Bao nhiêu tuổi rồi còn sợ bị mắng? Triệu Kiệt thở dài, quyết định không chú ý đến Thần Hi nữa, tập trung vào thức ăn trên bàn.
“Đại thúc…”
Vừa ăn được mấy ngụm đã nghe Thần Hi vừa nhai vừa nói không rõ tiếng.
Triệu Kiệt ậm ừ, xem như trả lời.
“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Thanh âm của Thần Hi đột nhiên trở nên nhỏ xíu, hơn nữa miệng còn chứa đầy thức ăn. Nếu không phải Triệu Kiệt thính tai, chỉ sợ khó mà nghe nổi.
Triệu Kiệt liếc nhìn vẻ mặt bất an của Thần Hi, nhàn nhạt phun ra một câu: “…Chuyện gì?”
“Cái kia…” Thần Hi nhìn bốn phía xung quanh như để vững tâm lại. Y ngập ngừng do dự hết mấy giây, cuối cùng mới dám mở miệng hỏi: “Vị tiểu thư kia… đâu rồi?”
Y thật sự không nhớ tên cô gái kia. Suốt năm tháng, y chỉ nghĩ đến Triệu Kiệt, chỉ nhớ Triệu Kiệt đã kết hôn cùng cô ta. Bất quá, sao hôm nay lại không thấy cô ta?
Là hai người ở riêng? Hay gần đây hai người cãi nhau? Hay cô ta chỉ ra ngoài mua chút đồ? Hay…
Không ngừng suy đoán, trong lòng Thần Hi đột nhiên nổi lên suy nghĩ ích kỷ.
Có thể hay không… đã ly hôn?
Lắc đầu, Thần Hi vứt đi luồng suy nghĩ ích kỷ ấy, thế nhưng nghe thấy câu trả lời của Triệu Kiệt, nội tâm y dần dần dâng lên niềm vui sướng.
“Ly hôn.”
Triệu Kiệt chăm chú nhìn thức ăn trước mặt, bầu không khí đột nhiên trầm hẳn xuống.
Đơn ly hôn bây giờ còn đang đặt trên bàn sách trong phòng. Hắn vẫn chưa quên vẻ mặt Linh Hân khi đưa nó.
“Anh không yêu tôi, Triệu Kiệt.”
Hắn nhớ, Linh Hân đã bắt đầu như thế. Sau đó, không đợi hắn kịp trả lời, đối phương liền vung tay cho hắn một cái tát.
“Đây là nợ anh thiếu tôi.”
Nói xong, Linh Hân lưu lại đơn ly hôn đã được nàng ký tên từ sớm, vào phòng thu dọn đồ đạc rồi xoay người bỏ đi.
Triệu Kiệt chỉ ngồi yên tại chỗ, sững sờ nhìn mọi chuyện diễn ra. Hắn không thấy khổ sở lắm, mà ngược lại, một tát này lẫn lá đơn ly hôn đều khiến tâm tình nặng nề của hắn đột nhiên trở nên thoải mái rất nhiều.
Một tát này của Linh Hân, hắn không có lời nào để nói. Bởi vì nợ hắn thiếu nàng vượt xa hơn thế.
Nàng đã đánh tỉnh tâm tư lợi dụng nàng để trốn tránh sự thật của hắn. Nếu nói thẳng ra, hắn còn phải cảm kích nàng.
“Cám ơn em.”
Lúc Linh Hân đi ngang qua, hắn nói lời này không phải để giữ nàng lại mà là từ đáy lòng thốt nên lời cảm tạ.
…
“Đại thúc, ta không cố ý hỏi như vậy.”
Thần Hi tràn ngập áy náy cúi đầu xuống, thế nhưng trong lòng lại vui đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
“Không sao.”
Triệu Kiệt nhàn nhạt nói, tiếp tục chăm chú vùi mặt vào thức ăn.
“Ừm… Đại thúc…”
Nuốt nuốt nước miếng, Thần Hi tựa hồ muốn hỏi thêm vài câu.
Triệu Kiệt không nhìn y, đặt cái chén không xuống bàn, đứng dậy nói: “Khi nào hết mưa thì ngươi đi đi. Đừng đến đây nữa.”
Chỉ một lời của hắn đã khiến Thần Hi toàn thân cứng đờ. Đại thúc đang xoay lưng về phía y, làm y không cách nào nhìn rõ nét mặt hắn lúc này.
Đè nén cảm giác chua xót trong lòng, Triệu Kiệt rửa chén qua loa rồi lập tức trốn vào phòng ngủ, không bước ra nửa bước.
Sáng hôm sau, Triệu Kiệt vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy nam tử đang nằm trên ghế sô pha trong tư thế quái dị, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hai cánh môi mỹ lệ không ngừng mấp máy, không biết đang lẩm bẩm điều gì.
Tình huống này khiến Triệu Kiệt cau mày, vô thức đặt tay lên trán nam tử. Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ rất cao, hắn chỉ đành đặt xuống cặp táp đã chuẩn bị từ sớm để đến công ty, dìu Thần Hi ngồi dậy.
Quả nhiên, dầm mưa cả đêm, làm sao không phát sốt?
“Thần Hi… Ngươi có thể tự đi không?”
Nam nhân cố gắng chịu đựng sức nặng trên vai, hai người loạng choạng rời đi vào phòng ngủ. Triệu Kiệt cắn chặt răng, một tay ném Thần Hi lên giường.
“Đại thúc…”
Không ngờ nam tử sẽ nắm chặt tay mình, Triệu Kiệt bị mất thăng bằng, trực tiếp bổ nhào lên người nam tử.
“Đại thúc…”
Cánh tay còn lại của Thần Hi nhanh chóng đặt lên eo nam nhân, khí tức ấm áp phun lên vành tai mẫn cảm, ngữ khí mang theo mấy phần làm nũng, “Chúng ta… bắt đầu lại một lần nữa, được không?”
Triệu Kiệt nhìn Thần Hi hai má đỏ bừng, ánh mắt chăm chú tập trung vào một chỗ…
Lúc này, hắn mới nhận ra tư thế của hai người dị thường mờ ám.
Có chút không tự nhiên đẩy Thần Hi ra, Triệu Kiệt ôn hòa để lại một câu: “Ta đi lấy thuốc.”
“Đừng rời khỏi ta, đại thúc.”
Dù đang hôn mê, phản ứng của Thần Hi vẫn nhanh nhẹn vô cùng. Chớp mắt, y đã nắm chặt cổ tay nam nhân, xoay người một cái liền đơn giản đem hắn áp chế dưới thân.
“Đại thúc, đại thúc…”
Thần Hi ý thức mơ hồ cất giọng nỉ non, cánh môi nóng ướt vội vã rơi xuống cần cổ thon dài của nam nhân.
Thân thể mẫn cảm của Triệu Kiệt chấn động. Suốt năm tháng nay, hắn không hề chạm đến Linh Hân dù chỉ một ngón tay, mà đối phương dĩ nhiên không thể không ngầm ám chỉ… Bất quá, hắn thật sự không cương lên nổi. Lúc trước kết hôn cùng Linh Hân, hắn cứ đơn thuần nghĩ rằng muốn có người ở cạnh.
Cho nên, có thể nói hắn đã cấm dục năm tháng. Thân thể như thế bị Thần Hi đụng chạm một cái, hạ thân liền nóng nảy ngẩng đầu.
“ Đại thúc…”
Nụ hôn của Thần Hi đầy nôn nóng. Một tay y kéo khóa quần tây của nam nhân xuống, tay còn lại luồn vào trong, nắm lấy bộ vị nam tính nơi hạ thân.
“Thần Hi… Thần Hi, ngươi muốn làm gì?”
Cuối cùng, Triệu Kiệt cũng ý thức được tình thế đang tiến triển vượt ra ngoài quỹ đạo thông thường. Hắn kinh hoảng muốn đẩy cơ thể nặng nề bên trên ra, nhưng không nghĩ tới vừa giãy dụa, bàn tay Thần Hi lại đột nhiên dùng lực, nắm chặt tính khí trong tay.
“Đại thúc… đại thúc…”
Thần Hi ôm siết lấy cơ thể đang vặn vẹo kia. Giữa mông lung, y mơ hồ mở mắt, ánh mắt dán chặt trên người nam nhân.
Đột nhiên, y xán lạn mỉm cười: “Không ngờ, giấc mộng này lại chân thật như vậy…”