“Hừ !” Thư Nhan hừ lạnh một tiếng, “Ta hỏi ngươi, chuyện phá nát con diều trên không trung là như thế nào, là ngươi nghĩ ra ?!”
Trần Đại Dũng thành thật gật gật đầu, “Đúng, ta nghĩ suốt một ngày đêm mới ra biện pháp tốt !” Chính là cuối cùng vẫn thất bại, mới khiến cho Tín thành phố lớn ngõ nhỏ đều đầy lá bùa ! Mà thực sự thành công cũng không có một lần, đối với nàng một chút tác dụng cũng không có !
“Phù bụi trong trà ta ngươi thả vào khi nào ?”
“Ở phòng bếp, Phúc Nhi đun nước ấm thì ta vụng trộm bỏ vào trong ấm trà !”
“Phúc Nhi như thế nào đem ấm trà giao cho ngươi, ngươi cũng không phải người trong phòng bếp !”
“Ta biết Phúc Nhi ! Nàng.... ........” Mặt không biết thế nào có chút thoáng đỏ, “Dù sao chúng ta quen biết, thường xuyên nói chuyện phiếm !”
Thư Nhan là hỏa hồ tu luyện thành hình người, đối với chuyện phong hoa tuyết nguyệt tự nhiên biết quá tường tận, xem biểu tình của Trần Đại Dũng, liền đoán ra bảy tám phần ! Thầm nghĩ, ngốc tử này khờ khạo, thế nhưng lại có nữ tử thích !
“Kia kính chiếu yêu, kiếm gỗ đào cũng là ngươi bảo Phúc Nhi vụng trộm bỏ vào phòng ta ?”
“Không phải, ta thừa dịp trong phòng không có ai, tự mình bỏ vào !” Trần Đại Dũng tự sắp xếp, hắn cũng không muốn những người khác biết nàng là yêu quái.
“Không có những người khác giúp ngươi ?”
“Không có !”
Thư Nhan nhìn biểu tình của hắn, biết hắn không phải là một người biết nói dối, xem ra thật sự là chính hắn làm, không khỏi cười nói : “Ngốc tử ! Có đôi khi ngươi cũng không phải ngu đần !” Ít nhất cho tới bây giờ, Lô Phong cũng không có bắt được kẻ phóng con diều.
Trần Đại Dũng biểu tình nghi hoặc nhìn nàng, đây là đang khen hắn sao ? Nếu như là trong lời nói, hình như là lần đầu tiên nha !
Thư Nhan đứng lên, “Ngốc tử ! Đừng đứng ở đó ngẩn người ! Đi thôi ! Chúng ta hồi phủ tướng quân !”
“Ngươi còn muốn trở về a ?”
“Ta là tướng quân phu nhân, không trở về phủ tướng quân thì đi đâu ?” Thư Nhan tức giận nói.
“Nhưng là.... .....”
Không đợi Trần Đại Dũng nói xong, Thư Nhan biểu tình nháy mắt liền thay đổi, nguyên bản đối với hắn giận dữ lập tức cười tươi như hoa, hai tròng mắt yêu mị mông lung như nhỏ ra nước, khóe miệng hơi hơi dương lên, nghiêng người nhìn phía cây bên phải, thanh âm mềm mại đáng yêu đến tận xương nói : “Ai đứng ở nơi đó, đi ra được không ?”
Không nghĩ đến Trần Đại Dũng bên cạnh nàng theo bản năng rùng mình một cái, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Thư Nhan, sao, sao thay đổi bất thường a ! Theo mâu quang của nàng nhìn, thoáng chốc kinh hô ra tiếng, “Đạo trưởng.... .......Sao lại là ngươi ?”