Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 8:




Edit:Tieumanulk
Hoàng đế thấy y mới sáng sớm đã không chừa mặt mũi cho mình trong lòng nổi giận lại không muốn vào lúc này phát tác lên y,bèn kéo y hướng phía bàn ăn nói: “Theo trẫm dùng bữa.”
Phụng An đang cúi đầu gắp thức ăn,bàn tay gắp miếng sủi cảo trong suốt bỗng nhiên ngừng lại,biết điều dọn thêm lên bàn thêm một bộbát đũa.Vì không biết lễ nghi quân thần không được ngồi cùng bàn,huống chi lại bị đôi tay thiên tử kéo đi đến chỗ ngồi,Tề Điềmđành phải ngồi xuống.
“Muốn ăn cái gì?” Hoàng đế vui vẻ quay sang hỏi Tề Điềm.
Tề Điềm ngẩng đầu nhìn thức ăn trên bàn,cháo gà xé sợi tôm bóc vỏcùng tiêu cay nồng,canh ngô trứng thịt bò.v.v.cùng đủ loại món ăn khác kèm theo.Nhưng có lẽ vì lời hoàng đế mới nói ban nãy,lúc này Tề Điềm một chút khẩu vị thưởng thức cũng không có,thờ ơ nhìn chằm chằm thức ăn.
“Ăn cái này?” Hoàng đế chỉ vào món cháo ‘Tử mễ ngưu nhũ’,giơ lên thìa bạc tính múc một muỗng.
Đứng thẳng một bên Phụng An cuống quít hô: “Để cho nô tài.”
“Ta tự mình ăn.” Lập tức có một cánh tay đặt tại trên mu bàn tay hoàng đế,nhẹ giọng nói: “Tề Điềm sợ,không dám làm phiền thánh giá.”
Thế nên hoàng đế nhìn Tề Điềm múc một chén cháo tím,sau đó bưng chén lên yên lặng ăn.Trên người Tề Điềm có một sức mạnh trấn an thần kỳ,rõ ràng còn đang giận giỗi lời hắn nói,bây giờ lại yên lặng phụng bồi mình,hoàng đế cảm giác tâm trạng rất ư thoải mái.
Dùng xong bữa sáng,hoàng đế ôm Tề Điềm để y ngồi trên đùi,vui đùa quấn mái tóc y,gẩy gẩy ngón tay y.Đã lâu như vậy sao hắn vẫn cảm thấy nhìn không đủ nha.
Thật ra hoàng đế cũng muốn sớm ngày chán ngấy trả quách cho người ta,chứ chờ mãi không thấy người được người trở về dăm ba ngày thái phó lại đến khuyên nhủ hắn.Nhưng không biết vì sao cái người ôm trong ngực này càng nhìn càng thuận mắt,dù bộ dạng cứng ngắc cứng nhơ,hoàng đế vẫn thấy dễ chịu.Nghĩ tới đây,hoàng đếkhông nhịn được cầm lấy tay y đưa lên mép hôn một chút.
“Đây là cái gì?”
Ánh mắt Tề Điềm rũ xuống nhìn lên đầu ngón tay mình,không lên tiếng.
“Đây là cái gì?!” Hoàng đế giọng đã đề cao còn mang theo tức giận.Đám nội thị bên cạnh không nhịn được sợ run cả người, rõ ràng cuồng phong quét đến nhưng trong mắt người nọ vẫn sững sờ bấtđộng.
“Vạn Toàn!”
Vạn toàn lảo đảo bò vào,nói: “Có nô tài.” Vẫn chờ ngoài cửa Vạn Toàn cảm thấy hôm nay thật quỷ dị,từ câu hài lòng của bệ hạ cho đến bệ hạ muốn Tề Điềm cùng dùng bữa.Vạn Toàn cảm thấy không thểdùng lẽ thường để phán đoán,hắn nhìn mà sợ hết hồn hết vía,lúc này lại nghe thanh âm cao vút của bệ hạ khiến tim ông đập loạn của lên.
“Đây là cái gì? Nói cho trẫm!”
Vạn Toàn ngẩng đầu đập vào mi mắt chính là một đôi tay nam nhân rất sạch sẻ,các đốt ngón tay rõ ràng thon dài thẳng tắp, chẳng qua ởphía dưới móng tay che dấu một vết máu rõ ràng.Mà vết máu đỏ tươi này nhìn thoáng qua như được thoa lên một lớp sơn móng tay màuđỏ.
“Hồi bẩm,hồi bẩm bệ hạ,đây là dùng kim châm mà có......”
“Bệ hạ,là Tề Điềm không nghe chỉ bảo,Vạn công công mới cho chút trừng phạt mà thôi.” Tề Điềm giọng có chút đột ngột nhưng nghe không giống đang cầu tình mà đang trần thuật sự thật.
Bỗng nhiên hoàng đế đứng phắt dậy làm Tề Điềm lảo đảo cơ hồmuốn ngã nhào,hoàng đế nhấc chân đá vào ngực Vạn Toàn nói: “Nôtài chết tiệt,ngươi vì sao dùng kim châm y hả?!”
Phụng An vội vàng tiến lên vịn bệ hạ,liên tiếp khuyên nhủ: “Bệ hạ,chỉlà một nô tài ngài đừng nổi nóng,cẩn thận bị thương chân!”
Đạp một cước còn không hả hận lại giẫm thêm vài cái,Vạn Toàn co người trên mặt đất không dám động cũng không dám cầu xin tha thứ.Đợi hoàng đế bớt giận mới dập đầu xin lỗi.
“Thôi,tạm thời tha ngươi,sau này chỉ cho dạy y kỷ xảo,không cho phép dùng những thứ hình cụ!” Hoàng đế nhìn ông ta hầu hạ nhiều năm với lại biết cách dạy nam sủng phù hợp với nhu cầu và sở thích của mình,quyết định tha ông một lần.
“Tới đây,trẫm băng bó cho ngươi.” Hoàng đế hướng về phía Tề Điềm nói,bỗng nhiên nhớ tới y mới vừa đề cập tới chuyện xuất cung có lẽliên quan đến những chịu tội này,trong lòng nhiều thêm mấy phần thương tiếc,lời nói bất giác mang theo nhu tình.
“Không cần,vết thương bên trong đã tốt hơn nhiều. Đa tạ bệ hạ quan tâm.”
Long phượng đèn cầy,huân lò ấm áp,ánh sáng lấp lánh phản chiếu.Bất giác trong đầu hoàng đế hiện lên một từ ‘diễm’. Nhìn tới nhìn lui làm sao cũng không thấy không đúng,bệ hạ quyết định quênđi cảm giác khó chịu.
Nhìn Tề Điềm vẫn an tĩnh nằm,nhíu mày hỏi: “Vẫn không thể ngẩng lên?”
Bắt đầu từ ngày dạy dỗ hầu hạ đêm đầu,mỗi lần lên giường Tề Điềmđều không chiếm được bất kỳ vui vẻ.Bởi vì phía dưới của Tề Điềm chẳng bao giờ ngẩng đầu qua,an tĩnh gục trong bụi cỏ bất kể kịch liệt hay ôn nhu nó phảng phất như lão tăng tọa thiền,vật ngã lưỡng vong.
Tề Điềm lắc đầu,trên người loang lổ điểm đỏ chứng minh y được bệhạ yêu thương sủng ái cỡ nào.Cặp mắt xếch khẽ nhếch kia hoàng đếcòn nhớ rất rõ tại thọ yến lúc Tề Điềm nói chuyện cùng mẫu thân y,trong đôi mắt đó mang theo lóng lánh ánh sáng.Giờ phút này lại trống rỗng nhìn màn vải lộ ra bi thương,bi thương kia lại giống đồng hồ nước từng giọt từng giọt nhỏ tại trong lòng bệ hạ.
Hoàng đế lại nhớ tới thời điểm bắt đầu Tề Điềm từng mở miệng van xin.Chẳng lẽ hôm đó hắn ngoạn quá trớn rồi?
Hiện tại mỗi lần hắn tận hứng nhìn người bên cạnh không thể giải phóng,trong lòng hoàng đế cảm thấy bất an,sinh ra mấy phần cảm giác cô độc rất khó nói rõ,khiến tâm tình bản thân trở nên nặng nề.
Hoàng đế quyết định phải trị cho Tề Điềm thôi,vì y mà cũng vì mình.
Đương nhiên Tề Điềm biết nguyên nhân,vì buộc y đi vào khuôn khổ,Vạn Toàn từng cho y dùng thuốc quá liều,khiến y hãm sâu trongđó,đến khi y rơi vào cảnh đẹp thì kim tiêm lạnh như băng không chút lưu tình đâm vào lối vào,sau đó giọng nói cực độ lạnh lẽo như cũ: “Không phải cho ngươi hưởng thụ,mau động phía sau!”
Một trận lại một trận đau nhói từ phía dưới truyền đến,nếu như y làm tốt cơn đau sẽ trì hoãn một khoảng thời gian mới tiếp tục, nếu như y làm không được tốt cơn đau sẽ ùa nhau kéo đến.Dĩ nhiên phần lớn thời gian cơn đau vừa dày đặc vừa gấp rút đánh tới, Tề Điềm cong lưng run lẩy bẩn.Cứ thế ngày qua ngày dần dà trở nên bất lực.
Đã mấy lần y không nhịn được muốn nói hoàng đế nguyên nhân nhưng nghĩ lại,Vạn Toàn thi hành đủ loại phương pháp không phải muốn đem y chế tạo thành món đồ chơi mới để hắn tiêu khiển sao.Nhớ tới điểm này,Tề Điềm lời vừa tới miệng lại vọt trở lại trong bụng.Huống chi hôm nay nhìn bộ dạng hoàng đế rất buồn rầu,TềĐiềm âu cũng cảm thấy trong lòng có mấy phần khoái ý. Chẳng qua y nên làm gì bây giờ? Chờ sau này y xuất cung,phụ thân thực hiện lời hứa y phải làm gì.Với lại thân thể tàn tật bảo y làm sao đối mặt.
Một cảm giác ấm áp đánh úp về phía phía dưới Tề Điềm.Tề Điềm bản năng muốn tránh lại bị hoàng đế nhanh nhẹn lấy tay đèxuống.Ngẩng đầu lên,Tề Điềm nhìn vị trí hoàng đế chui vào,sợ hãi kêu: “Bệ hạ,như vậy không được!”
Hoàng đế không để ý tới y,ấn lấy Tề Điềm đang cố gắng thoátđi,không để y chạy loạn,vì chưa từng giúp bất cứ ai làm chuyện này nhưng dù sao cũng đã từng được nam nữ kỷ xảo cao siêu phụng dưỡng qua,đại khái làm thế nào cho người thoải mái cũng biết.Dần dần người phía dưới không hề nữa từ chối,hô hấp bắt đầu trở nên ồồ.
Hoàng đế cảm giác được vật nhỏ bắt đầu không còn an phận thủthường,hưng phấn ló ra chiếc đầu nho nhỏ, nao núng không yên giống ngọn cỏ bị gió lay động,chuẩn bị chạy trở về.Dĩ nhiên Hoàng đếsẽ không bỏ qua cơ hội này,tay vuốt ve thân thể Tề Điềm,trượt đến phía sau lưng dừng ở nơi nào đó.Được hoàng đế trấn an,vật nhỏcũng cảm thấy an toàn hơn,lại nhích thêm một chút.
Lúc này,Tề Điềm chỉ cảm thấy trong đầu lóe một đạo bạch quang tựa như tia chóp đánh tới,toàn thân không nhịn được co rút cảm giác têdại từ trong đầu nhắn nhủ tới các bộ vị toàn thân.
Khuôn mặt hoàng đế xuất hiện ở trước mắt Tề Điềm,gương mặt đãtừng lạnh lùng tàn nhẫn,giờ phút này lại mang theo nụ cười đắc ýcủa hài tử,nói: “Trẫm lợi hại không,trị lành ngươi rồi nha.”
……………
Thời điểm Tề Điềm đứng dậy,hoàng đế đã ngủ.Y thu thập y mặc chỉnh tề,sau đó ra khỏi tẩm điện.Phụng An đứng bên hông tẩm điện thấy Tề Điềm đi ra,vội vàng đến trước cung kính nói: “Tề công tử.”
Tề Điềm đứng sững tại chỗ: “Phụng tổng quản vẫn gọi ta Tề Điềmđi,công tử,Tề Điềm đảm đương không nổi.”
Phụng An nhìn khuôn mặt dưới ánh nến,một nửa ngoài sáng một nửa ẩn giấu trong bóng tối,mở miệng: “Tề công tử không cần cùng lão nô khách khí,ngươi vốn là tiểu công tử của Tề tướng quân,gọi ngươi Tề công tử là bổn phận của lão nô.”
Không đáp trả lời người nọ,Tề Điềm ngẩng đầu thản nhiên hỏi: “Phụng tổng quản có gì phân phó?” Đêm khuya có thể được thân tính hoàng đế đứng chờ…Tề Điềm biết hẳn có lời muốn nói cùng mình.
Phụng An không quanh co mà đề cập thẳng nói: “Lão nô biết hiện nay ủy khuất cho công tử.” Phụng An hướng bên trong điện nhìn một chút,hạ thấp giọng nói: “Bệ hạ rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi,đôi khi làm việc khó tránh khỏi không suy nghĩ chu toàn, kính xin công tử tha thứcho ngài.Trong lòng bệ hạ thật sự rất yêu thương công tử.”
Tề Điềm cười nói: “Qủa nhiên Phụng tổng quản trung thành bệ hạnhư nhật nguyệt trong suốt,bệ hạ thương yêu Tề Điềm, Tề Điềm cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Không biết tại sao,Phụng An nhìn y cười chỉ cảm thấy như mai vàng nở rộ ngoài điện,vừa mỹ vừa lãnh không biết lời ông nói y nghe lọtđược mấy phần,đành phải nói: “Bên ngoài trời lạnh,vẫn mời Tề công tử sang bên cạnh tắm rửa rồi hẳn về.”
Mỗi một thị quân trước sau làm việc đều phải theo sắp xếp,chỉ việc cỏn con như tắm rửa bắt đầu cùng kết thúc phải theo trình tự.TềĐiềm nói: “Đa tạ công công,bất quá biệt viện Tây giao chỉ cách mấy bước,không nên làm bẩn nơi tắm của bệ hạ.”Sau đó Tề Điềm theo Vạn Toàn trở về.
Đi tới cửa,Tề Điềm ngừng lại,hỏi: “Vạn công công,ngày mai bắt đầu từ lúc nào?”
Vạn Toàn cúi đầu,nói: ” Lúc nào công tử tỉnh thì hẳn tới ạ.”
Đi vào biệt viện,ở phía sau cửa Tiểu Chuẩn Tử đã ngồi ngủ gà ngủgật.Mặc áo bông thật dày,cả người co rúm chung một chỗ.Thấy thế,Tề Điềm rón rén đi vào cửa,Tiểu Chuẩn Tử buồn ngủ,đầu đổ gục mạnh xuống lập tức giật mình bừng tỉnh,dụi dụi mắt cho đến thấy rõngười phía trước: “Công tử đã về.”
Vừa nói vừa đi vào trong phòng: “Nước nóng đã chuẩn bị tốt.”
Duỗi tay thử nhiệt độ trong nước,khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc sụp xuống, nói: “Sao lại nguội rồi ah,nô tài đi châm thêm.”
Tề Điềm ngón tay quậy quậy bên trong thăm dò nhiệt độ,âm ấm chỉkhông nóng mà thôi.Kéo Tiểu Chuẩn Tử lại nói: “Không cần,vẫn còn nóng lắm.”
Tiểu Chuẩn Tử lắc đầu nói: “Công tử mới từ bên ngoài trở về,không thể qua loa.”
Trong lòng Tề Điềm bỗng nhiên thấy ấm áp,một câu nói đỡ phải tốn công xách thêm một thùng nước nóng: “Chờ ngươi khinh tới trời đãmuốn sáng,cứ như vậy đi.Giúp ta lấy khăn lông cùng y phục.”
Lúc Tiểu Chuẩn Tử cầm lấy khăn lông y phục tiến vào,Tề Điềm đãngồi trong thùng gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.