Nhặt Được Cúc Thái Lang

Chương 10.2:




Đến khi Vân Du tỉnh lại mới phát hiện mình say ngủ suốt ba ngày ba đêm
Không đúng,bổn đại thần vốn có tửu lượng cao,chỉ uống vài chén sao có thể say chứ?
Đáng ghét!Tất cả nhất định do Thiên Hậu giở trò quỷ!
Một ngày trên thiên giới bằng một năm dưới trần,vậy phụ thân không phải đợi y ba năm rồi sao?
Trời ạ,phụ thân nhất định rất lo lắng!
Không được,y phải nhanh chóng trở về,không có phụ thân y sắp điên rồi!
Vân Du không còn lòng dạ đi chất vấn di mẫu,y chỉ một lòng muốn nhanh trở lại bên cạnh người mình yêu.
Chỉ có xác định người yêu mà bình yên vô sự y mới có thể an tâm.
Vân Du trong lòng nóng như lửa đốt,vừa mới động thân đã nghe thanh âm ngoài cửa truyền đến”Thiên Hậu nương nương giá lâm ——” Hừ, tới thật vừa lúc.
Vân Du tức giận nói “Di mẫu,có phải di mẫu đã dùng Túy tiên khí với ta?”
“Đúng.”
Vân Du nghe liền sửng sốt.Hắn vốn cho rằng di mẫu sẽ phủ nhận.”Tại sao?”
“Tại sao? Vì để cháu biết rõ chân tướng sự việc.”
“Chân tướng?” Vân Du nheo mắt không hiểu hỏi “Chân tướng gì?”
Thiên Hậu dịu dàng cười “Lòng người rốt cuộc có như con nói không. Tử Ngọc,đưa lên đây.”
“Dạ” Tử Ngọc tiên tử cầm đến một ngọc bàn.
“Đây là cái gì?”
“Thấu Phàm Ngọc.Có thể giúp cháu nhìn thấy người cháu muốn gặp ở phàm trần.”
Vân Du nghe vậy mừng rỡ!”Đúng rồi,cháu sao lại quên di mẫu có bảo bối này Mau, mau đưa cho cháu————”
Bóng người trông rất sống động,thoáng cái xuất hiện rõ trên mặt gương bóng loáng——
“Phụ thân!” Vân Du gặp được người yêu trong lòng mừng như điên,sau lại phát hiện có gì không đúng “Đứa bé y ôm trong ngực là ai?Người phụ nữ bên cạnh hắn là ai?”
“Du Nhi,con cho rằng di mẫu sao lại cho con say ba ngày ba đêm? Mục đích giúp con nhận rõ lòng người.”
“Lòng người?”
“Không sai,lòng người là thứ dễ thay đổi nhất.Người nam nhân kia ở cùng cháu một năm đã yêu cháu,hôm nay cháu rời đi ba năm,hắn dĩ nhiên sẽ yêu người khác. Cháu nhìn đi,hắn đã sớm có thê tử và nhi tử của mình,còn cháu hắn chắc đã quên từ lâu!”
“Không...... cháu không tin! Cháu không tin! Nhất định do di mẫu dùng tiên thuật lừa gạt!”
“Du Nhi,cháu cũng biết rõ Thấu Phàm Ngọc không thể làm giả.”
Thấu Phàm Ngọc quả thật không thể chiếu ra cảnh tượng giả tạo.Nhưng muốn Vân Du tin tưởng điều chính mắt hắn thấy trăm triệu lần không thể!
“Không...... Phụ thân sẽ không quên cháu! Phụ thân sẽ không quên cháu!Hắn đã hứa chờ cháu trở về!”
“Du Nhi!Cháu quá ngây thơ rồi.Người phàm sẽ không bao giờ giữ lời hứa.Cháu còn tưởng rằng hắn ngốc đến nỗi chịu chờ cháu trở lại sao? Đúng,hắn đã đợi cháu một năm.Nhưng một năm sau hắn liền thay lòng đổi dạ.Cầm kim Ngân tài bảo do thổ địa công cho,rồi đi tìm thê tử sinh nhi tử! Du Nhi,chân tướng đã bày ra trước mắt, cháu còn muốn lừa mình dối người đến bao giờ?”
Chân tướng?
Vân Du tim như bị băng tuyết ngàn năm bao phủ,lại như bị ngọn lửa hừng hực vạn năm Địa Ngục đốt cháy!
Nhìn đứa bé mặt quần áo cũ của y,còn phụ thân thì dịu dàng ôm đứa bé,dịu dàng nhìn nó mỉm cười.
Phụ thân đối với đứa bé như “Cúc Thái Lang” năm xưa.
Thì ra chân tướng chính là đó......
Hắn chỉ muốn có đứa bé...... Bất kể là ai cũng được.....
Thứ hắn muốn căn bản không phải ta.
Vân Du đem Thấu Ngọc phàm giơ lên cao,hung hăng quăng mạnh trên mặt đất!
Đứng bên cạnh Tử Ngọc tiên tử không đành lòng nhìn,không nhịn được bỏ đi…..
Nàng phảng phất thấy thứ bể trên mặt đất không phải là Thấu Phàm ngọc,mà là tim của Vân Du công tử......
…….
“Như thế nào? Như thế nào? Ông có nhìn thấy chủ nhân không?”
Tuyết Cầu vừa nhìn thấy thổ địa công liền khẩn cấp phóng đến phía trước!
“Hiazzz,thấy thì thấy rồi......”
“A a a! Ông nhìn thấy chủ nhân sao? Thật tốt quá! Thật tốt quá!Phụ thân chủ nhân được cứu rồi!” Tuyết Cầu kích động đến nước mắt đảo quanh đôi mắt thỏ!
“Hiazzz,ngươi cũng đừng vui vẻ sớm quá......” Thổ địa công lắc đầu thở dài.”Hắn thoạt nhìn là chính y,nhưng đã không phải là y lúc ở phàm trần.”
Tuyết Cầu không hiểu nghiêng đầu sang một bên “Thổ địa công công,ông đang nói gì vậy? Cái gì y là y,y cũng không phải là y? Tuyết Cầu chỉ muốn biết,ông nhìn thấy chủ nhân,chủ nhân có nói với ông lúc nào quay lại đón người kia không?”
“Bách hoa đại thần nói y sẽ không trở về!”
“Cái gì? Không trở về?” Tuyết Cầu nghe thiếu chút hôn mê bất tỉnh!”Không thể nào! Ông nhất định già lỗ tai cũng lãng rồi!”
Thổ địa công giận đến dựng râu trợn mắt!”Ngươi chỉ là thằng nhóc! Đang hưu nói vượn gì nha?”
“Ta mặc kệ!Ông nói nhanh đi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Hiazz,ta nhận được tin đến Thiên Đình mởi hội nghị,mấy lần tìm cơ hội bái kiến Bách Hoa đại thần,nhưng y không chịu gặp ta.Sau lại trong một bữa tiệc rượu nhìn thấy y,bên cạnh y vây quanh một đống tiên nữ,tả ủng hữu bão hưởng hết diễm phúc.Ta thật vất vả tìm được cơ hội nói với y hai câu,chẳng qua chỉ vừa nhắc đến Diệp công tử y liền giận tím mặt,mắng lão đầu tử ta tối mày tối mặt! Còn ra lệnh cho ta tự mình nói với Diệp công tử, y vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn!”
Tuyết Cầu nghe tin giống như bị sét đánh trúng,lập tức gào khóc!”Hu hu...... Chủ nhân là đại phôi đản không có lương tâm!Y sao có thể không trở lại ah! Y không trở lại phụ thân chủ nhân sống thế nào a? Sáu năm!Phụ thân chủ nhân đã đợi hắn suốt sáu năm! Chủ nhân không thể ác thế! Oa oa......”
Thổ địa công sao không biết Diệp Tiểu Sam đang ở tình trạng đèn cạn dầu,ông đã tìm cho hắn rất nhiều loại thuốc quý nhưng không có hiệu quá,duy nhất có thể làm là ủng hộ y tiếp tục sống,hy vọng có thể gặp lại Vân Du công tử.
Lỡ như ngay cả hi vọng duy nhất cũng bị tước đoạt thì......
Haizz,lão nhân đáng thương này còn phải tự mình nói với hắn tin tức xấu......
Kiếp số đúng là kiếp số,người đốn củi này nếu không gặp được “Cúc Thái Lang”,nói không chừng sẽ sống rất thoải mái.
Bách Hoa đại thần kia quả nhiên thích tổn thương người!
Không biết chân tướng thổ địa công trong lòng không ngừng chửi cái tên phong lưu không có lương tâm.
“Tuyết Cầu,ta thấy một khi Diệp công tử biết đại thần sẽ không trở về,nhất định sống không nổi.Ngươi nhanh đi tìm đại ca kết bái với Diệp công tử,có lẽ hắn có thể khuyên hắn tiếp tục sống.”
“Hu hu...... Nhưng đại ca củahắn theo đồ đệ mình...... mấy năm trước còn trở lại thăm,hai năm qua bận rộn đánh giặc đã lâu không đến.Hu hu...... phụ thân chủ nhân thật đáng thương...... ngay cả thân nhân bên cạnh cũng không có......”
“Đần thỏ! Khóc cái gì? Bọn họ là người phàm,ngàn dặm bôn ba dĩ nhiên khó tìm,hắn không thể tới,còn ngươi có thể đưa hắn tới ……….đem tiên khí của ta,lập tức đưa hắn đến gặp Diệp công tử,đi nhanh về nhanh không được chậm trễ!”
“A a a! Thổ địa công công là người tốt!” Tuyết Cầu thấy thổ địa công ngay cả quải trượng quan trọng của mình cũng lấy ra,cảm động đến nhào tới hôn lên mặt ông ta dính toàn nước miếng!
“Tốt lắm,tốt lắm,con thỏ nhỏ đáng chết kia,còn không mau đi!”
“Tuân lệnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.