“Nói hươu nói vượn !” Tâm phúc bên người Lô Phong quát lên, “Tướng quân phu nhân dung mạo như thiên tiên, chỉ bằng thân phận của ngươi, làm sao cưới được thê tử như vậy !”
“Nhưng là.... .......Ta.... .......Ta không có nói láo !” Trần Đại Dũng ngột ngạt hé ra khuôn mặt đỏ thẫm, trăm miệng cũng không thể bào chữa, “Là nàng không nên gả cho ta ! Hơn nữa.... .....Nàng thật ra là yêu......”
“Bay đâu ! Trước tiên đánh hai mươi quân côn ! Xem hắn còn nói xạo nữa không !”
“A.... ....” Trần Đại Dũng vẻ mặt đưa đám, hắn nói thật thế nào lại bị đánh a ! “Tướng quân ! Đừng đánh ! Đừng đánh ! Ta nói ! Ta nói ! Là ta nhìn lầm rồi ! Phu nhân tuyệt không giống nương tử ta !”
“Hừ ! Vẫn còn ở đó nói bậy ! Bay đâu ! Đánh !”
“A.... ......” Nói thật cũng đánh, nói láo cũng đánh ! Vậy hắn nên nói như thế nào đây ? Cuối cùng vẫn bị hai mươi quân côn, bị kéo vào phòng trong.
Lô Phong nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, ngạo mạn nói : “Bây giờ nói đi !”
“Tướng quân, ta nói, ta nói hết.... .......” Hắn đem chuyện gặp Thư Nhan ở trong rừng nói rõ đầu đuôi, lại một câu cũng không có nói Thư Nhan là yêu quái.
Ngàn vạn lần đừng nghĩ hắn không thành thực ! Thật ra thì trong lòng hắn cũng không xác định nàng là người hay là yêu ? Dù sao nàng cũng không ăn hắn !
Đang ngồi ở đầu giường, Thư Nhan soi gương, trong lúc bất chợt đem gương đồng cầm trong tay rớt bể.
“Phu nhân !” Tỳ nữ tâm cả kinh, đang muốn tiến lên ——
“Đi ra ngoài ! Tất cả đều lui xuống cho ta !” Thư Nhan đột nhiên nổi giận nói.
Tỳ nữ run rẩy lui xuống.
Thư Nhan trong mắt lộ ra một cỗ bén nhọn sát khí ! Lô Phong ! Ngươi thật to gan ! Dám đả thương ngốc tử kia ! Kia ngốc tử ! Kia ngốc tử.... ......Nhớ tới tình cảnh vừa thấy trong gương, Trần Đại Dũng dáng vẻ ủy khuất chật vật, thật bực mình ! Ngốc tử, ngu ngốc, đứa ngốc, đầu heo ! Bị khi dễ cho đáng đời !
“Ai ui ! Ai ui !” Trần Đại Dũng rên rỉ nằm sấp trên giường.
Cùng phòng hắn Hoắc Đồng đến hỏi : “Huynh đệ ! Như thế nào ? Chịu được sao ? Nếu không ta đìm đại phu tới xem ngươi một chút!”
“Ta.... ........không có sao !” Hắn kéo tay Hoắc Đồng, “Nghỉ một chút là tốt !” Ai ui ! Thật là đau !
“Vậy cũng tốt, ngươi chờ, ta tìm cho ngươi chút thuốc trị thương !”
“Cám ơn Hoắc đại ca !”