Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 1:




Edit+Beta:Tieumanulk
Gió phần phật,lật lên tay áo bào hoàng sắc.Trên vách đá người nọ rõràng đối mặt với hắn nhưng phảng phất như tranh sơn thủy mơ mơ hồhồ.
Hắn vô cùng muốn tiến gần để nhìn rõ ràng hơn một chút nhưng mỗi lần đều như bị đinh đóng chết dính,không cách nào cử động,không cách nào nhích tới gần.
Người nọ nhẹ giọng nói một câu,sau đó tung người nhảy xuống vẽthành một đường vòng cung.Hắn đành trơ mắt nhìn người nọ thẳng tắp rơi xuống.
Đột nhiên trời nổi gió mạnh,cổ họng khô khốc,ngay cả giọng chính mình cũng nghe không được.Gió cứ phần phật cuốn lấy vang bên tai vẫn là tiếng nói của người nọ.
“Không ——” Người trong mộng giật mình thức tỉnh,thân thể ngồi thẳng,cánh tay đưa về phía phía trước,cố gắng bắt lấy cái gì đó.
Tẩm điện thiên tử,dù đã trễ nhưng trong phòng vẫn còn ánh nến.Hạnhân canh giữ bên ngoài nghe được tiếng vang trong nội thất,lặng yên không một tiếng động chuẩn bị.
Tiểu Ngũ Tử rụt lại tay chân đi vào,quỳ gối bên cạnh long sàng,tay giơcao cái mâm,trong mâm đặt sẵn khăn lông ấm.Nói không sợ là không thể nào,đối với công việc ban ngày mà nói giá trị ban đêm mới thậtđáng sợ tồi tệ.
Đơn giản vì Đại Đức hoàng đế có một căn bệnh chưa từng nói cùng người bên ngoài.Nhiều năm qua vẫn bị cơn ác mộng đó quấy nhiễu.
Mặc dù Tiểu Ngũ Tử không biết hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ rốt cuộc nằm mơ thấy chuyện đáng sợ gì mà có thể khiến hắn kinh sợ đến trình độ như vậy.Nhưng hắn duy nhất hiểu rõ một điều,sau cơn ác mộng hoàng đế bệ hạ cần phải có người đến hầu hạ.
Tiểu Ngũ Tử cúi đầu nhìn giường mạn rũ xuống trên mặt đất phác thảo hoa văn tinh tế,bệ hạ dường như không có ý dùng khăn lông,tay lại không dám để xuống đành phải giữ nguyên tư thế giờ cao một hồi lâu,một lát sau tay bắt đầu khẽ run lên.Hắn tựa hồ cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của bệ hạ dừng lại trên người của hắn.
Lúc này,Phụng An đành phải vén rèm lên,khom người đi vào,nói: “Bệhạ,chỉ mới vừa qua giờ tý cách thời gian thượng triều còn rất sớm,người có hay không nghỉ thêm một lát?”
Trên giường đại đức thiên tử vẻ mặt mơ màng,ánh mắt hoàn toàn không còn sắc bén uy nghiêm như trên triều. “Phụng An,có phải trẫmđã sai?”
Đã năm năm còn gì nhưng đây là lần đầu tiên hoàng đế nhắc tới.Người kia nha,cái gì cũng tốt chỉ có duy nhất tính cách quá mức quật cường.Phụng An nhẹ giọng nói: “Là người nọ phúc phận mỏng chịu không được bệ hạ ưu ái.”
“Phúc mỏng? Ưu ái?” Bệ hạ lẩm bẩm lặp lại: “Ta mới vừa mơ thấy y,ngay cả mặt y cũng không chịu cho trẫm nhìn một chút, mà chỉ lặp lại câu nói kia.”
Trách ai?Trách người nọ tâm quá ác nói ra những lời như vậy lấy tính tình bệ hạ làm sao chịu nổi,nhưng người nọ chịu không ít tổn thương,ăn cũng không ít khổ.Chỉ trách y gặp ở bệ hạ ở độ đuổi thiếu niên chưa biết gì là yêu.Hôm nay nói những lời này chỉ phí công.
Hắn lấy ra khăn lông trong mâm,hai tay trình lên,nói: “Bệ hạ,người ta thường hay nói chuyện trong mộng cùng đời thật thường hay….ngược lại,ta nghĩ công tử ở dưới cửu tuyền nhất định thông cảm bệ hạ.”
Trong điện lại rơi vào một mảnh yên lặng.
Một lúc lâu mới nghe được thanh âm bệ hạ: “Trẫm phải phê tấu chương.”
Chờ sau khi đem hết thảy dàn xếp thỏa đáng,Phụng An nhẹ nhàngđóng lại cửa phòng.Đứng bên ngoài,Tiểu Ngũ Tử run run nói: “Phụng tổng quản......”
Phụng An phất tay,nói: “Không có chuyện gì,đi vào hầu hạ.”
Tiểu Ngũ Tử thở phào nhẹ nhỏm,được rồi,tiến vào thôi.
Đêm khuya mùa đông thường hay có tuyết rơi.
Phụng An ngẩng đầu nhìn bầu trời,phi tuyết bay lả tả trong không trung,thụt tay vào trong áo,thật là lạnh,không nhịn được lại đánh cái rùng mình,đúng là già rồi ngày càng không chịu được thời tiết trở lạnh.
Nhớ lại mùa đông năm ấy cũng rất lạnh,tuyết rơi hết đợt này lại đếnđợt khác,đủ loại quan lại dâng tấu chương không phải nói tuyết rơiđúng vào năm được mùa thì chính là có người lạnh quá mà chết cóng.
Đó là vào một đêm mùa đông,tuyết đã ngừng,trên đường vang lên thanh âm kẽo kẹt giẫm lên mặt tuyết.
Người nọ quỳ gối trong đống tuyết hầu đợi.
Trong điện Sùng Văn,lửa than ủ trong ống,hoàng đế chỉ mặc một chiếcáo mỏng,phê duyệt tấu chương.
Nhìn đến thời gian dùng trà,Phụng An tiến đến bên cạnh hoàng đế nhẹgiọng nói: “Hoàng thượng,Tiểu công tử của Tề tướng quân đang ở phía ngoài hầu đợi.”
Hoàng đế nhấp một ngụm trà lại đưa cho hạ nhân bên cạnh,không ngẩng đầu lên nói: “Cứ để cho y đợi đi.”
Phụng An biết bệ hạ cố ý muốn hạ thấp nhuệ khí người nọ.Trước đó Tềtướng quân tổ chức đại thọ năm mươi,thánh thượng ân điển đích thân tới phủ tướng quân chúc thọ.Lúc ấy,hoàng đế thấy Nguyên tiểu công tửdung mạo thanh tú khí khái bất phàm mới cố ý thân cận hơn một chút,kết quả Nguyên tiểu công tử vẻ mặt hờ hững,như vậy còn chưa nói y còn dùng đôi mắt xếch lạnh lùng nhìn hoàng thượng.
Sau lại tự nhiên trước mặt mọi người quỳ xuống đất xin lỗi mà bệ hạ đãtức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Xuyên qua khe hở cánh cửa hoa văn lưu ly,Phụng An nghía nhìn phía bên ngoài,người quỳ trên mặt tuyết không nhúc nhích như đang ngồi thiền.
Không biết qua bao lâu,thiên tử mới thong thả tựa lưng vào ghếngồi,nói: “Triệu y vào đi.”
Nghe được mệnh lệnh,Phụng An lập tức ra cửa đi tới bên cạnh người nọ,nói: “Tề công tử,bệ hạ triệu ngươi đi vào.”
Người nọ nghe được hoàng đế triệu y nhưng vẫn không nhúc nhích,một lúc lâu mới khó khăn nhấc chân thì ra tuyết tan hóa thành nước thấm vào đầu gối,nước đó lại kết thành băng.Y chống lên đôi chânđã đông cứng ngắc máy móc hướng trong điện đi tới,mỗi bước chânđều lảo đảo không vững.
Phụng An muốn tiến đến giúp y,lại nghe thấy giọng nói nhẹ như bông tuyết bay lượn trên bầu trời của người nọ truyền đến.”Đa tạ.”.
2
Trích
Rất nhiều năm sau,mỗi khi hoàng đế nhớ lại đêm đầu tiên của hắn và Tề Điềm,nửa đêm bị y hành hạ e rằng vô pháp ngủ yên,cũng sau ngày đó cùng rất nhiều đêm tiếp theo.Khi hắn giật mình thức tỉnh thoát khỏi giấc mộng thì không cách nào ngủ tiếp như bắt đầu từ cái đêm đó đã bị người ta nguyền rủa.Mặc dù lần đầu tiên đó hoàng đế chỉ đơn thuần chưa muốn ngủ,cùng nửa đêm ngày hôm sau bị tư niệm hành hạ có điều khác biệt nhưng điều tra ngọn nguồn thì cũng vì cái tên Tề Điềm kia thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.