Nhất Đao Xuân Sắc

Chương 26:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Edit: Phúc Vũ

Tô Tiểu Khuyết chỉ cảm thấy loại tư thái nghiễm nhiên này của hắn cực kỳ đáng giận, cũng không trốn tránh nữa, lớn tiếng nói: “Trước khi nếm mùi Trường An đao, ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi sẽ gạt ta, cho dù Nhất Dã có nói ngươi tàn sát người của Toa Hà Thủy Minh, ta vẫn một mực không tin, sau đó ngươi giải thích chuyện này với ta, ta lại cảm thấy ngươi hành động không có gì không đúng…”

“Bởi vì ngươi là Tạ Thiên Bích, là Thiên Bích sư huynh lúc nhỏ đã cứu ta một mạng dưới kiếm người khác, trước giờ ta luôn tin tưởng ngươi, luôn cho rằng ngươi sẽ không tổn thương ta.”

“Nhìn ngươi bị thương, ta còn đau hơn cả chính mình bị thương, ta tự nói với lòng, cho dù có chết một trăm lần một ngàn lần, cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn bình an. Ta có thể chết vì ngươi, Thiên Bích.”

“Chỉ là ta không ngờ một đao kia… ta biết ngươi tự có nguyên nhân, biết ngươi tính kế không sơ hở. Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta nguyện ý chịu một đao kia, cũng như ta nguyện ý vì ngươi mà xỏ cả hai tai, chính là ngươi không hề hỏi qua ý nguyện của ta.”

“Ta không biết khi nào sẽ lại bị ngươi đâm một đao, ta thật sự rất sợ, Thiên Bích, không phải ta sợ chết, mà là sợ loại cảm giác bị ngươi tính kế, loại cảm giác như bị một cước đạp thẳng xuống vực sâu.”

Tô Tiểu Khuyết nhắm mắt lại, không muốn để hắn trông thấy thần sắc bi thương trong mắt mình: “Thiên Bích, ngươi quá nguy hiểm, ta không thể tin ngươi.”

Tạ Thiên Bích sắc mặt trắng bệch, nhưng tư thế không đổi, vẫn ôm lấy đôi chân lạnh băng của Tô Tiểu Khuyết, mang đến hơi ấm nồng đậm liên miên không dứt cho hắn, thật lâu sau mới chậm rãi mở lời: “Ngươi rốt cuộc cũng có thể nói thẳng việc này với ta, đã là tốt lắm rồi. Một đao kia ta vốn nên thương lượng với ngươi, cho dù có vì thế mà bị Trầm Mặc Câu phát hiện sơ hở, ít ra ngươi sẽ không tồn tại khúc mắc này.”

“Chỉ là, tuy ta đâm ngươi bị thương, nhưng chưa bao giờ có ý định gạt ngươi. Ta ẩn thân sau thác nước, tư vị trong lòng suốt ba canh giờ kia, đời này tuyệt không muốn có lần thứ hai…”

“Sau này ta có thể còn làm ra những chuyện sai quấy, bất quá ta sẽ dốc toàn lực đối xử tốt với ngươi. Ngươi là người ta yêu nhất thương nhất thích nhất trên đời.”

Tạ Thiên Bích biết rõ, Tô Tiểu Khuyết tuy suốt ngày cười hì hì nhìn như nhu thuận, nhưng bên trong lại quật cường đến cực điểm, cứng rắn bướng bỉnh, đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm, cho dù có đụng đầu vào tường thì cũng phải đụng đến tường thủng thành một lỗ, tỷ như ở Bạch Lộc Sơn, toàn tâm toàn ý thân cận với mình, mặc cho ai khuyên răn cũng đều bỏ ngoài tai, lại tỷ như lần này ngàn dặm đưa mình về Xích Tôn Phong, thậm chí không tiếc ra tay với Đường Nhất Dã, cứ luôn khăng khăng cố chấp như thế.

Cho nên một đao kia nếu tự hắn không thể chân chính buông bỏ, mình có nói thêm câu nào cũng chỉ tốn hơi thừa lời, bởi vậy, không giải thích, chỉ hứa hẹn.

Núi xanh trùng điệp, mây trắng quyện vào nhau, nằm trên cỏ thế này, Tô Tiểu Khuyết chợt cảm thấy Họa Mi cốc của Xích Tôn Phong cũng không quá khác biệt so với Lạc Vân Phong của Bạch Lộc Sơn, đều là cảnh sắc mỹ diễm hiếm thấy.

Lập tức kìm lòng không đặng cười nói: “Được rồi, vậy ta ở đây thêm mấy ngày nữa, xem ngươi đối xử tốt với ta thế nào.”

Tạ Thiên Bích cũng mỉm cười theo, tâm tình như tán lá được tia nắng xuân ấm áp rọi lên, trở nên cởi mở trong sáng.

Nhất thời A Nhị bưng thuốc tới cho Tô Tiểu Khuyết uống, gương mặt tròn như viên dược Tứ hỉ sưng phù thành đầu heo, trên mặt từng mảng hồng hồng xanh xanh ngập tràn xuân sắc, lại cắn chặt khớp hàm, một câu cũng không dám chủ động nói với tiểu tử họ Tô kia.

Tô Tiểu Khuyết thu chân, đứng dậy đón lấy chén thuốc, nhưng không uống vội, chỉ đi một vòng quanh hắn nói: “Ban nãy nhờ ngươi hỏi vài câu, ngươi đều hỏi thật sao?”

A Nhị không muốn đáp, nhưng không thể không trả lời, đành liều mạng phun ra hai chữ: “Hỏi rồi.”

Tô Tiểu Khuyết “nga” một tiếng, nghiêm mặt nói: “Thiếu gia ngươi nói thế nào? Sẽ không chê bai Thiên Bích chứ?”

A Nhị sắc mặt tái mét, se giọng đáp: “Thiếu gia không nói gì cả.”

Tô Tiểu Khuyết cười hì hì nhìn chằm chằm A Nhị từ trên xuống dưới như muốn lột da nắn cốt hắn: “Gương mặt đầy thương tích của ngươi thật ra trông rất xinh đẹp a.”

A Nhị liều chết câm nín, Tô Tiểu Khuyết lại nói: “Để ta đoán thử, ân… ngươi nhất định là va mặt vào cửa! Bất quá đụng một cái sẽ không ra màu xanh xanh đỏ đỏ được như vậy, có lẽ cánh cửa đàn hồi, bắn ngươi về phía vách tường, mà tường thì vô cùng cứng, làm ngươi dội lại cửa, kết quả gió quá lớn, thổi ngươi bay ngược về vách tường… cứ thế liên miên một hồi, hẳn cũng phải được ba bốn lần tới lui như thế a?”

A Nhị kiềm nén hết nổi, hai hàng lệ hùng hổ tuôn trào, bi phẫn cực điểm ôm mặt quay đầu bỏ chạy về ngôi nhà gỗ, Tô Tiểu Khuyết lúc này mới thè lưỡi liếm liếm nước thuốc, thấy bốn bề vắng vẻ, liền đổ hết chén dược vào con suối.

Nhãn thần Tạ Thiên Bích đột nhiên lạnh đi: “Có độc?”

Tô Tiểu Khuyết mỉm cười, lại nói: “Không có. Quỷ cương thi sao nỡ độc chết ta, chỉ là thêm vào một vị Thước ô đảm, đặc biệt đắng chút thôi.”

Nhìn lướt Tạ Thiên Bích, nói: “Đơn dược ta đã nhớ rồi, sau này có thể tự mình bốc thuốc, ngươi đừng lo.”

Nói xong liền nằm xuống, gối đầu lên đùi Tạ Thiên Bích, tìm một tư thế thoải mái, gác chân chữ ngũ đung đưa qua lại, thản nhiên nói: “Hôm đó lúc ngươi đâm ta đã nói rất đúng, ta quả thật nên chăm chỉ học y độc thuật hơn.”

Tạ Thiên Bích cực kỳ bất đắc dĩ: “Ta chỉ thuận miệng nói, ngươi rốt cuộc muốn nhớ đến chừng nào?”

Tô Tiểu Khuyết vươn hai ngón tay kẹp lấy một con bướm cánh phượng ngũ sắc bay ngang qua, sóng mắt lưu chuyển, hoa mỹ linh động, nhưng thanh âm lại cứng rắn rõ ràng: “Nhớ cả đời.”

Tạ Thiên Bích như có điều suy nghĩ, nói: “Lệ Tứ Hải từ nhỏ đã không ít lần tát ngươi, trước đó còn giáng cho ngươi một roi, sao ngươi không ôm hận nàng ta?”

Tô Tiểu Khuyết ngốc lăng, dường như đại ngộ, tâm hoảng ý loạn lớn tiếng cãi lại: “Nàng là nàng, ngươi là ngươi, không giống nhau, ta thích nàng, đương nhiên không hận nàng.”

Khóe miệng Tạ Thiên Bích nháy mắt cong lên để lộ một nụ cười cực đạm cực nhạt nhưng hung hữu thành trúc (1).

Đêm xuống, Tạ Thiên Bích uống xong thang dược đầu tiên, Trình Tử Khiêm lại nói độc tính của Toàn kinh thủ khí hoàn phải cần bảy ngày mới có thể giải hết, nội trong bảy ngày tốt nhất nên ở lại Hoạ Mi cốc để phòng độc tính tái phát hoặc biến hóa, lập tức thu xếp một gian phòng cho Tạ Thiên Bích trú tạm, nhưng chết sống không chịu để Tô Tiểu Khuyết tá túc.

Tô Tiểu Khuyết cao hơn Trình Tử Khiêm một chút, khẽ nhếch cằm nhìn xuống từ khóe mắt, liếc tà hắn, cười hắc hắc: “Cái nơi quỷ quái này, ngươi có giữ chân ta ta cũng không thèm ở.”

Trình Tử Khiêm ngón tay run lên, bứt đứt một nhánh Minh thạch thảo, ra hiệu cho A Tam tiễn khách.

Tạ Thiên Bích nói: “Ta đưa ngươi rời cốc.”

Nói xong một đường đi dọc theo con suối nhỏ bên ngoài nhà gỗ, vừa ra khỏi Hoạ Mi cốc, liền xuất hiện hai thân ảnh đến khom người hành lễ, Tạ Thiên Bích phân phó: “Đưa hắn về Chủ phong.”

Cười nói: “Ngươi cứ ở tạm phòng ta, ngày mai nếu thấy khỏe thì tới đây thăm ta, bất quá quan trọng nhất vẫn là trị khỏi vết thương của ngươi trước, vô luận là muốn bốc thuốc hay muốn làm gì khác, đều có thể nhờ thị nữ tên Thủy Liên Tử ở trong phòng làm giúp, ngươi không cần chạy lung tung.”

Vuốt tóc hắn, hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

Tô Tiểu Khuyết muốn nói lại thôi, chỉ chớp chớp mắt chăm chú nhìn Tạ Thiên Bích. Tạ Thiên Bích nhất thời bị hắn nhìn đến tâm nhu thành một mảnh nhuyễn ra như xuân thủy, thấp giọng nói: “Ngươi không nỡ về một mình?”

Tô Tiểu Khuyết lập tức lắc đầu: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi ngươi…”

“Hỏi gì?”

Tô Tiểu Khuyết thần tình ngập tràn mong đợi: “Thủy Liên Tử kia… có phải chính là thị thiếp mà ngươi từng nói là xinh đẹp hơn cả Tứ Hải không?”

Tạ Thiên Bích giận tái mặt, cắn răng: “Đúng vậy, thì sao?”

Tô Tiểu Khuyết cười rạng rỡ: “Quá tốt rồi, vậy có lẽ bảy ngày này ta sẽ không rảnh đến thăm ngươi, ngươi cứ từ từ giải độc, ngàn vạn lần đừng sốt ruột, bảy ngày giải không hết thì bảy mươi ngày cũng được.”

Dứt lời liền vội vã xoay người bỏ đi.

Tạ Thiên Bích tức giận đến đứng ngốc tại chỗ, nửa ngày mới phun ra một ngụm trọc khí, nhìn theo bóng dáng đang lướt nhanh đến phiêu dật xuất thần kia, nhẹ giọng cười: “Tiểu hỗn đản vô tâm vô phế!”

Nhưng hắn không biết Tô Tiểu Khuyết trước khi xoay người, trong đôi nhãn châu sâu thẳm mà trong suốt, lạnh lùng phản chiếu một thân ảnh đơn bạc đứng dưới gốc đại thụ cao mười trượng bên con suối, khi bốn mắt tương giao, từ tận đáy lòng cả Tô Tiểu Khuyết lẫn Trình Tử Khiêm đều trỗi lên một tia hàn ý.

Tạ Thiên Bích trở lại ngôi nhà gỗ, đẩy cửa ra, chỉ thấy dưới ánh nến Trình Tử Khiêm đang lẳng lặng ngồi, thấy hắn tiến vào, liền cầm lấy một bầu rượu trúc, đạm đạm nói: “Là Hạnh hoa tửu ta dùng dược thảo ủ ra, ngươi mau uống rồi ngủ một giấc, ngày mai máu huyết lưu thông càng thuận càng nhanh hơn, độc tính cũng sẽ dần giải sạch.”

Hạnh hoa tửu này xông vào mũi là một cỗ hương khí cay nồng hôi thối, mùi vị cũng không giống rượu, trái lại giống kịch độc hơn.

Tạ Thiên Bích tiếp nhận, không hỏi câu nào, nghiêng miệng bầu uống cạn một hơi, Trình Tử Khiêm thấy hắn tín nhiệm mình như thế, tuy không nói lời nào, nhưng đuôi mày khóe mắt đều đã mang ý cười đến tỏa nắng.

Tô Tiểu Khuyết về tới Chủ phong thì trời đã khuya, chỉ thấy một đại ốc ba gian nhất minh lưỡng ám (2), hai gã ám vệ vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này mới có một người chỉ về phía gian phòng còn sáng đèn bên trái, nói: “Nơi ở của Thiếu chủ, Tô thiếu hiệp, mời.”

Dứt lời cả hai khom người lui ra, động tác cực kỳ nhanh gọn không một tiếng động, tựa hồ sống trong bóng tối chết cũng trong bóng tối.

Tô Tiểu Khuyết biết Xích Tôn Phong thanh thế lớn mạnh, trên Chủ phong có nhân tài bậc này cũng là nằm trong dự kiến, nên không lấy gì làm lạ, chỉ ung dung bước vào cửa, đi qua phòng ngoài, vào thẳng ngọa thất, liền bắt gặp một nữ tử đang ngồi ngay ngắn trước giường chờ đợi.

Tuy đã nửa đêm, nữ tử này vẫn phục sức trang ban chỉnh tề, dung sắc như khói lam mây hồng buổi bình minh, quả nhiên là một mỹ nhân diễm lệ tuyệt luân, ngẩng đầu thấy Tô Tiểu Khuyết, thần tình thoáng lộ ra chút thất vọng.

Nhưng vẻ mặt Tô Tiểu Khuyết lại tràn ngập thưởng thức tán thán, ho khan một tiếng: “Thủy Liên Tử?”

Nàng kia nói: “Thì ra là Tô thiếu hiệp, Thiếu chủ nhà ta đâu?”

Tô Tiểu Khuyết ngạc nhiên: “Ngươi biết ta?”

Trong lòng vui vẻ, nguyên lai Thiếu bang chủ hắn đây không ngờ lại nổi danh như thế, ngay cả một thị nữ nho nhỏ của Xích Tôn Phong cũng biết đến, vội ưỡn ngực thẳng lưng, muốn toát thêm vài phần anh khí đại hiệp.

Thủy Liên Tử cười “phụt” một tiếng, nói: “Hôm qua ngươi bị Thường đường chủ điểm huyệt ngủ, y như con cá chết ngủ suốt mười hai canh giờ ở trong này, ta sao có thể không biết ngươi?”

Tô Tiểu Khuyết cực kỳ bất mãn, nghĩ thầm, tiểu nương bì này đẹp thì có đẹp, nhưng không ngờ mở miệng ra lại khó lọt tai như vậy, đúng là kém xa Tứ Hải, ngáp một hơi, nói: “Thiếu chủ nhà ngươi ở lại Hoạ Mi cốc trị thương, ta muốn ngủ, phiền ngươi ra ngoài.”

Thủy Liên Tử đứng dậy nói: “Ta ngủ ở phòng ngoài, nếu ngươi có việc, cứ gọi ta.”

Đi tới cửa, lại nhịn không được hỏi: “Thiếu chủ nhà ta… Thương thế ra sao? Trình tiên sinh nói gì?”

Tô Tiểu Khuyết nghiêm túc đáp: “Trình tiên sinh tinh thông y thuật, bảy ngày sau Tạ Thiên Bích sẽ có thể khỏi hẳn.”

Thủy Liên Tử cười cảm kích, bước đi càng linh hoạt thêm vài phần, ra khỏi ngọa thất vẫn không quên nhẹ nhàng khép cửa lại cho Tô Tiểu Khuyết.

Tô Tiểu Khuyết thở dài thườn thượt: “Tạ Thiên Bích, ngươi tạo nghiệp mà!”

Có lẽ do đã thẳng thắn nói rõ ngọn nguồn cùng Tạ Thiên Bích, cả đêm liền ngủ ngon, cũng không cảm thấy vết thương trên ngực đau đớn khó chịu nữa, mãi cho tới khi mặt trời lên cao mới mở mắt, thấy nơi đầu giường đã đặt một bộ nội ngoại y sam cùng hài tất, sạch sẽ tinh tươm, đứng dậy mặc vào, ngoại y chính là màu của bầu trời sau cơn mưa, sờ vào chỉ thấy mềm mại láng mượt.

Tô Tiểu Khuyết bẩm sinh thanh tú tuấn dật, chỉ là ngày thường hiếu động tinh nghịch lượm thượm nhếch nhác, cực kỳ cô phụ nét đẹp trời ban, chỉ cần chỉnh chu một chút, liền lộ ra tư thái mỹ diễm như nhánh liễu dưới ánh trăng đêm xuân, như thiên tiên ẩn hiện sau áng mây.

Nhất thời rửa mặt xong, đẩy cửa bước ra, đã thấy dưới bóng râm của một gốc đại thụ cao hơn ba trượng, một nam tử trung niên đang khoanh tay mỉm cười nhìn về phía mình.

Cạnh đó là một cái bàn đá, xung quanh là bốn ghế đá dạng tròn như trống, nam tử kia cất giọng gọi: “Tô huynh đệ, lại đây ngồi với ta một lát.” Thanh âm trầm thấp, rót thẳng vào đáy lòng nhưng thật dễ nghe.

Tô Tiểu Khuyết thấy nam tử kia cao mà cực gầy, thần sắc tuy hòa nhã, nhưng phảng phất khí thế bức người. Giữa ngày hè, một thân hắc bào bằng lụa, thế mà trên mặt không có lấy một giọt mồ hôi, tướng mạo vốn thập phần anh tuấn, mày kiếm dài gần như chạm đến tóc mai, mắt phượng uy nghiêm vô cùng, chỉ là quá mức gầy yếu, không khỏi thêm vài phần cô tịch lạnh lùng, mái tóc đã điểm xám điểm bạc, càng tô đậm vẻ tang thương.

Lập tức tiến lại gần, cười nói: “Tiền bối hảo, đương nhiên không ngại ngồi với người một lát, chỉ là ta đã đói bụng quá rồi, có thể chờ ta ăn chút điểm tâm trước được không?”

Nam tử kia mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay, Thủy Liên Tử đã bưng một mâm lớn thức ăn tới, đặt mâm lên bàn đá, hành lễ rồi lui ra.

Tô Tiểu Khuyết nhìn một lượt, thấy bao nhiêu là món điểm tâm như trứng luộc, tô bính nhân thịt bò, thiên tằng cao, thiêu bính rắc hành, lạp xưởng, cá hun khói, gà nướng, bì đản (3) bày đầy một bàn, còn có hai chén cháo gạo thơm cùng một bát mỳ nóng hổi.

Điểm tâm phong phú, nhưng đều là món nhà nhà thường ăn, tuyệt không mang đến cảm giác hoa nhi vô thực (hào nhoáng bề ngoài mà rỗng tuếch bên trong), thịnh khí lăng nhân (khí thế dọa người), chỉ có nhiệt tình ôn hoà, thân mật thoải mái, Tô Tiểu Khuyết bụng đói đến sục sôi, thấy vậy liền như hoa đón gió xuân, không khỏi vui mừng ra mặt.

Nam tử kia cười nói: “Tô huynh đệ cũng là người trong giang hồ, ăn uống tự nhiên không cần quá câu nệ, hoàn hảo ta cũng chưa ăn sáng, cùng ăn đi.”

Tô Tiểu Khuyết đã đói đến choáng váng, cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, nói: “Đa tạ!”. Đoạn, một tay ôm tô bính nhân thịt một tay cầm thiên tằng cao, uống xong cháo lại vét tới mỳ, ăn không ngừng nghỉ, lúc ăn đến gần hết cả bàn, phát hiện chén cháo của nam tử kia chỉ mới vơi đi phân nửa, còn bánh một món cũng chưa đụng tới, thi thoảng mới gắp một khối gà nướng, ăn cực ít.

Lập tức quan sát sắc mặt nam tử, trong lòng không khỏi chấn động, vươn tay bắt mạch trên cổ tay nam tử, tập trung chẩn đoán, lại càng kinh nghi.

Nam tử này ngũ tạng lục phủ đều bị hư tổn, gân mạch yếu huyệt đều bị trọng thương, trong cơ thể có tám chín loại kịch độc tương sinh tương khắc kiềm chế lẫn nhau. Mà người này thân chịu tàn phá nặng nề như vậy vẫn chưa chết thì không nói, lại còn có thể hành động đi đứng bình thường tự nhiên, quả thật ngoài sức tưởng tượng.

Tô Tiểu Khuyết thu hồi ngón tay, nhìn nam tử, suy tư đến xuất thần.

Nam tử hòa nhã hỏi: “Ăn no rồi sao?”

Tô Tiểu Khuyết lơ đãng gật đầu, nam tử khoát tay gọi Thủy Liên Tử tới thu dọn mâm chén bát đũa, rồi lại phân phó nàng lấy ra một bàn cờ, hai thố đựng quân cờ, cười nói: “Chơi vài ván được không?”

Tô Tiểu Khuyết thấy hắn sống nay chết mai, không khỏi có vài phần thương cảm khổ sở, nghe hắn hỏi, liền cười nói: “Vãn bối cũng có chút hiểu biết.”

Nói xong cầm lấy thố cờ trắng, mở ra nhìn, thấy từng viên cờ đều do ngọc thạch bạch sắc chế thành, sờ vào nhẵn nhụi mát lạnh. Tô Tiểu Khuyết hiếm khi cung kính thế này, nói: “Tiền bối giữ quân đen, mời đi trước.”

Sau khi sắp bố cục chiếm góc vào sao, hai người tập trung đánh cờ, nam tử kia trung cục thế công cực mạnh, đại cục xuất sắc, nhưng không quá thiên về tiêu diệt quân, vững vàng mà mềm dẻo, nước cờ khôn khéo, càng có loại tư thái ung dung không màng thắng bại.

Còn Tô Tiểu Khuyết lại phản ứng cực nhanh, ngón tay thoăn thắt dời quân cờ như quỷ như mị, chiếm cứ vây hãm biến ảo, một ván kết thúc, nam tử kia thua ba quân cờ.

Nam tử kia cực kỳ cao hứng, cười nói: “Ngươi tâm tư nhạy bén linh hoạt, ngộ tính cực cao, một nước này, có lẽ Niếp Thập Tam cũng khó bề theo kịp.”

Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Chơi cờ vốn là nhằm nung đúc tính tình, tiêu khiển đầu óc, ta sa vào tính kế triền miên, đã là rơi xuống cấp bậc kém cõi, không thể sánh với tiền bối trí tuệ rộng mở.”

Hồi tưởng lại, nhãn thần lộ ra cảm tình sâu đậm: “Kỳ nghệ của ta là nhờ Niếp thúc thúc chỉ giáo, chỉ là từ lúc người dạy ta, người chưa từng thắng ta lần nào.”

Nam tử vỗ tay cười to nói: “Niếp Thập Tam vốn không giỏi chơi cờ.”

Tô Tiểu Khuyết thu dọn quân cờ, hỏi: “Tiền bối quen Niếp thúc thúc?”

Nam tử tuy thương bệnh trầm trọng, một chân đã bước vào Quỷ môn quan, nhưng nhãn thần lại như trời cao biển rộng, vừa ôn hòa khoan dung, vừa phong ba lưu chuyển sâu lắng sắc sảo, chỉ nghe y đạm đạm cười nói: “Một thân nội thương này của ta, chính là nhờ Niếp thúc thúc ngươi ban cho.”

Tô Tiểu Khuyết cả kinh: “Người là… chẳng lẽ người chính là Tạ Bất Độ?”

Nam tử mỉm cười nói: “Ngươi quả thật rất thông minh, không hổ là truyền nhân Già La đao. Ta chính là Tạ Bất Độ.”

——————-

Đệ nhị thập thất chương:

Hôm nay lúc Tạ Bất Độ tìm Tô Tiểu Khuyết, có mang theo một cái khuông lớn, Tô Tiểu Khuyết vô cùng hiếu kỳ, liền đoán thử vài phen: “Bên trong là gì?”

“Heo rừng?”

“Táo? Mật đào?”

“A, mỹ nhân phải không?”

“Đừng nói người bắt cóc Trầm Mặc Câu đem về a?”

 ——————

  1. Hung hữu thành trúc: Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ trước khi vẽ cây trúc thì trong trí nhớ đã hiện lên hình ảnh của cây trúc. thường dùng để ví về trước khi làm việc đã có chủ ý, hoặc tin chắc thành công.
  2. Nhất minh lưỡng ám: một sáng hai tối, chỉ ngôi nhà xây theo lối kiến trúc một phòng có thể đón ánh mặt trời, hai phòng còn lại thì không.
  3. Tớ biết mọi người có lẽ cũng đã biết các loại bánh được kể ở trên, nhưng vẫn muốn minh họa vài tấm cho phong phú ^^

Tô bính nhân thịt


Thiên tằng cao (rất nhiều loại, có loại còn trông như bánh da lợn của VN mình ^__^)


Thiêu bính

Bì đản (trứng được bảo quản lâu năm)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.