Đúng là Diệp Gia Dĩnh nhất định sẽ bảo vệ Diệp Ba Ni vô điều kiện, nhưng mà lúc ở nhà cũng muốn mượn cơ hội để dạy bảo con trai một chút, “Ba Ni à, thật ra đánh nhau là một thói quen không tốt. Con xem đấy, con đánh nhau cùng với bạn Tiểu Mập Mạp ở bệnh viện, kết quả là khiến cho người mẹ đặc biệt lợi hại của bạn ấy không hài lòng, sẽ tới trả thù chúng ta, còn phải nhờ bác phái người tới bảo vệ con, sắp xếp người tới chỗ làm việc để bảo vệ mẹ, đề phòng mẹ của Tiểu Mập Mạp cho người tới gây rối. Như thế rất là phiền bác con đấy! Hơn nữa phiền toái như thế hoàn toàn có thể ngăn cản không để xảy ra, cho nên con phải học được cách kiềm chế bản thân, có chuyện gì thì nên thử nói chuyện, giống như muốn đổi đồ chơi với bạn nhỏ khác vậy…., hoặc là cùng chơi đùa với người khác…., con phải nói chuyện với người ta, người bình thường sẽ đồng ý thôi, không nhất định phải dựa vào đánh đấm để giải quyết. Nếu như con thật sự muốn hoạt động một chút nên muốn đánh nhau, thì mẹ có thể đăng ký cho con học võ, để học công phu quyền cước.”
Diệp Ba Ni bị mẹ mình giảng giải cho một bài diễn văn dài lê thê như vậy thì có phần choáng váng, chỉ là biểu hiện vẫn trầm ổn như cũ, mở to mắt lẳng lặng nhìn Diệp Gia Dĩnh một lát, sau đó hỏi, “Trả thù là có ý gì?”
Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ một chút, giải thích, “Trả thù chính là con đánh người ta, người ta cũng muốn đánh lại con. Cho nên con không thể động một chút là đánh nhau, người ta tức giận thì sẽ trả thù, con phải học được cách tự kiềm chế bản thân.”
Diệp Ba Ni, “Kiềm chế là có ý gì?”
Diệp Gia Dĩnh, “Chính là quản chế bản thân, cho dù có muốn làm thì cũng không được làm những chuyện không có lợi, giống như việc mỗi ngày con muốn ăn hai cái bánh ngọt chocolate, nhưng hai cái thì quá nhiều, ăn vào sẽ ảnh hưởng tới việc ăn cơm, thế nên cho dù con muốn ăn hai cái cũng không được, phải nhắc nhở bản thân chỉ có thể ăn một cái.”
Diệp Ba Ni rất có tinh thần tìm tòi nghiên cứu, hỏi tiếp, “Võ thuật là có ý gì?”
Diệp Gia Dĩnh dùng sức suy nghĩ, gần đây thằng nhóc này càng ngày càng hỏi nhiều chuyện, cô sắp không ứng phó nổi rồi, sắp tới lúc rảnh rỗi phải đi mua ngay một quyển Mười vạn câu hỏi vì sao của trẻ con để về nghiên cứu kỹ lường, suy nghĩ trong chốc lát rồi lại giải thích, “Võ thuật chính là một phương pháp chuyên dùng để đánh nhau, thầy dạy võ có thể dạy con đá chân như thế nào, đánh quyền như thế nào, dùng cách nhanh nhất, hữu hiệu nhất để hạ gục đối thủ.”
Hiếm khi Diệp Ba Ni lộ ra được vẻ mặt hứng thú, “Muốn học.”
Diệp Gia Dĩnh lau mồ hôi, “Không đúng, không đúng, mẹ giải thích nhầm rồi, võ thuật là để rèn luyện thân thể, hơi giống với khiêu vũ thể thao. Con cần phải thu liễm một chút, không thể cứ động một chút là đánh nhau được, Ba Ni, những cái khác thì không nói, nhưng con xem lần này con gây ra cho bác con biết bao nhiêu phiền toái rồi.” Xoa xoa trán, “Thật ra thì nên cảm ơn bác con nhiều mới phải.” Vỗ vỗ Diệp Ba Ni, “Ngoan, con tự chơi một lát đi, mẹ vào phòng bếp thu dọn một chút, chúng ta ăn cơm tối xong còn chưa rửa bát kia kìa.”
Mấy ngày nay người giúp việc theo giờ Chu Mai đều ở nhà Diệp Gia Dĩnh từ sáng tới tối, ngoài việc theo yêu cầu của Diệp Gia Dĩnh để làm hai bữa cơm tương đối tinh tế ra thì còn thuận tay quét dọn vệ sinh, ngay cả công việc dọn dẹp phòng ốc cũng làm luôn. Diệp Gia Dĩnh nhìn phòng bếp đã được thu dọn sạch sẽ, bếp ga và máy hút khói đều được lau bóng loáng đành đem mấy cái chén đi rửa, sau đó ngâm một chút đậu nành, chuẩn bị để sáng hôm sau xay sữa đậu nành cho Diệp Ba Ni.
Làm xong chút việc này thì trong phòng bếp cũng chẳng còn gì phải làm nữa, Diệp Gia Dĩnh hiếm khi được thảnh thơi, quyết định sẽ chơi cầu với Diệp Ba Ni một lúc, gần đây nhà trẻ cho thằng bé nghỉ cho nên nhất định là đã ở nhà tới phát chán rồi.
Ra tới cửa phòng bếp chợt nghe thấy giọng nói non nớt nhưng rất rõ ràng của Diệp Ba Ni ở trong phòng khách, Diệp Gia Dĩnh cảm thấy kỳ lạ, Diệp Ba Ni rất ít khi nói chuyện, trong phòng khách cũng không có ai, thằng bé đang làm gì vậy? Tự nói chuyện một mình? Đúng là mặt trời mọc thẳng hướng Tây rồi.
Bước tới xem xét lại càng thấy kinh ngạc, Diệp Ba Ni lại đang gọi điện thoại, “Con ăn cơm rồi ….. mấy ngày nay dì Chu đều chăm sóc con…. Cảm ơn bác… bởi vì bác giúp con đánh mẹ của Tiểu Mập Mạp…. Tiểu Mập Mạp chính là Tiểu Mập Mạp hôm qua đánh nhau với con…… vâng… mẹ đang rửa bát… không phải…. tự con ….. vâng…. Gặp bác sau ạ.”
Diệp Gia Dĩnh nghẹn họng bước tới nhìn trân trối, “Ba Ni, con làm gì ở đây?”
Diệp Ba Ni hết sức bình tĩnh duỗi tay ra gác điện thoại, “Gọi điện thoại cho bác.”
Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc hỏi bé, “Sao con lại nhớ tới mà gọi điện cho bác?”
Diệp Ba Ni tròn mắt nhìn cô, “Mẹ vừa nói muốn cảm ơn bác nên con mới gọi điện cho bác, cảm ơn đã giúp con đánh mẹ của Tiểu Mập Mạp.”
Diệp Gia Dĩnh im lặng nửa ngày, Diệp Ba Ni đúng là trường phái hành động! Về sau ngàn vạn lần không thể nói năng tùy tiện trước mặt thằng bé.
Không thể làm gì khác hơn đành phải sửa lại, “Không phải bác giúp con đánh mẹ của Tiểu Mập Mạp, là bảo vệ con không để cho mẹ của Tiểu Mập Mạp bắt nạt. Cho nên mới nói về sau con không nên tùy tiện đánh nhau nữa, sẽ gây phiền phức cho bác con.”
Hạ phu nhân Đỗ Hoán Phân không biết có còn bị người bảo vệ trong nhà cô hù dọa nữa hay không, mấy ngày tiếp theo đều không thấy tăm hơi, không có động tĩnh, Diệp Gia Dĩnh cũng yên lòng.
Tối hôm đó khó có được một ngày về nhà sớm, cho Chu Mai nghỉ sớm, để cô ấy đi về trước rồi tự mình làm cơm tối cho Diệp Ba Ni.
Một tuần trước Diệp Gia Dĩnh đã dùng nước muối, hoa hồi, hạt tiêu, rót thêm một chút rượu trắng vào hũ đựng đậu đũa, hôm nay vừa đúng lúc lấy ra ăn.
Dùng đậu đũa ngâm để nấu ăn rất là đơn giản, đem đậu đũa thái hạt lựu, dùng tỏi băm, gừng thái sợi cho vào nồi, thêm thịt băm vào rồi xào lên là được, lúc lấy ra ăn đậu đũa sẽ chua giòn ngon miệng, kích thích khẩu vị, tháng trước Diệp Gia Dĩnh đã làm một lần, Diệp Ba Ni không cần tới món ăn khác, chỉ cần mỗi món này trộn cơm cũng có thể ăn hết một bát.
Nhưng mà Diệp Gia Dĩnh vẫn cảm thấy chỉ có mỗi một món này thì không đủ dinh dưỡng, vừa đúng lúc trong nhà có tôm nõn, nên chuẩn bị làm thêm một món canh tôm viên nấm. Làm món này cũng hơi phiền toái một chút, phải chần nấm tươi qua nước sôi, thái chỉ, cắt thêm mấy đoạn rau diếp, tôm nõn phải băm nhuyễn, thêm muối, rượu, gia vị và một chút nước vào để làm nhân, nhồi thành viên tròn rồi bỏ vào nồi nấu chín, sau đó vớt ra ngoài, lại nấu một nồi nước khác, bỏ nấm, rau diếp vào đun, cuối cùng mới cho tôm viên vào, thêm gia vị.
Diệp Gia Dĩnh đang trổ tài nặn viên tôm thì chuông cửa vang lên, không thể làm gì khác đành phải gọi Diệp Ba Ni ra xem ai.
Chỉ chốc lát đã thấy Diệp Gia Ni chạy vào, “Là chú Hạ lần trước ở nhà chúng ta ăn cơm.”
Diệp Gia Dĩnh cay mày, chú Hạ nào? Chẳng lẽ là Hạ Vũ?
Tôm nõn băm nhuyễn đang dính đầy tay, thật sự không ra được, mới hỏi Diệp Ba Ni, “Con xác định là chú Hạ lần trước tới ăn cơm? Là chú Hạ lần trước ở trong viện đã đưa con đi bôi thuốc?”
“Vâng.”
“Được rồi, vậy con ấn vào cái nút có hình chìa khóa đi, để chú ấy lên đây.”
Diệp Ba Ni lại lon ton chạy ra mở cửa.
Khóa cửa chính được đặt ở vị trí tương đối cao, Diệp Ba Ni không với tới, chính là để đề phòng lúc bố mẹ không để ý thì trẻ con không thể mở cửa đi ra ngoài, hoặc là để cho người lạ mặt vào nhà.
Sau khi Diệp Gia Dĩnh nhồi xong tôm viên rồi cho vào trong nồi đun, chỉnh nhỏ lửa, rửa tay rồi mới đi ra mở cửa.
Vừa đúng lúc Hạ Vũ ở dưới lầu lên, ăn mặc chỉnh tề, cả người đều toát lên vẻ nhanh nhẹn, nói chuyện cũng ôn hòa, khách khí hơn so với hồi xưa, “Xế chiều anh họp ở trên công ty, vừa đúng lúc đi ngang qua nhà em nên tới nói với em một tiếng, vệ sĩ ở bên cạnh em có thể rút về được rồi, chị dâu anh đã bị ông cụ trong nhà hung hăng mắng cho một trận, nhất định không dám tiếp tục làm loạn.” Lại hỏi, “Em uy hiếp chị ấy sao?”
Diệp Gia Dĩnh, “Sao anh biết?”
Hạ Vũ, “Anh nghe thấy chị ấy thì thầm với anh trai, sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Diệp Gia Dĩnh bẹt bẹt miệng, “Chỉ cần chị ấy không tiếp tục gây chuyện, tự nhiên sẽ không có nguy hiểm gì.”
Đại khái là Hạ Vũ cũng chẳng có cảm tình gì với chị dâu của anh, vì vậy cũng không bao che, tùy tiện nói với Diệp Gia Dĩnh, “Anh chỉ muốn tới để báo với em là bây giờ đã an toàn rồi, không cần phải đi ra đi vào cẩn thận như vậy nữa. Còn nữa, chuyện lần trước quả thật là ngại quá, đúng là chị dâu của anh không đúng, em đừng để ý nhé.”
Dung mạo của anh rất đẹp, ngũ quan trong sáng, phong cách tinh tế, ưu nhã, ứng xử khách khí lại có tác phong nhanh nhẹn.
Diệp Gia Dĩnh cũng không khỏi khách khí theo, thuận miệng lại nói ra mấy lời khách khí người người hay dùng, “Cũng đúng lúc, ở lại ăn cơm rồi hãy đi.”
Hạ Vũ đã xoay người muốn đi, nghe được mấy lời này lại quay lại, “Thế thì tốt!”
Thiếu chút nữa Diệp Gia Dĩnh cắn luôn cả lưỡi của mình, âm thầm buồn bực, ai lại chơi như vậy chứ, vừa rồi tôi cũng chỉ nói mấy lời khách khí thôi mà!!!!
Diệp Ba Ni đứng bên cạnh vẫn đang ngửa đầu hóng, lúc này thằng bé thấy mẹ mình không lên tiếng, nên mới mở miệng hỏi, “Tiểu Mập Mạp đâu? Sao lại không tới?”
Hạ Vũ khom lưng, “Con còn đang chờ Tiểu Kỳ sao? Chờ sau này rảnh rỗi chú sẽ dẫn thằng bé tới chơi cùng với con. Nhưng mà con không được gọi là Tiểu Mập Mạp, bạn ấy sẽ tức giận đấy, bạn ấy tên là Tiểu Kỳ.”
Bởi vì có khách, Diệp Gia Dĩnh lại phải lôi đồ trong tủ lạnh ra để làm một món mặn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lần sau nhất định sẽ không khách khí bừa nữa, có những người căn bản là không hiểu được đâu là lời khách sáo đâu là lời thật lòng.
Cô cũng không phải là không mời được người khác ăn một bữa cơm, mà là thân phận của Hạ Vũ rất đặc biệt, có thể hạn chế Diệp Ba Ni tiếp xúc với anh là tốt nhất.