Edit:Tieumanulk
P.S: Vâng *tiểu thụ* đã trở lại và đáng yêu hơn xưa ^0^
Trích
“Không!Nhất định là Tề Điềm, Tề Điềm đã trở lại!” Hoàng đế đột nhiên lên tiếng khẳng định.
Không sai, chỉ có ánh mắt Tề Điềm mới có thể để khiến cảm xúc nguội lạnh trong lòng hắn nháy mắt hóa thành xuân thủy, chỉ có ánh mắt Tề Điềm mới có thể khiến hắn hận không thể móc tim mình ra cho y xem đồng thời khiến cho trái tim này lần nửa đập thình thịch.
……………………….
Đầu tháng mười Nông Lịch năm hai, lễ đăng khoa.
Đêm tối, nhóm tiến sĩ đã thật sớm chờ tại trong điện. Trắc điện vốn đã rất lớn nhưng đứng một trăm ba mươi sáu tiến sĩ văn võ phá lệ có phần chật chội. Hôm nay chính là ngày bái kiến hoàng đế cùng được phong thưởng.
“Ngô Tang, lạnh không?” Tống Thư lẻn từ trong nhóm tiến sĩ thuộc ban võ ra ngoài.
Nam tử được gọi là Ngô Tang ngẩng đầu nhoẻn miệng, cười nói: “Không lạnh.”
Tống Thư không lên tiếng mà bắt lấy tay y, khẽ trách: “Tay đã giống băng thế này còn nói không lạnh.”
Ngô Tang rụt tay trở lại, nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói: “Sư huynh, nơi này có nhiều người, đệ thể hàn nên mới thế, chút nửa sẽ tốt thôi.”
Tống Thư lườm y một cái, buông tay ra, nói: “Đợi lát nửa nhớ đến cửa Thiên Vũ, huynh chờ đệ.”
Ngô Tang cười khổ, nói: “Sợ rằng phiền sư huynh đợi lâu, huynh đứng nhất khoa võ còn đệ lại nằm cuối khoa văn.”
Tống Thư trừng mắt trách cứ đang muốn nói thêm lại nghe mấy đại nội giám đi tới chỉ rõ quy củ cùng thứ tự.
Trong đại điện Kim Loan, hoàng đế đang mặc một thân áo vàng thêu kim long, đầu đội mũ bạch ngọc lưu châu, ngồi uy nghiêm trên điện, nhóm giám khảo Văn Võ ngồi một hàng, Lục vương thân làm giám khảo đương nhiên ngồi vị trí đầu khoa văn, thần thái phơi phới một chút cũng không giống nhiễm phong hàn. Truyện Đam Mỹ
Hoàng đế gật đầu, ngoài cửa thái giám chịu trách nhiệm xướng thanh liền cất giọng lanh lãnh vang vọng trong không trung: “Võ khoa tam giáp nhất đẳng Tống Thư bái kiến——”
Tiến vào nam tử vóc người cao gầy,không lưng hùm vai gấu như Trạng nguyên võ khoa nhưng hai mắt hữu thần sáng rực như đuốc, sải bước ung dung vững vàng.
Hoàng đế nhìn thoáng qua binh bộ đánh giá:Võ công nhất lưu, trong lòng tăng thêm một bậc.
Phụng An nhìn hoàng đế không có gì khác thường liền tuyên: “Trạc tả tham quân hộ lĩnh——”
Y theo lệ cũ hoàng đế theo dõi tam giáp văn võ khoa, nếu có hứng thú sẽ cho tiến hành thi đình, vừa vặn chọn ra môn sinh thiên tử. Những tiến sĩ khác tiếp tục qua Lại bộ chọn lựa, Lại bộ cho hợp cách mới có thể trúng cử làm quan bất quá phần lớn tiến sĩ chỉ được danh hiệu chứ không phong quan.
Cho nên mấy người đậu tam giáp chỉ ngừng lại một chút, những tiến sĩ khác ra ra vào vào như nước chảy, ngay cả mặt hoàng đế cũng chưa nhìn thấy liền đứng dậy rời đi.
May như thế mà vẫn phải đợi đến giữa trưa mới đến ban văn khoa. Trên đường tiến cung Ngô Tang sải bước hơi lảo đảo, thân thể vốn yếu ớt vì đợi đến giữa trưa mà giờ bụng đã hơi đói, khi đi có chút choáng váng.
Người thái giám đưa y đến biết y đậu chót tiến sĩ nhất định không phong quan, thấy y sải bước chậm rãi, không nhịn được thúc giục: “Nhanh chút, nhanh chút, không lẽ muốn bắt bệ hạ chờ ngươi?”
Ngô Tang liên tục đáp lại thế nhưng vẫn lo lắng ngất xỉu trong đại điện nên không dám đi quá nhanh.
Hoàng đế đúng là đã đợi đến không kiên nhẫn, khuôn mặt bình tĩnh thấy có bóng người đi vào điện cũng không nhìn kỹ. Ngô Tang đi đến trước điện, hít sâu vào một hơi, sau đó bước nhanh vào, quỳ xuống hành lễ: “An Lan quận Tây Dương Ngô Tang bái kiến bệ hạ.”
Nghe thấy thân thể hoàng đế lập tức chấn động, giật mình thức tỉnh, bàn tay đặt trên ghế bất chấp siết lại, trái tim không báo trước đập thình thịch. Người quỳ phía dưới vóc người thon dài, tao nhã. Hoàng đế nói: “Ngẩng đầu.”
Trong không khí giọng nói truyền đến đã có chút thay đổi, Ngô Tang nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua người ngồi vị trí cao trên kia. Hoàng đế chỉ nhìn lướt qua lập tức nhấc cao mí mắt bên trong xoay tròn sáng ngời, không dám tin nhìn người bên dưới.
Ngô Tang ngẩng đầu nhìn hoàng đế một chút rồi lại nhanh chóng rũ xuống, y biết nhìn trộm thiên nhan là đại bất kính. Bất quá y đợi một hồi lâu hoàng đế vẫn không lên tiếng. Hai chân quỳ đến tê rần, cảm thấy có cặp mắt nóng bỏng đảo qua đảo lại tuần tra trên người mình.
Bàn tay run lẩy bẩy của hoàng đế giơ lên rồi ngừng lại giữa không trung. Ánh mắt trong suốt của người nọ như mang theo ma lực chỉ cần nhìn qua liền bị hút sâu người vào bên trong, chỉ tiếc người bên dưới chỉ nhìn hắn một cái rồi cụp mắt xuống, ngay cả đầu cũng cúi thật thấp. Như đang rơi vào giấc mộng không chân thật, trong giấc mộng người nọ chưa từng cho hắn gặp mặt chứ đừng nói chi đưa ánh mắt lên trên người mình.
Trên đại điện mọi người nhìn hoàng đế ngập ngừng quá lâu, Binh bộ, Lại bộ, Lễ bộ tất cả đều cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu nhìn hoàng đế.
Ngay từ lúc Ngô Tang mở miệng Phụng An đã phát hiện khác thường, biết hoàng đế thất thố, không đợi người ra ý chỉ liền vội vàng lấy công văn bên cạnh nói: “An Lan quận Tây Dương Ngô Tang đỗ hạng ba tiến sĩ văn khoa!”
Ngô Tang dập đầu tạ ơn, đưa tay nhận lấy công văn, lúc đứng dậy người chao đảo muốn ngã, may có một đôi tay nhanh nhẹn đỡ lấy y.
“Tiểu Tang, không sao chứ?” Ngồi ngay vị trí chủ khảo Lục vương vui vẻ xem xong trò hay, vờ quan tâm hỏi.
Lục vương chiêu hiền đãi sĩ lại bình dị gần gũi, trên mặt luôn nở nụ cười hòa nhã, Ngô Tang mới gặp đã cảm thấy thân thiết, khóe miệng cong lên nói: “Đa tạ Lục Vương quan tâm, thảo dân không có chuyện gì.”
Lục vương thở dài một tiếng: “Haizzz, chờ quá lâu đúng không? Ai bảo ngươi thi văn khoa lần này chi.”
Nghe Lục vương nhắc tới danh hiệu tiến sĩ lần này, Ngô Tang lúng túng lại cảm thấy kỳ quái, Lục vương ở trên đại điện mà nói năng tùy ý, quay sang nhìn mấy đại thần khác đang ngồi ngay ngắn, lại lấy khóe ngắm trộm hoàng đế. Ai ngờ bắt gặp ánh mắt hoàng đế dường như đóng đinh trên người mình.
Ánh mắt như vậy khiến Ngô Tang cảm thấy không thoải mái, vội vàng xoay người lại sải bước ra khỏi điện.
Sau khi ban thưởng kết thúc liền trở lại Đông Noãn Các, hoàng đế cho tất cả nô tỳ thái giám lui ra ngoài.
“Phụng An, là y sao?” Hoàng đế dựa vào cửa, thất thần lẩm bẩm mở miệng.
Phụng An hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc, khẽ lắc đầu nói: “Lão nô không dám khẳng định nhưng rất giống...... biểu tình, vóc dáng..v.v.khiến người ta cho rằng Tề Điềm trở lại......”
Mấy năm nay hoàng đế cố ý không nghĩ đến cái tên này, thậm chí cũng không cho người khác nhắc tới. Hôm nay nghe được hai chữ Tề Điềm, hoàng đế đang thất thần cả người giật bắn lên như vừa bị giội xuống một gáo nước lạnh vào đầu.
“Không!Nhất định là Tề Điềm, Tề Điềm đã trở lại!” Hoàng đế đột nhiên lên tiếng khẳng định.
Không sai, chỉ có ánh mắt Tề Điềm mới có thể để khiến cảm xúc nguội lạnh trong lòng hắn nháy mắt hóa thành xuân thủy, chỉ có ánh mắt Tề Điềm mới có thể khiến hắn hận không thể móc tim mình ra cho y xem đồng thời khiến cho trái tim này lần nửa đập thình thịch.
Hoàng đế dựa vào cửa phòng từ từ trượt xuống, cảm xúc vừa mừng lại vừa sợ lũ lượt kéo đến.
Ngày đó sau khi Tề Điềm nhảy núi, hắn lập tức phái người lục soát nơi cách ba dặm lòng sông, các thôn trang lân cận, thậm chí rừng rậm cũng không buông tha,vách núi nham động không một nơi bỏ sót nhưng không tìm thấy Tề Điềm.
Chỉ có cành cây mọc chênh vênh ngay vách núi còn móc lại mảnh vụn y phục chứng minh y từng từ đây nhảy xuống.
Trên Đại Phong Nhai sương mù dày đặc, gió lớn uốn lượn trên không trung, hoàng đế ngồi tại nơi đó năm ngày năm đêm, không đi bất cứ đâu, ai khuyên cũng không nghe.
Sau trở lại đình lâu nghe Kỳ Ngãi nói: Cô Mẫn giang có một loài cá tính tình hung tàn, hàm răng vô cùng sắc bén chỉ sợ khó tìm thi thể công tử.
Ngày đó hắn có loại cảm giác đau đến thấu xương, bị người đào khoét trái tim khó mà phục hồi như cũ.
“Truyền Lăng Úy.”
“Trước khi đi Lục vương có nhờ lão nô nhắn lại, hôm nay y phải tiễn mấy tiến sĩ không được quan phong rời đi.”
Nghe tới chữ “rời đi”, trong lòng hoàng đế liền sợ hãi, tim lại bắt đầu đập mạnh, cố gắng trấn tĩnh trầm tư chốc lát, nói: “Truyền chỉ xuống, tối nay tổ chức thiết yến tại Sướng Xuân Viên, lệnh tất