Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 17:




Edit:Tieumanulk
Trích:
“Bệ hạ,kim châm...... là nô tài tìm đến cho công tử...... công tử lúc ấy chỉ nói tay bị thương sẽ không cần chịu giáo tập,là nô tài ngu cứ cho rằng giống lần trước làm châm hình sẽ tránh được giáo tập,khi đó công tử cả đêm nằm ác mộng mê sảng,có khi cả đêm cũng không ngủ...... Nô tài lo lắng thân thể công tử...... mới tin là thật......”
Hoàng đế nhìn Tề Điềm ăn cơm xong,ngã tới ngã lui như buồn ngủ,ánh mắt nửa mở nửa biểu tình ngơ ngác nhìn cực kỳ vô tội.Người như vậy sao lại mắc chứng bệnh nói sảng.
Trong lòng hoàng đế chua xót,nhìn thêm chốc lát rồi mệnh lệnh Tiểu Chuẩn Tử: “Bọn ngươi qua đi.”
Bên ngoài vẫn đang đầu xuân,xuân hàn se lạnh,gió mang theo hơi lạnh quất vào mặt nhưng nếu hoàng đế nguyện ý ở bên ngoài hóng gió những nội thị kia lại càng không dám hô lạnh.
Đứng một hồi hoàng đế mở miệng mang theo giọng trách mắng: “Nơi này thật lạnh,sáng mai cho y mang theo chút đồ đến Đông Noãn Các bên kia đi.”
Phụng An cúi đầu đáp ứng,hai bên Đông Noãn Các cùng Tây Noãn Các vốn là chỗ ở của thiên tử.Mặc dù hoàng đế ngày thường thích ở tại Tây Noãn Các,Đông Noãn Các vẫn để đó không dùng,hiện tại lại cho Tề Điềm vào ở cho dù không phải chánh điện cũng không hợp quy cũ tổ tiên,thế nhưng Cao Thường mới bị đem chôn,hiện tại ai cũng không có can đảm mạo hiểm bị làm phân bón tới cùng hoàng đế thảo luận vấn đề tổ chế hay không tổ chế.
Một lát sau,Tiểu Chuẩn Tử đẩy cửa đi ra ngoài,thấy một nhóm người đứng trong lương đình,hắn kinh ngạc thẫn thờ vốn cho rằng hoàng đế thương cảm công tử mới để y đến tẩm điện ngủ,không nghĩ tới một nhóm người đều đứng bên ngoài hóng gió.
Tông Bạc Minh đánh giá Tiểu Chuẩn Tử,rõ ràng chỉ là một tiểu thái giám tầm thường dung mạo không đủ thu hút.Hàng năm nội vụ phủ thu nhận thái giám thế này vào cung hầu hạ cũng không ít.Đầu quấn quanh băng gạc,trên mặt một mảnh bầm tím nhìn làm cho người ta cảm thấy đáng thương vô cùng,thật không hiểu nổi Tề Điềm hết lần này tới lần khác chọn trúng hắn.
Hoàng đế hơi gật đầu,Tông Bạc Minh hiểu ý,tiến lên một bước bắt đầu đặt câu hỏi.
“Tề Điềm phát bệnh như vậy đã bao lâu?”
Tiểu Chuẩn Tử cúi đầu,tay nắm chặt góc áo,giọng mang theo đè nén: “Thời điểm mới vừa vào cung không có chỉ là có một ngày từ nơi giáo tập trở về liền nửa đêm bắt đầu nằm mộng nói nhảm,khi đó ban ngày vẫn tốt......” Tiểu Chuẩn Tử dừng lại.rồi nói: “Lần trước bị bệ hạ dùng Thủy Hình,buổi tối trở lại liền sốt,nói sảng càng thêm lợi hại,khuyên thế nào cũng khuyên không được... một hai ngày sau thì hoàn toàn không nhận ra ai…….”
“Y mê sảng thường nói cái gì?”
“Gọi mẫu thân,còn gọi Hoàng Hoàng,Mai Mai,sau thì luôn miệng gọi Phụng Ninh......” Tiểu Chuẩn Tử lại tiến thêm một bước giải thích: “Phụng Ninh là tên trước kia Tề công tử lén đặt cho ta,sau lại vì ta nói cho y biết như vậy quá giới hạn không hợp quy chế bảo y đừng gọi.Hôm nay...... y cũng chỉ gọi cái tên này.”
Tông Bạc Minh cau mày,hỏi: “Hoàng Hoàng là ai? Mai Mai là ai?”
Tiểu Chuẩn Tử lắc đầu,nói: “Nô tài cũng không biết,trước kia thời điểm công tử thanh tĩnh nô tài có hỏi nhưng công tử không nói.”
Người mắc bệnh tâm cần tìm ra điểm mấu chốt mới có thể bắt tay trị liệu vậy mới có hiệu quả mà lúc này không thể trông cậy vào Tề Điềm phối hợp cho nên Tông Bạc Minh đem mọi chuyện hỏi cặn kẽ,hi vọng từ đó tìm ra nguyên nhân.
Tông Binh Minh hành nghề y tại thâm cung nhiều năm,nơi giáo tập sẽ chịu cực hình thế nào lòng dạ biết rõ cho nên mới hỏi Tề Điềm sau khi giáo tập về mới nằm ác mộng,bình thường giáo tập thường dùng cách gì,hi vọng từ án quyển ghi chép giáo tập có thể tìm ra mấu chốt.
“Là Thủy Hình.” Giọng Tiểu Chuẩn Tử phảng phất như từ trong cổ họng nặn ra,biểu tình đưa đám,nói: “Sau khi công tử bị Thủy Hình mới bắt đầu phát mộng nói sảng,khi đó nô tài hỏi công tử nhưng công tử không nói,sau này nô tài âm thầm hỏi mấy vị công công đưa y trở lại mới biết được công tử vô cùng sợ Thủy Hình,mỗi lần không chịu giáo tập không bày Thủy Hình sẽ không chịu thụ giáo,bị thủy hình xong lại ngơ ngác mơ màng,kiệt sức một khoảng thời gian lâu......”
Giọng Tiểu Chuẩn Tử càng nói càng thấp,quỳ phịch xuống hướng về phía hoàng đế bẩm báo: “Bệ hạ,kim châm...... là nô tài tìm đến cho công tử...... công tử lúc ấy chỉ nói tay bị thương sẽ không cần chịu giáo tập,là nô tài ngu cứ cho rằng giống lần trước làm châm hình sẽ tránh được giáo tập,khi đó công tử cả đêm nằm ác mộng mê sảng,có khi cả đêm cũng không ngủ...... Nô tài lo lắng thân thể công tử...... mới tin là thật......”
Hoàng đế xanh cả mặt,trong lòng như bị trọng chùy đánh trúng vang lên ong ong,tiếng khóc nức nở của Tiểu Chuẩn Tử lại quanh quẩn trên đỉnh đầu khiến người ta choáng váng.Rốt cuộc không nhịn được quát to: “Câm miệng!”
Thân thể Tiểu Chuẩn Tử run lên không dám phát ra âm thanh.
Hoàng đế đưa ánh mắt quăng về phía Tông Bạc Minh.
Tông Bạc Minh trầm tư một chút,trần thuật lại: “Người mắc bệnh ‘tâm yểm’ hơn phân nửa là trong lòng có ma chướng cộng với ngoại giới kích thích mới dẫn phát. ‘Tâm yểm’ được phân rất nhiều loại,loại thứ nhất ‘cuồng yểm’ thì điên điên khùng khùng,suốt ngày nổi điên.‘Si yểm’ thì cả ngày si ngốc ngơ ngác,thường xuyên tự mình hoang tưởng như có người đang nói cùng mình,cả ngày chấp nhất cái này cái kia không ngủ không nghỉ......”
“Tề Điềm thế nào?” Hoàng đế cắt đứt lời thái y đang cố gắng truyền đạt những ý niệm trong đầu.
“Kinh yểm.” Tông Bạc Minh nhanh chóng đáp, “Cảnh giác như thỏ,chỉ một chút chuyện cũng đủ khiến cho y sợ hãi chung quanh,sinh ra bất an có người nhích tới gần,đại đa số là cả ngày sợ hãi,kinh sợ tới chết......”
Ánh mắt của hoàng đế dừng lại trên người Tông Bạc Minh,hắn cảm giác được thân thể hoàn cương cứng,đành vội vàng nói tiếp: “Nhưng nếu chỉ giai đoạn đầu xuất từ tâm tư nhận định một người,chỉ cần người này ở bên cạnh không rời đi,trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có gì đáng ngại.” Nói xong như vô tình lại như cố ý nhìn Tiểu Chuẩn Tử quỳ trên mặt đất.
“Trị thế nào?” Nghe được đoạn sau của Tông Bạc Minh,thân thể phát cương hoàng đế mới trì hoãn đôi chút,nhíu mày nói.
Trong lòng Tông Bạc Minh thở dài,nói: “Hiện nay việc có thể làm là đem thân thể điều tức tốt cộng với dùng thuốc an thần, chờ quan sát một thời gian ngắn rồi hãy nói.” Thanh âm nhỏ dần lại bổ sung: “Người mắc chứng ‘kinh yểm’đặc biệc cảnh giác chúng ta nhất định phải sắp xếp cho người y tin tưởng không rời nửa bước.Một khoảng thời gian sau nói không chừng sẽ từ từ khôi phục y thức.”
“Phải mất bao nhiêu thời gian?”
Tông Bạc Minh lắc đầu: “Thần không biết chính xác nhưng trong y thuật ghi lại có trường hợp chỉ một đêm là khỏe hẳn,có khi...... cả đời cũng không khỏi.”
Hoàng đế hỏi tiếp: “Không có biện pháp khác?”
Tông Bạc Minh như đang đợi hoàng đế hỏi câu này,không chút do dự bẩm: “Thần có một biện pháp trước kia từng chửa khỏi cho nhiều người mắc bệnh nói sảng.”
“Biện pháp gì?” Thân thể hoàng đế không bị khống chế nghiêng về phía trước.
Tông Bạch Minh cúi đầu cực kỳ nhanh nói ra một câu.Bỗng nhiên ánh mắt hoàng đế dán chặt vào người hắn,lạnh thấu xương cất giấu tia sắc bén.Thật ra Tông Bạch Minh biết hoàng đế không thích nghe thậm chí chán ghét nghe được câu này cho nên mới vừa rồi chịu đựng chưa nói,bản thân làm thầy thuốc trong lòng hắn không nhịn được muốn nếm thử nói xong lại hối hận,khom người cung kính nhưng trên lưng đã rỉ ra từng giọt từng giọt mồ hôi.
Đợi một hồi,hoàng đế mới mở miệng: “Trước dưỡng thân đi.”
Thời điểm quay trở lại tẩm điện,dọc theo đường đi cung nhân quỳ lạy hành lễ phát ra tiếng ma sát.Tình cờ gặp được hoàng hậu,hoàng hậu đang mang theo mấy phi tần cắt bỏ mấy cành mai vươn cao,thấy hoàng đế đi đến khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng tiến lên hành lễ: “Bệ hạ.”
Hoàng đế mặt không chút thay đổi gật đầu,bước chân cũng không dừng lại hướng về phía điện
Đi tới bên ngoài tẩm điện,hoàng đế nghiêng đầu nhìn hồ nước,mặt hồ xanh biếc an tĩnh giống khuê nữ thanh tao lịch sự,ai ngờ nơi này từng có người cất giọng phát ra tiếng cầu xin tha thứ tê tâm liệt phế.
Lúc còn bé hoàng đế từng nịch qua nước,loại hít thở không thông cứ lặp đi lặp lại vẫn còn rất mới như chỉ vừa xảy ra nhưng Tề Điềm lại khác,dù lúc đầu chính hắn yêu cầu Thủy Hình nhưng chỉ là khó chịu nhất thời chứ tuyệt không để y chết chìm,khi nhìn nước từng chút một đoạt đi hô hấp của y,hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Dừng lại nhìn mặt hồ một hồi,tiếp theo hoàng đế sải bước vào trong điện.
Ngồi trước bàn dài,tay đè lên mi tâm,khuôn mặt thấm đượm mỏi mệt.Bên cạnh nội thị ân cần dâng lên chung trà nói: “Bệ hạ,thỉnh dùng trà.”
Nghe được giọng nội thị,không biết từ đâu vụt ra một ngọn lửa tà hỏa,vung tay phất một cái nước trà vẩy đến trên người nội thị,nắp chung quay tròn một đường lăn xuống.May trà dâng cho hoàng đế chỉ ấm chứ không nóng,nội thị cũng không bị phỏng chẳng qua bị hành động của hoàng đế hù dọa,lập tức phản ứng nhanh dập đầu nhận tội.
Ánh mắt hoàng đế nhất nhất quét qua mọi góc ngách trong điện,cười lành một tiếng,nói: “Trong mắt các ngươi còn có vị hoàng đế này sao?”
Lời này vừa nói ra nội thị trong lòng rùng một cái,đây là tội lớn a,toàn bộ người trong phòng đều quỳ rạp trên đất.Một đường đi theo hoàng đế về đây nội thị trong lòng không khỏi buồn bực,trước khi ra cửa còn rất tốt mà còn nghe khúc tử,sau khi trở lại lại thành trong mắt bọn họ không có hoàng đế rồi.
Ánh mắt hoàng đế dừng lại trên người Phụng An,nói: “Phụng An,ngươi lần này làm việc rất tệ!”
Mười ngày vắng vẻ hoàng đế vốn cho rằng hắn chỉ không bày ra bộ dạng đế vương đến thăm hỏi,trong lòng nghĩ nếu Phụng An muốn mật báo chuyện Tề Điềm không phải không thể,vả lại cũng sẽ xếp hợp lý ít nhất không lo cơm áo.
Quỳ trên mặt đất Phụng An cảm thấy rất oan uổng,làm thái giám bên cạnh hoàng đế kiêng kỵ nhất chính là chi viện cho người đối đầu hắn.Nếu hắn mà an bài người đi chăm sóc chả phải làm trái ý chỉ,huống chi hôm đó Tề Điềm chịu Thủy Hình,ánh mắt hoàng đế đã nói rõ với Phụng An người kia phạm tội khi quân.
Đương nhiên Phụng An biết mười ngày này Tề Điềm sống nhất định không tốt,dù từng Tề Điềm chịu qua ân sủng nhưng trong mắt người ngoài lại khác,huống chi Tề Điềm lại mắc tội vá họa ca ca Vạn Sơn,đám người nội vụ phủ không hiểu liền cho rằng Tề Điềm thất sủng nên mới hành y.
Phụng An biết trong lòng hoàng đế có chuyện buồn bực nhưng thiên tử muốn phạt,muốn chém đầu,một khi hạ khẩu dụ cho dù sai cũng chỉ có thể tiếp tục sai chứ không thể thay đổi cũng không ai khuyên giải được.Cho dù sau đó hoàng đế ý thức được bản thân làm sai cũng chỉ có thể người liên quan bắt nạt thôi,nên không nhận sai cũng không được.
Quỳ trên mặt đất Phụng An nói: “Nô tài sai rồi,không kịp thời đem bệnh trạng Tề công tử bẩm báo cùng bệ hạ là nô tài thất trách,nô tài đáng chết!”
Nói xong liền giơ tay phải lên,một cái tát phiến tại trên mặt mình,rồi lại giơ lên tay trái tát thêm một cái.Cả một phòng thái giám nhìn tổng quản bắt đầu vả miệng,tất cả cũng đi theo bộp bộp vả miệng.Trong điện nhất thời vang lên thanh âm tay vỗ vào mặt.
Từ nhỏ Phụng An đã đi theo hầu hạ hoàng đế,làm việc thoả đáng,am hiểu đế tâm,hoàng đế còn tấm bé tính cách bướng bỉnh cũng từng phạt qua Phụng An nhưng từ ngày lên ngôi tới nay,ngay cả lời nói nặng cũng ít ra khỏi miệng.
Nhìn Phụng An tự vả miệng một hồi,hoàng đế mới khoát tay,trong mắt dư âm giận giữ khó tan, nói:”Đi đi,đi bắt những nô tài lạy cao thải thấp cho trẫm,xử trí như thế nào ngươi ắt hẳn đã biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.