Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 62:




Edit: Tieumanulk
P.S: Tuần sau sẽ chậm lại các bộ để hoàn bộ này trước nhé ^0^
“Ngô đại nhân, mời theo lão nô.”Lão nhân một tay vỗ vỗ sống lưng, đi lại có chút chậm chạp dẫn đường cho Ngô Tang.
Lão nhân vừa đi vừa lầm bẩm: “Dạng người như chúng tôi đời này mong nhất là tiết kiệm đủ tiền chuộc “đồ sinh mạng”, để khi nằm vào quan tài được trọn vẹn. Bằng không sợ xuống dưới không toàn vẹn, phán quan sẽ không chịu nhận.”
Bên trong gian phòng vừa tối vừa ẩm, Ngô Tang nén xuống cảm giác buồn nôn đi về phía trước. Lão nhân đưa tay phủi phủi tủ gỗ lấy ra một quyển sổ ghi chép, quay đầu lại hỏi Ngô Tang: “Ngô đại nhân, người ngài nói là năm mấy vậy?”
“Nguyên phong năm bảy.”
“Tên gọi là gì?”
“Tiểu Chuẩn Tử.” Lão nhân đính chút nước miếng trên tay, lật từng trang giấy nhăn nhúm. Sau khi lục lọi một hồi lại tìm không có tên người này, cùng Ngô Tang thẩm tra đối chiếu thêm một lần, lại lật một lần kết quả vẫn không có.
Ngô Tang sóng mắt nhộn nhạo, lại hỏi: “Vậy có người nào tên Phụng Ninh không?”
“Phụng Ninh?” Ánh mắt lão nhân sáng lên, khàn khàn mở miệng: “Nguyên phong năm bảy Phụng Ninh. Ai u, tên hắn không nằm trong quyển ghi chép này a”
Lão nhân xoay người đặt quyển sách vào trong hộc tủ đã nhìn không ra màu sắc, nói: “Họ Phụng là ân tứ quý giá nhất của thái giám bọn ta, triều đại thay đổi chỉ có tổng quản hầu hạ bên cạnh bệ hạ mới được ban thưởng thế này. Bấy giờ chỉ thấy có hai người, một chính là Phụng đại tổng quản từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh bệ hạ, người còn lại chính là Phụng Ninh này. Phụng Ninh này chỉ mới vào cung, hơn nữa chưa từng hầu hạ qua bệ hạ. Không nghĩ tới bệ hạ lại đem họ này ban cho hắn. Còn cho người nhà hắn đem quan tài về nhà, thưởng một số ngân lượng rất lớn. Thật là kỳ lạ.”
Ngô Tang im lặng nghe lão nhân nói xong, nói tiếp: “Vậy đồ của hắn đâu?”
“Đồ của hắn sao có thể đặt ở đây, đã sớm được ngự tứ đặt trong hủ an táng theo hắn rồi.”
“Hắn coi ra cũng là áo gấm về làng. Nếu lão đây có thể như hắn bảo lão chết liền cũng được.” Ngô Tang đứng dậy rời đi, phía sau vẫn vang đến thanh âm hâm mộ của lão nhân.
………
“Ngô đại nhân, món bách hợp ngọc lộ tô này thế nào?” Minh Phi nhìn Ngô Tang lấy lên một khối cao điểm đưa vào miệng, phẩm một hồi lâu vẫn không lên tiếng, mới thấp thỏm đặt câu hỏi.
“Nương nương thứ tội, thần đang mãi thưởng thức nên thất lễ.” Ngô Tang cười đứng dậy, khen ngợi: “Thần chưa ăn qua cao điểm nào ngon như vậy.”
“Thật ư?” Minh phi hô nhỏ một tiếng, lại thấy bản thất thất thố vội vàng nén xuống xao động, chẳng qua trên khuôn mặt hiện lên tia vui vẻ khó che giấu.
Cung nữ bên cạnh cũng cao hứng nói: “Nương nương, Ngô đại nhân giám thực nhất lưu, Ngô đại nhân nói ngon thì nhất định là vậy.”
Minh phi gật đầu, tỏ vẻ tán thành, dĩ vãng những món nàng nấu đều không dám tự mình đem tới, chỉ dám đưa một ít đến ngự thiện phòng. Mấy tháng trước nàng đánh bạo tặng một lần, không ngờ bệ hạ lại khen nàng, nàng vừa mừng vừa lo cũng thường xuyên hầm một ít canh bổ đem đến cho ngài.
Ngô Tang nhìn Minh phi đầu tiên lộ ra thần thái ngượng ngùng của tiểu nữ nhi, sau lại buôn ra một tiếng thở dài, má lúm đồng tiền hai bên sinh buồn, nói: “Thật không biết bệnh ho của bệ hạ không biết bao giờ mới khỏi, Tông Bạc Minh không phải diệu thủ ư, sao chửa mãi cũng không thấy khởi sắc?”
“Bệ hạ bị ho ư?” Ngô Tang hỏi.
Minh phi gật đầu, lo lắng giải thích: “Nguyên phong năm thứ tám là bắt đầu mang bệnh, khi đó bệ hạ ho đến nôn ra máu, cả ngày nằm liệt trên giường. May có Thái Phó đứng ra giúp quản lý chính sự, Lục vương phụ chính một khoảng gian ngắn.”
Ngô Tang cúi đầu nhìn cao điểm nằm giữa ngón tay, như có điều suy nghĩ, nói: “Thân thể bệ hạ từ trước đến giờ cường kiện, tại sao lại bệnh nặng?”
“Cũng bởi vì phế hoàng hậu.” Minh phi hai tròng mắt trong suốt mang theo tiếc hận, thuật lại: “Năm ấy sau khi bệ hạ xuất cung trở về mới nhiễm bệnh. Tất cả mọi người đều không biết nguyên nhân dẫn bệnh, ngay cả thái y cũng im lặng không nói, chỉ ngày đêm canh giữ bên trong tẩm điện, cả đêm đèn dầu sáng rỡ, hoàng cung khắp nơi bị phủ lên một tầng khẩn trương sợ hãi, lo lắng chuông tại Hoa Dương điện bất ngờ gõ lên.”
Chuông tại Hoa Dương điện chỉ gõ khi quốc gia đại tang.
“Lúc bệ hạ hồi cung là mùa hạ, vậy mà đến mùa đông mới có thể rời giường. thế mà khi xuống giường chuyện đầu tiên bệ hạ làm lại là ban ra hôn dụ phế hậu. Nghe nói bởi vì hoàng hậu phái một cung nữ đến làm gian tế bên cạnh bệ hạ, người đó lại còn là lưu nữ dân gian, tên gọi tiểu Đào. Xưa đến nay ai cũng nghe danh hoàng hậu hiền đức khoan hậu cùng bệ hạ cầm sắt tại ngự, không nghĩ tới hoàng hậu lại làm ra chuyện ra vậy. Lúc ấy bệ hạ rất tức giận, ngự tứ lụa trắng muốn hoàng hậu tự vẫn, lúc đó trong bụng hoàng hậu đã có Diễm Nhi, nếu không phải Mạnh Thái Phó quỳ ngày quỳ đêm đến bất tỉnh, e rằng sẽ Diễm Nhi sẽ khó mà sống đến ngày hôm nay.”
Minh phi nhẹ giọng nói: ” Có lẽ như người đời hay nói yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu. Bệ hạ còn đuổi tận giết tuyệt gia đình của phế hậu.”
Lúc này Lăng Diễm đã lần nữa đổi tốt y phục đi vào.
Minh phi thu lại tâm tình sầu bi, cười nói: “Không quấy rầy Ngô đại nhân dạy học, ta cũng phải căn dặn bọn họ mau đem bách hợp tô đưa đến cho bệ hạ, hi vọng có thể giúp ích cho căn bệnh ho của chàng.”
…….
Ngón tay thon dài của đế vương tôn quý nhặt lên một khối cao điểm trong suốt, tinh tế đoan trang nâng lên quan sát, một lát sau mới mở miệng nói: “Ngô Tang thích ăn?”
Thái giám cúi thấp đầu đứng bên cạnh điện hạ cung kính đáp: “Ngô đại nhân rất thích, ngài ấy còn nói chưa bao giờ ăn được cao điểm ngon đến vậy.”
Hoàng đế cắn một ngụm, nhắm hai mắt lại dường như đang thưởng thức.
“Đem một ít trân bảo đến chỗ Minh phi, nói cao điểm nàng làm tốt lắm, trẫm rất thích.”
……………
Giờ Dậu, Ngô Tang đứng dậy chuẩn bị xuất cung.
Mới vừa đi ra cửa không bao lâu lại chạm mặt phải Tống Thư.
“Hôm nay vừa lúc hoán trị để xem có thể cùng đệ trở về hay không?” Tống Thư cười cười, phủi xuống mảnh lá khô trên đầu vai Ngô Tang.
Tiết trời vào thu, trên người Ngô Tang mặc cẩm bào thâm sắc, vạt áo choàng bên ngoài giúp vóc người càng thêm thon gọn, Tống Thư không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Ngô Tang không để ý, gật đầu nói: “Đúng lúc đệ cũng muốn trở về.”
Sau khi Tống Thư giúp Ngô Tang chuẩn bị lương thực đủ cho mười mấy ngày, Ngô Tang đã không so đo chuyện bị lừa gạt ban đầu.
Ngô Tang đi vài bước phát hiện Tống Thư vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nghi ngờ hỏi: “Sư huynh tại sao không đi?”
Tống Thư bất động thanh sắc thu lại tầm mắt ” Sư đệ, đệ tính lúc nào mới rời khỏi nơi này?”
Ngô Tang sửng sốt: “Chẳng lẽ sư nương gửi thư đến đây hối thúc?”
“Không phải.” Tống Thư phủ nhận, khuôn mặt từ trước đến nay ôn hòa đã không nhịn được: “Sư đệ, đệ thật chỉ vì tiểu điện hạ?”
Ngô Tang hiểu ý Tống Thư, mặt mũi lạnh tanh hỏi: “Huynh nghĩ thế nào?”
Nghe khẩu khí Ngô Tang có chỗ không đúng, Tống Thư phát giác bản thân mới nãy nói năng quá lạnh nhạt, vội vàng giải thích: “Sư huynh biết đệ còn tình cảm với bệ hạ, mà đệ cứ cương mãi cũng không phải biện pháp, nếu đệ không mở miệng được thì để sư huynh nói với bệ hạ.”
“Sư huynh!” Ngô Tang không vui xoay người, biểu tình mang theo chán ghét, nói: “Nếu huynh còn nhắc đến người đó sau này chúng ta trở mặt!”
Trước nay Ngô Tang luôn khoan dung Tống Thư, Tống Thư đương nhiên cũng biết được điều này, cuống quít mở miệng: “Sư đệ, đệ đừng buồn, sư huynh chỉ lo lắng chút thôi. Dù sao các ngươi lúc ấy lưỡng tình tương duyệt, hiện tại lại trở nên như vậy ——”
“Câm miệng!” Ngô Tang giận giữ rống to, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Đừng nói với đệ đến người đó, cả đời này người đệ không thích nhất chính là hắn!” Dứt lời Ngô Tang vung tay áo bỏ đi, không thèm nhìn tới Tống Thư

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.