Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 19:




Edit:Tieumanulk
Trích:
“Gọi trẫm! Tề Điềm.”
Phía dưới Tề Điềm đã bắt đầu ô ô nức nở như cừu con rơi vào hổ khẩu, dưới bàn tay hoàng đế run rầy không ngừng.
Hoàng đế lạnh lùng đem Tề Điềm nâng cao, không chút thương tiếc đâm vào. Bỗng chốc tiếng khóc Tề Điềm im bặt, miệng há lớn quên mất thở, thân thể trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng.
Mấy ngày sau đó hoàng đế chỉnh đốn hợp lý mỗi lần gặp Tề Điềm mặt mũi đều hòa nhã, mọi chuyện có thể nói hoàn thành thuận lợi. Mà hoàng đế giao ra rất nhanh chiếm được hồi báo, gần nhất Tề Điềm đối với sự xuất hiện hoàng đế cũng có biến chuyển.
Khi hoàng đế ban ngày xuất hiện Tề Điềm vẫn còn đang dùng cơm, thấy người đến y vẫn ngồi yên chứ không giống trước kia đứng ngồi không yên.
Trời vừa tối hoặc đến giờ dùng bữa tối, lúc này hoàng đế xuất hiện Tề Điềm sẽ không khỏi hưng phấn, có một lần nhìn thấy hoàng đế y còn lộ ra nụ cười có chút cổ quái, tiếp theo sẽ kéo đầu hoàng đế hướng thân thể của mình, may nội thị bên cạnh không hiểu chỉ cho rằng Tề Điềm thích bệ hạ bằng không sẽ phật ý người.
Thật sự nói trắng ra ở trong lòng Tề Điềm ban ngày sẽ đem hoàng đế thành người trong suốt, đến khi màn đêm buông xuống sẽ đem hoàng đế thành một món đồ chơi khiến y cao hứng mà thôi.
Dĩ nhiên trong lòng hoàng đế lại không nghĩ vậy. Hoàng đế nguyện ý tiếp nhận cách Tề Điềm muốn thân cận hắn. Chỉ đáng thương cho đám nội thị, mỗi lần xuất hiện trước mặt Tề Điềm đều lo lắng cước bộ quá nặng sẽ hù dọa y, quá nhẹ lại sợ ảnh hưởng đến y.Có một lần một nội thị đến gần, Tề Điềm chưa kịp phát hiện kết quả bị hù dọa nhảy đến trên giường còn nội thị kia sợ đến ứa mồ hôi lạnh, may mắn gần đây áp dụng *thân cận đại kế * hoàng đế bệ hạ lại không có ở đây.
…….
Nói đến Lục vương ngày đó tiến cung bị hoàng đế bác bỏ thì nhàn cư ở nhà, trong lúc nhàm chán không có gì làm lại tiến cung thêm lần nửa, vừa vào cung liền đến Đông Noãn Các.
Hôm đó hoàng đế vừa tiến vào Đông Noãn Các đã nghe được giọng Lục vương: “Tiểu Điềm, gọi Lăng Úy.”
Tề Điềm cúi đầu không để ý tới hắn.
Lục Vương chậm rãi đọc một câu: “Bạch lộ yên phân quan đích đích, vi liên phong định thúy điềm điềm.”
Thân thể Tề Điềm run lên, phản xạ có điều kiện đưa ánh mắt quăng tới trên người Lục vương.
Lục vương cười khẽ nói: “Thật ngoan nha!” Lại duỗi tay đi sờ soạng mặt Tề Điềm. Tề Điềm không trốn không tránh ánh mắt chỉ ngơ ngác dính chặt trên người Lục vương.
“Gọi Lăng Úy đi, tiểu Điềm.” Lục vương kiên nhẫn dụ dỗ y.
“Lăng Úy ” Cuối cùng có một giọng nói khàn khàn vang lên.
Lục vương quay đầu về phía sau mang theo cười đắc ý, nói: “Nhìn đi, y gọi tên đệ rồi.”
Đứng phía sau Lục vương chính là hoàng đế. Lục vương sửng sốt một chút lại thuận miệng nói: “Hoàng huynh, Tề Điềm thế này nào mắc bệnh nói sảng. Đệ thấy y đã tốt lắm......”
“Đi ra ngoài!” Một giọng nói trầm thấp ra lệnh mang theo uy nghiêm áp bách chỉ có ở đế vương.
“Hoàng huynh ——”
“Đi ra ngoài!” Ánh mắt của hoàng đế lóe lên một tia lửa, Lục vương biết đây là điềm báo sắp sửa bão tố kéo đến. Qua một cửa ải trong phòng chỉ còn lại Tề Điềm cùng hoàng đế.
Hoàng đế nắm cằm Tề Điềm khiến y ngẩng đầu, nói: “Ngươi gọi hắn cái gì?”
Cằm Tề Điềm bị siết đau, cau mày một tia sáng lóe qua đầu tìm không ra cái tay kia.
“Ngươi gọi hắn cái gì! Tề Điềm!”
Tề Điềm vẫn cau mày, cảnh giác hoàng đế hôm nay không giống bình thường sợ hãi càng muốn trốn. Hoàng đế vừa nhìn y sợ hãi thất thố lại muốn tránh né mình, một cổ tức giận xông lên cháy sạch chân mày.
Mấy ngày qua những thứ mừng rỡ cùng đắc ý nhất thời bị tức giận cùng nhục nhã giờ phút này thay thế. Trong khi Lục vương không cần tốn nhiều sức lại được Tề Điềm để ý, giọng khàn khàn biết điều gọi tên của Lục vương, hoàng đế cảm giác mình bị Tề Điềm tổn thương lòng tự ái thật lớn.
Một nô tài đoạt được lòng tin của y liền thôi, dù sao trước khi bị bệnh nói sảng hai người ở chung thân cận nhưng hôm nay hắn mỗi ngày đến đây lại bị người thứ hai nhanh chân dễ dàng có được, hoàng đế cảm thấy bản thân không cách nào tiếp nhận.
Mà cho tới bây giờ Tề Điềm cũng không phải dạng người biết luyến tiếc hạnh phúc! Từ bắt đầu không chịu phụng dưỡng về sau lại dùng kế lừa gạt, tiếp nữa luôn chống đối hắn, còn hắn dễ dàng bị y lừa gạt, hôm nay lại vì y nguyện ý hạ mình!
Hoàng đế hung hăng nhìn Tề Điềm,sắc mặt xanh mét, bàn tay nắm Tề Điềm càng thêm gia tăng lực đạo.
Đầu mùa xuân y phục cũng tương đối mỏng, cổ áo Tề Điềm bị kéo ra một lỗ hổng thật to để lộ da thịt mịn màn bên trong. Thân thể mấy ngày qua được nuôi dưỡng nhìn tốt hơn không còn mỏng manh như trước đó.
Đã biết sao nhiều ngày yêu thương tất cả của hắn thân thể, một bước cuối cùng thủy chung không có đúng chỗ, hiện tại y lại dùng vẻ mặt hòa nhã còn hô tên người khác!
Trong lòng càng nghĩ càng giận, đế vương bá đạo cùng cướp đoạt chiếm cứ thượng phong giống bảo táp càng quét trước đó dặn dò Tông Bạc Minh nấu thuốc tẩm bổ đều quăng ra sau ót. Hoàng đế không chút do dự xé mở vạt áo Tề Điềm, làn da vừa tiếp xúc không khí Tề Điềm co rúm lại nghĩ chui lên giường trốn.
“Gọi trẫm! Tề Điềm.”
Phía dưới Tề Điềm đã bắt đầu ô ô nức nở như cừu con rơi vào hổ khẩu, dưới bàn tay hoàng đế run rẩy không ngừng.
Hoàng đế lạnh lùng đem Tề Điềm nâng cao, không chút thương tiếc đâm vào. Bỗng chốc tiếng khóc Tề Điềm im bặt, miệng há lớn quên mất thở, thân thể trong nháy mắt tĩnh lặng.
Ngay sau đó chính là một trận uỵch uỵch mãnh liệt mạnh hơn như một con điểu nhi sắp bị bẽ cánh liều chết che chở chiếc cánh non nớt.
Tề Điềm càng phản kháng hoàng đế càng nổi bảo, thân thể mặc dù gầy rất nhiều bất quá khi ôm vào trong ngực lại tuyệt vời như cũ, kích thích giác quan hoàng đế muốn ngừng mà không được. Đặc biệt khi tiến vào loại cảm giác ấm áp, nhẵn nhụi cùng chặc khích làm hoàng đế đặc biệt an tâm.
“Gọi trẫm, Tề Điềm.” Thanh âm hoàng đế hơi chút nhu hòa.
Đôi mắt Tề Điềm lại cứ nhìn lên trên, đôi môi run rẩy bật thốt: “Phụng Ninh, Phụng Ninh......”
Hoàng đế lập tức dùng miệng chiếm lấy đôi môi Tề Điềm, không muốn nghe thanh âm từ hai phiến mềm mại phát ra làm mình không vui. Mà thân thể Tề Điềm lại như một loại thuốc nghiện, tiếp xúc một lần bạn sẽ không cách nào dừng lại, trong cơ thể có một giọng nói đang gào thét chiếm lấy y chiếm lấy y, tức giận khó có thể bình phục thậm chí đem tất cả ủy khuất từ bé đến bây giờ mới nhận được toàn bộ phát tiết ra ngoài. Tay chân Tề Điềm đã không còn cách huy động, trong đôi mắt to chiếu ra khuôn mặt hưng phấn cường thế của hoàng đế.
Hiện tại hoàng đế cái gì cũng nghe không được, hắn nghe không được Tề Điềm gào thét đau đớn, nghe không được tiếng khóc Tề Điềm, hắn chỉ nghe thấy tiếng lòng không ngừng lặp đi lặp lại đoạt lấy y, đoạt lấy y, y chỉ có thể thuộc về ta! Chỉ có thể gọi tên của ta! Hoàng đế khó nhịn gầm nhẹ một tiếng, tiếp theo gia tăng động tác phía dưới.
Màn đêm giống miệng dã thú mở to nuốt chửng bốn phía từ từ khép lại. Hoàng đế phản phản phục phục ăn nhiều lần, đến khi thân thể Tề Điềm mềm nhũn rũ xuống lại bị ôm nâng lên cao.
Trong ngực người nọ sắc mặt tái xanh, trên người phủ đầy dấu hôn, chất lỏng màu đỏ hòa với màu trắng dọc theo bắp đùi hệ rễ chậm rãi chảy xuống. Hai tròng mắt nhắm chặt không lên tiếng, người đã bất tỉnh chỉ có hai đầu lông mày như cũ khóa chung một chỗ sợ hãi không cách nào tản đi.
Sau khi được thỏa mãn nhìn lại người trên giường có chút đau lòng, đưa tay vuốt lên đôi chân mày Tề Điềm đau đến nhíu lại, tiếp nửa hân phó nội thị chuẩn bị nước canh còn mình cầm khăn lông lau chùi thân thể cho y. Nhất thời ham vui hậu quả chính là đổi lấy trận ngủ say
Đến nửa đêm Phụng An thắp đèn tới gọi hoàng đế rời giường, ánh nến chiếu xạ trên mặt Phụng An toát ra diện mục dử tợn khó phân biệt.
Tiểu phòng ngủ tại Đông Noãn Các, thanh âm Tiểu Chuẩn Tử từ bên trong truyền ra: “Công tử, là nô tài, người nhìn xem......”
Hoàng đế chỉ mấy bước đã vào gian phòng, trong phòng đã đứng thẳng năm sáu nội thị, tất cả mọi người vây bắt một người núp trong góc nhỏ. Vừa nhìn thấy hoàng đế đi vào liền khom người nhường đường đi.
Trước khi ngủ Tề Điềm đã được hắn tẩy rửa sạch sẽ đặt nằm trên giường, giờ phút này đang núp trong góc nhỏ phía tây gian phòng, thân thể co rút một chổ chỉ nhìn thấy một bóng râm.
Bên cạnh nội thị nói: “Nô tài nửa đêm nghe được trong phòng có tiếng động mới muốn vào phòng xem một chút. Kết quả công tử không có ở trên giường, nô tài tìm một vòng mới phát hiện núp ở nơi này......”
Hoàng đế ngồi chồm hổm nhỏ giọng gọi: “Tề Điềm......”
Vừa nghe đến thanh âm hoàng đế, toàn thân Tề Điềm kịch liệt run rẩy đầu cực kỳ nhanh dáo dác chung quanh bối rối điên cuồng chui vào quần áo đặt bên cạnh, hận không thể chui tọt vào trong mới có thể yên tâm.
Trong lòng hoàng đế trầm xuống như bị ngâm vào đá băng tản mát ra âm trầm lạnh lẻo, kìm lòng không đậu đưa tay đi muốn bắt lấy ấm áp trong góc.Vừa nhìn thấy hoàng đế duỗi tay đến Tề Điềm đột nhiên phát ra rên rĩ gầm gừ như tiểu cẩu, lao khỏi đám người hướng ngoài phòng dốc hết sức chạy đi. Phản ứng mãnh liệt dùng tốc độ cực nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy bóng đen lướt đi, sau đó Tề Điềm đã chạy ra ngoài.
Một tấm vải trượt từ trong tay hoàng đế rơi xuống, vội hét toán lên: “Ngăn cản y!”Vừa dứt lời ngoài cửa truyền đến âm thanh đụng nhau.
Ngoài phòng Tề Điềm đã đụng vào cây cột, không ai biết y sợ đến muốn tự vẫn hay ánh đèn mờ ảo không cẩn thận đụng vào. Hoàng đế nhanh đem người ôm lấy thân thể hổi, sờ lên vần trán ẩm ướt hẳn là máu, chất lỏng đỏ lòm dính trên ngón tay hoàng đế phảng phất mang theo châm ghim đau tâm hắn.
“Truyền Tông Bạc Minh vào cung!” Giọng hoàng đế trầm như bóng đêm, Phụng An nghe ra trong thanh âm lộ ra sợ hãi quấy phá lòng người.
“Bệ hạ đã làm gì công tử?”Thời điểm hoàng đế ôm Tề Điềm đến trên giường, Tiểu Chuẩn Tử vẫn đi theo phía sau đột nhiên đặt câu hỏi.
Cái tên thái giám từ trước đến nay rụt rè nhát gan thậm chí không dám nhìn thẳng thiên tử, giờ phút lại dùng ánh mắt ngó chừng hoàng đế, cánh mũi hừ hừ như cố nén ức chế không được bộc phát:”Công tử xế chiều rõ ràng còn rất tốt, vì sao đột nhiên phát tác thành như vậy!” Tiểu Chuẩn Tử nghẹn ngào nói tiếp: “Công tử nhận không ra ta...... Công tử không biết Phụng Ninh là ai!”
“Bệ hạ đã làm gì công tử! Tại sao người không nhận ra ta!” Tiểu Chuẩn Tử lên tiếng chất vấn giống một cái chùy nặng nện vào trong tim hoàng đế, người trong ngực bị đoạt đi, thanh âm cũng đã biến mất ngực vẫn kịch liệt đau.
Nửa đêm nhận lệnh vào cung Tông Bạc Minh y quan không chỉnh tề cơ hồ từ trong chăn kéo ra. Tông thái y vội vã lên đường, ngực mơ hồ có dự cảm xấu, không lẽ người nọ lại xảy ra chuyện.
Tề Điềm hôn mê một hồi rồi tỉnh, khi tỉnh dậy con ngươi nhanh như chớp chuyển chuyển, sau đó nhanh chóng từ trên giường bò dậy trốn vào trong góc phía Tây phòng. Tay ôm đầu gối, đầu vùi vào giữa gối.
Bên trong phòng hoàng đế kinh ngạc nhìn y, không dám nhích đến gần. Lúc Tông Bạc Minh tiến vào nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái. Hoàng đế sắc mặt khó coi không nói một lời chỉ gật đầu ý bảo Tông Bạc Minh đi vào chẩn đoán.
Bất quá Tông Bạc Minh chỉ vừa nhích đến gần trong miệng Tề Điềm liền phát ra rên rĩ nhỏ vụn.Tông Bạc Minh quay đầu lại hỏi: “Tiểu nô lúc trước đâu?”
Đứng ở một bên Phụng An đáp: “Nô tài kia cũng không đến gần được.”
Tông Bạc Minh cả kinh đang muốn mở miệng. Cổ họng Tề Điềm bỗng nhiên nhúc nhích mấy cái, hầu kết động lên xuống ọt một tiếng phun ra.
Thấy tình cảnh như vậy, hoàng đế đang muốn tăng nhanh cước bộ bỗng nhiên ngừng lại, quay sang mệnh lệnh nội thị: “Đè lại y để Tông Bạc Minh bắt mạch.”
“Không thể!” Tông Bạc Minh hai tay ngăn lại nội thị chuẩn bị đi đến, cúi đầu quan sát biểu tình người nọ, một lát sau mới nghiêm túc nhìn hoàng đế nói: “Bệ hạ,Tề Điềm mới vừa ói chính là mật, thần không cần bắt mạch cũng có thể phán đoán chính là căn bệnh “Kinh Yểm” gây nên, y kinh sợ đến bể mật, nếu như để nội thị đột nhiên nhích tới gần chế phục, chỉ sợ y......”
Thoáng chốc con ngươi hoàng đế co rụt lại, hai mắt sâu thẳm, hắn hiểu Tông Bạc Minh có ý gì. Bên ngoài trời bắt đầu lên cao, ánh sáng len lỏi chui vào phòng.
Hoàng đế mở miệng: “Cần phải dùng biện pháp kia sao?”
Tông Bạc Minh hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu nói: “Hôm nay Tề Điềm đã bị vỡ mật, một khi tiếp tục chấn kinh nhất định rách túi mật, túi mật mà rách sẽ tổn thương gan, khi đó sẽ.....”
“Câm mồm!” Ánh mắt hoàng đế thủy chung quăng vào bóng người trong góc,nói: “Cứ làm như lời người nói.”
Tuy Tông Bạc Minh được hoàng đế ân chuẩn vẫn còn chút do dự.
“Còn có chuyện gì?” Giọng hoàng đế đã có chút mỏi mệt.
“Đề phòng công tử nửa đường bất tỉnh, chúng ta cần Thái y viện giao ra nhân sâm ngàn năm bồi bổ.” Tông Bạc Minh lại bổ sung thêm: “Nhân sâm có thể hộ tâm, đối với thân thể công tử sau này cũng rất tốt.”
“Nhân sâm ngàn năm” là dược liệu hi hữu vô cùng trân quý, thái y viện tìm khắp cả nước mới có được hai cây, chuẩn bị cho thiên tử khi cần.
“Mang khẩu dụ của trẫm muốn thứ gì cứ đến thái y viện lấy không cần xin chỉ thị.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.