp lánh, mọi người đều là thiếu niên anh kiệt, nhìn ra được hảo kiếm pháp, liền không để ý đến chuyện can ngăn, chỉ chú mục kiếm chiêu, ngay cả Tống Thiên Phong trong lòng cũng thầm thán phục.
Tô Tiểu Khuyết không ngừng kêu khổ, chỉ hận cha nương sinh thiếu hai cái chân (để em nó chạy nhanh hơn nữa =))))) Đả cẩu bổng pháp vừa mới học có ba chiêu, lại còn lười biếng luyện tập, thật sự rất đáng hổ thẹn, may mắn thiên phú dị bẩm, khinh công cực tốt, chỉ là kiếm quang tinh diệu này dường như dù né trái tránh phải, bay cao chạy thấp, vẫn bị bức đến mạn Tây phòng.
Chỉ nghe xuy một tiếng, ống tay áo bị cắt đứt, lộ ra nửa đoạn cánh tay, quả nhiên tuyết bạch thiên ngân, khuỷu tay còn có một cái bớt hoa đào đỏ tươi như máu. Tô Tiểu Khuyết trong bụng mắng to: “Con bà nó, tên mặt rỗ chết tiệt, hột vịt thối, tưởng y phục của lão tử là mặt ngươi sao? Không thích thì đâm vài lỗ hả?”
Ngay lúc chật vật không chịu nổi, chỉ nghe một thanh âm nói: “Thượng Quan huynh, bỏ qua đi! Tô huynh đệ cũng là vô tâm thôi… Hắn không phải đối thủ của ngươi, mọi người nên dĩ hòa vi quý vậy.”
Tô Tiểu Khuyết mừng rỡ, vội nghiêng đầu nhìn lại, gặp đúng cái gã đã khai khẩu kia, Đường Nhất Dã. Ngay khi hắn phân tâm, Thượng Quan Vân Khởi lại vừa vặn ra chiêu “Sơ ảnh liệp lộc”, một đường đâm thẳng ngực Tô Tiểu Khuyết.
Mắt thấy Tô Tiểu Khuyết không né kịp, một kiếm này đâm trúng, chỉ sợ là phải đến chỗ của Diêm vương gia làm Thiếu bang chủ, mọi người thất thanh kinh hô, Thượng Quan Vân Khởi vội tận lực làm lệch đi mũi kiếm, hắn mặc dù có chút kiêu ngạo hiếu thắng, nhưng cũng không muốn lỡ tay giết người, chính là kiếm thế đã xuất, chỉ cầu Tô Tiểu Khuyết có thể bảo trụ cái mạng nhỏ vậy.
Đường Nhất Dã thân thể chuyển động, đã tuốt đao trong tay.
Đao quang chợt lóe, “sang” một tiếng đao kiếm va chạm, Thượng Quan Vân Khởi lảo đảo lui về phía sau, cổ tay run lên, suýt nữa cầm không vững Sấu Ngọc Kiếm, định thần nhìn kỹ, chính là Tạ Thiên Bích một đao đánh bật kiếm của mình, cứu Tô Tiểu Khuyết.
Đường Nhất Dã tra đao vào vỏ, im lặng trở về mạn Đông.
Tạ Thiên Bích một tay kéo Tô Tiểu Khuyết, một tay nắm đao, thản nhiên nói: “Ngươi muốn thanh kiếm kia?”
Tô Tiểu Khuyết mới chợt hoàn hồn, nhất thời không kịp phản ứng, thuận miệng đáp: “Ân.”. Thử thách tìm trang gốc, géc gô + Tr 𝗨mTruyen.V𝙉 +
Tạ Thiên Bích thanh hát một tiếng, đao quang như tuyết, hướng về phía Thượng Quan Vân Khởi.
Đao pháp liên miên viên chuyển, mà đao ý sắc bén cường hãn.
Đường Nhất Dã vừa thấy hắn xuất đao, liền biết Thượng Quan Vân Khởi không xong rồi.
Tạ Thiên Bích chỉ dùng Khảm Tước Trảm Phách, chiêu thức nhìn như thô sơ, nhưng cực hiệu quả, bức đến Thượng Quan Vân Khởi chật vật đón đỡ, kiếm pháp dù vô cùng tinh diệu huyền ảo cũng không cách nào có chỗ thi triển.
Quả nhiên không bao lâu, Tạ Thiên Bích một đao bổ xuống, tóe lửa, Sấu Ngọc Kiếm rời tay Thượng Quan Vân Khởi mà bay đi, Tạ Thiên Bích lấy đao tương tiếp, đoạt ngay thanh kiếm này trong tay.
Thượng Quan Vân Khởi sắc mặt trắng bệch.
Tạ Thiên Bích cũng không thèm liếc hắn một cái, xoay người nhìn Tô Tiểu Khuyết: “Kiếm cho ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết cười khổ tiếp nhận, làm bộ nhẹ răng trợn mắt, nói: “Bỏng tay.”
Tạ Thiên Bích nói: “Ngươi cảm thấy ta là tà ma ngoại đạo? Xúi giục Trung Nguyên võ lâm các ngươi đấu đá?”
Tô Tiểu Khuyết thở dài: “Không cần xúi giục mỗi ngày cũng đấu… Mới vừa rồi ta bị người đuổi giết, cũng nhờ tà ma ngoại đạo ngươi cứu đó thôi.”
Tạ Thiên Bích cười: “Tô Tiểu Khuyết, khinh công ngươi rất tốt, võ công lại quá tệ”.
Tô Tiểu Khuyết nói: “Ăn mày chạy không nhanh sẽ bị chó cắn, võ công có kém chút cũng không sao, ăn mày cũng không phải cường đạo, đâu cần động thủ.”
Mọi người thấy hắn vừa nói vừa cười, sắc mặt đều có chút khó coi, mặc dù kiêng kị đao pháp của Tạ Thiên Bích, nhưng cũng có vài kẻ nóng lòng muốn thử. Nghĩ thầm, cả nhóm người kề vai sát cánh chiến đấu, còn sợ không đánh ngã được tên ma giáo yêu nhân này.
Đường Nhất Dã suy nghĩ, tiến đến gần, thành khẩn nói: “Tô huynh đệ, thanh kiếm cùng roi trả lại cho người khác đi, mọi người hiện tại là đồng môn học nghệ, nên giữ chút hòa khí.”
Tô Tiểu Khuyết niệm tình hắn vừa rồi xuất ngôn tương trợ, trong lòng cảm kích, cười nói: “Thanh kiếm này thật khó coi, roi cũng không đáng tiền, chẳng có gì quý giá, Đường qua tử (qua tử là hạt dưa a =)))) nói trả, thì trả vậy.”
Hắn cố ý đem ‘công tử’ nói trẹo thành ‘qua tử’, thực ra là vì thấy Đường Nhất Dã thật thà lại thú vị, muốn cùng hắn đùa, ai ngờ Đường Nhất Dã tựa hồ nghe không rõ, vui vẻ nói: “Đa tạ Tô huynh đệ!”
Tô Tiểu Khuyết đảo cặp mắt trắng dã nhìn trời, nghĩ thầm, tiểu tử này mặt mũi trắng trẻo sáng sủa, hóa ra lại là một tên ngốc tử a.
Tống Thiên Phong hướng Hoa Mãn Y nháy mắt ra hiệu, đồng thanh nói: “Chúng ta muốn thỉnh giáo đao pháp Tạ công tử một chút.”
Tạ Thiên Bích nói: “Hai ngươi cùng lên?”
Hoa Mãn Y đỏ mặt, lại nói: “Đối phó ma giáo yêu nhân, cần gì để ý nhiều như vậy?”
Tạ Thiên Bích gật đầu: “Tốt lắm.”
Không khí trong thính đường nhất thời khẩn trương đến tựa hồ nhoáng ra lửa. Nhưng xuất hiện một người vận thanh bào đứng ngay cửa, trường thân ngọc lập (cao ráo mảnh khảnh), ngũ quan phân minh, từng đường nét trên thân thể như được khéo léo tinh tế chạm khắc.
Tạ Thiên Bích thu đao, nhướn mày gọi: “Niếp thúc thúc!”
Mọi người cả kinh, lần lượt thi lễ: “Sư phụ.”
Theo sau Niếp Thập Tam là hai người, trong đó có một người trung niên rất cao lớn khôi ngô, cũng rất nhã nhặn. Tô Tiểu Khuyết chú ý tới bàn tay thon dài xinh đẹp của hắn, mu bàn tay lại rõ ràng nổi lên vài đường gân xanh, hẳn là một tuyệt sắc mỹ nhân khác. Chỉ là bọn hắn cùng Niếp Thập Tam đồng thời xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tự nhiên chỉ tập trung vào Niếp Thập Tam.
Mạnh Tự Tại đã đem võ công trong môn phái của mười lăm người này biên soạn thành sách, đưa Niếp Thập Tam xem qua. Niếp Thập Tam vào Thử Kiếm đường, quét mắt một vòng đã có thể phân biệt bọn họ, nói: “Đi đường vất vả, hôm nay đều sớm nghỉ ngơi đi.”
Chỉ vào hán tử cao lớn: “Đây là tam sư bá của các ngươi Triệu Thiết Thụ, phụ trách Chưởng pháp cầm nã.” Thấy Thư Bắc Nhạn, Tang Nam Phi hai người vẻ mặt hỉ động, cười nói: “Hai ngươi có thể thỉnh giáo nhiều đấy.”
Lại nói: “Vị này chính là Tần Vãn Tiếu cô nương. Nàng sẽ dẫn các ngươi đến Lạc Vân Phong an trí, rồi dạy mọi người quy củ của Bạch Lộc Sơn.
“Ngày mai giờ Thìn, tại Diệp Thúy Bình, ta sẽ thử công phu của các ngươi.”
Đoàn người theo Tần Vãn Tiếu hướng Lạc Vân Phong đi xuống.
Lệ Tứ Hải, Mộc Hương Dược hai tiểu cô nương tất nhiên là nắm tay cùng đi, những người còn lại hàng đôi hàng ba giao hảo đi gần nhau. Chỉ có Tạ Thiên Bích một mình rơi xuống sau cùng, tay trái vẫn khoát lên trên chuôi đao.
Tô Tiểu Khuyết nguyên bản cùng một hàng với Đường Nhất Dã và đệ tử tục gia Thiếu Lâm Phương Kinh Đào, nhưng dần dần thả chậm cước bộ, chờ Tạ Thiên Bích đến liền cùng hắn bắt chuyện: “Võ công của ngươi luyện như thế nào?”
Tạ Thiên Bích đối hắn tựa hồ có chút đặc biệt, đáp: “Mỗi ngày từ giờ Mão, trừ bỏ những việc như ăn cơm đọc sách, luyện sáu canh giờ, trong đó hai canh giờ ở Phi Bộc Băng Tuyền luyện đao.”
Tô Tiểu Khuyết kinh ngạc, miệng mở to đến nỗi có thể nhét vào cả một quả trứng gà, lẩm bẩm nói: “Ta tưởng ta đã vất vả lắm rồi…”
Hạ giọng, lại hỏi: “Ngươi cảm thấy chúng ta nhiều người thế này, ai võ công tốt nhất?”
Tạ Thiên Bích nghĩ nghĩ, nói: “Ai tốt nhất ta nhìn không ra, bất quá Đường Nhất Dã khẳng định tốt.”
Tô Tiểu Khuyết khinh thường nói: “Hắn không có động thủ, sao ngươi biết được?”
Tạ Thiên Bích nói: “Ta nhìn thấy tư thế hắn rút đao.”
Phương Kinh Đào thủy chung nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Tần Vãn Tiếu.
Tần Vãn Tiếu tuổi đã không còn trẻ, nhưng vẫn là một đóa mẫu đơn tỏa hương khoe sắc, phong tư vận vị (vẻ duyên dáng) hoàn toàn thành thục chín muồi. Y phục một kiện bảo lam (màu xanh của đá sapphire), trên nền gấm in hoa văn buộc thắt lưng bằng vải tốt, ống tay áo thêu họa tiết màu đen phức tạp công phu, mái tóc búi lên, lộ chiếc cổ thon dài, sắc da trắng như tuyết ngọc.
Dáng người tha thướt của nàng ngay cả Lệ Tứ Hải, Mộc Hương Dược đều nhìn đến không thể rời mắt.
Lệ Tứ Hải nhịn không được mở miệng nói: “Tần cô cô, người thật đẹp!”
Trong ngữ khí tràn đầy sự ngưỡng mộ chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.
Tần Vãn Tiếu quay đầu lại kéo bàn tay bé nhỏ của Lệ Tứ Hải, cười nói: “Cô cô đã già rồi, không còn đẹp nữa. Tứ Hải cùng Hương Dược sau này mới càng ngày càng xinh đẹp.”
Tang Nam Phi thấp giọng nói với Thư Bắc Nhạn: “Ta có nghe nương kể qua, Tần cô cô năm đó là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, hơn hai mươi năm trước đã quen biết sư phụ…”
Tần Vãn Tiếu nhãn thần lưu chuyển, nhìn về phía Tang Nam Phi, trong đáy mắt chứa đầy phong tình cùng bi ai không nói nên lời. Tang Nam Phi ngay lập tức miệng lưỡi dính lại, không thể nói gì thêm.
Khuôn viên của Lạc Vân Phong rất lớn, đông tây đều có sáu phòng.
Tần Vãn Tiếu an bài bọn họ cứ hai người một phòng, trong phòng giường, bàn ghế, đệm chăn, bút mực đều đủ cả, sáng sủa rộng rãi, rất thoải mái.
Lệ Tứ Hải, Mộc Hương Dược cùng ở trong một phòng. Lệ Tứ Hải huyên thuyên nói cười, Mộc Hương Dược lại có chút trầm tĩnh.
Tang Nam Phi, Thư Bắc Nhạn hai người hễ giáp mặt liền giở ra cầm nã thủ, không gặp lại thấy khó chịu, tất nhiên là vô cùng cao hứng mà ở cùng một chỗ.
Hứa Ước Hồng, Mạc Tiếu Khán một thuộc phái Thương Lãng một thuộc phái Điểm Thương, kiếm pháp đều kỳ quái mau lẹ, kẻ nóng người lạnh, đúng là băng hỏa gặp nhau.
Tống Thiên Phong, Thượng Quan Vân Khởi đồng xuất nhất địa; Lý Thương Vũ, Hoa Mãn Y thấu liễu nhất gian. (nói nôm na là hai cặp này ở chung í mà)
Lôi Nhất Minh cùng Phương Kinh Đào kiếm pháp cương mãnh hùng kỳ, vừa đúng cùng nhau lãnh giáo.
Đường Nhất Dã chủ động nói: “Tô huynh đệ, Cái Bang võ công bác đại tinh thâm, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”
Tô Tiểu Khuyết nheo mắt lại, không có lấy nửa phần đứng đắn mở miệng đáp: “Đường qua tử nhầm rồi, Cái Bang chính là bắt rắn đánh chó, võ công thật sự tạp nham, nói gì là xếp vào hàng “bác đại tinh thâm” bốn chữ này cực kỳ sai lầm, sai đến mười vạn tám ngàn dặm a.”
Đường Nhất Dã nghẹn họng đến run rẩy, cả nửa ngày mới nói: “Tô huynh đệ không cần gọi ta là Đường công tử, gọi Nhất Dã được rồi.”
Tạ Thiên Bích ngẩng đầu, nói: “Tần cô cô, ta ở một mình là được rồi.”
Tần Vãn Tiếu có chút không đành lòng, an ủi: “Ngươi nếu cảm thấy cô đơn, có thể tìm cô cô nói chuyện…”
Tô Tiểu Khuyết cứ một câu được một câu không trêu đến Đường Nhất Dã đều cà lăm, một bên quay đầu nhìn Tạ Thiên Bích, lại nghe Tạ Thiên Bích nói: “Không cô đơn, ta thích ở một mình.”
Không khỏi hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Không cô đơn mới là lạ.”
Đường Nhất Dã ngạc nhiên nói: “Cái gì mới là lạ?”
Tô Tiểu Khuyết nói: “Ta nói ngươi nghe hiểu được mới là lạ.”
Đường Nhất Dã lôi kéo Tô Tiểu Khuyết vào phòng, lục tung đào bới này nọ, chỉ chốc lát sau ở trong một cái rổ tìm được châm tuyến bao (bộ kim chỉ may vá), cười nói: “Tần cô cô thực cẩn thận, những thứ này đều giúp chúng ta chuẩn bị.”
Nói xong nắm lấy ống tay áo bị rách của Tô Tiểu Khuyết, nói: “Ta giúp ngươi vá lại.”
Tô Tiểu Khuyết nhảy dựng: “Ngươi biết?”
Đường Nhất Dã nói: “Ta là hậu bối của Đường gia, công phu ám khí tuy rằng không tốt, nhưng cũng có luyện qua.”
Lại so so kim: “Hoàng Phong Châm, Ngưu Mao châm, Long Tu châm, Thấu Cốt châm, thập nhị phi tinh châm, ta đều hiểu sơ, loại kim vá áo này không thể làm khó được ta đâu.”
Nhìn hắn may vá điêu luyện, Tô Tiểu Khuyết không khỏi hiếu kỳ, hỏi: “Ngươi vì cái gì không hảo hảo học ám khí, lại đi luyện đao?”
Đường Nhất Dã nói: “Ta thích đao.”
Linh hoạt thắt nút, cắt chỉ, nói: “Nương ta cũng thích dùng đao.”
Tô Tiểu Khuyết nhìn nhìn ống tay áo, thấy đường may tỉ mỉ kĩ càng, liền rất cao hứng, khen: “Ngươi so với kia tiểu cô nương hung hăng kia hữu dụng hơn nhiều! Bộ dáng cũng xinh đẹp hơn nàng.”
Đường Nhất Dã sửng sốt, nghiêm mặt nói: “Tiểu Khuyết, Lệ cô nương không phải người xấu, chính là có chút háo thắng, về sau đừng khi dễ nàng.”
Tô Tiểu Khuyết hừ một tiếng, Đường Nhất Dã đột nhiên nói: “Trên cánh tay ngươi có ấn ký hoa đào, là bớt sao?”
Tô Tiểu Khuyết thuận miệng nói: “Không biết, chắc là vậy?”
Đường Nhất Dã hỏi: “Cha nương ngươi là ai? Đã ở Cái Bang sao?”
Tô Tiểu Khuyết có chút không kiên nhẫn: “Ai nhớ nhiều như thế, bọn họ đại khái đã mất sớm, ta là do bang chủ nuôi lớn.”
Quy củ Bạch Lộc Sơn chính là dậy sớm, Tô Tiểu Khuyết lại thích nhất là ngủ nướng, thà rằng năm tuổi không có nương, cũng không thể canh năm đã phải rời giường. Sáng sớm bị đánh thức, loại thống khổ này quả thực không khác gì chịu đại hình vậy, cặp mắt còn liêm diêm mông lung đã cùng mọi người ăn điểm tâm, hớp một ngụm cháo lại không khéo hít cả vào mũi đến sặc sụa, phun đầy cả nửa bàn ăn. Chính mình thật ra cũng bị sặc tới nỗi có chút thanh tỉnh. Đám người trên bàn ăn cơ hồ đều hung tợn trừng hắn.
Lệ Tứ Hải trừng càng đặc biệt lợi hại, như muốn từ trong ánh nhìn đem tròng mắt ra mà dọa cho mấy phần ngáy ngủ còn lại của Tô Tiểu Khuyết bay đi hết. Tô Tiểu Khuyết không khỏi bực mình: “Lệ cô nương ngươi không có việc gì thì nhìn ta làm chi? Muốn làm lão bà ăn mày sao?”
Lệ Tứ Hải cả giận nói: “Ngươi không biết xấu hổ!”
Tô Tiểu Khuyết cầm lên một mẩu bánh quế, một bên gặm một bên hàm hàm hồ hồ không biết là nói cái gì.
Lệ Tứ Hải nghe không rõ, hơi ghé sát vào, hỏi: “Tiểu hỗn đản, ngươi nói cái gì?”
Tô Tiểu Khuyết đột nhiên ngẩng mặt, dùng tốc độ sét đánh đem đôi môi dính đầy cháo cùng bánh quế của hắn, “chụt” một tiếng, áp trụ lên đôi môi anh đào của Lệ Tứ Hải.