Nhật Kí Sủng Vợ Của Chồng Yêu

Chương 34: Anh bảo vệ em




Chiếc bút trên tay anh đang cầm đột nhiên rơi xuống không hiểu vì sao. Ruột gan anh dường như thắt chặt hết lại, đau đớn vô cùng. Anh vội nhặt bút lên nhưng cảm giác đau đớn đó lại một lần nữa khiến cả cơ thể anh tê dại, trái tim nhói đau.
Anh không nói một lời liền bỏ máy tính cùng mọi người lại, vội vàng chạy ra khỏi phòng, thậm chí còn quên cả khoác áo.
Anh chạy một mạch tới công ty cô. Đám nhân viên tăng ca còn ở lại nhìn cái vẻ mặt hớt hải anh đang mang mà khó hiểu vô cùng. Anh tới phòng làm việc của cô nhưng không thấy cô ở đó, vội vàng hỏi xem cô đã đi đâu nhưng vì ngoại trừ thư kí của cô thì cũng chẳng ai biết nên mấy người đó sau khi nghe anh hỏi, ai nấy cũng đều lắc đầu.
Anh vội gọi cho cô nhưng máy đã tắt. Anh cuống vô cùng nhưng chẳng thể làm gì.
"Tiêu Kì, em tra ra địa chỉ I.P của chị Kim Phi ngay cho anh. À không, vị trí sim cũ của anh ấy. Nhanh lên, làm ngay đi."
Sau khi Phùng Tiêu Kì tra ra vị trí của máy cô, anh lập tức chạy ngay tới quán cafe đó.
Điện thoại cô bị rơi ở chân bàn, anh nhìn theo điện thoại, cầm lên, nắm chặt. Anh không biết là ai đã mang cô đi, chỉ biết là cô đã xảy ra chuyện rồi.
"*Ông có thấy người phụ nữ này đi ra khỏi đây theo hướng nào không?" (Tiếng Iceland*)
Anh vội vàng đưa ảnh cô ra hỏi chủ quán. Nhưng đen đủi thay, thứ anh nhận lại chẳng phải tin tốt lành gì mà chỉ là cái lắc đầu.
"*Phải rồi, quán có camera không ạ?" (Tiếng Iceland*)
Chủ quán gật đầu rồi dẫn anh đi kiểm tra camera. Quả nhiên! Cô bị người ta đưa đi mất rồi. Có thể là ai được chứ? Anh nhìn thật kĩ... là người nhà họ Hạ sao? Anh nhận ra điều đó liền lập tức gọi cho Vân Thiên.
"Dì Yến, nhà họ Hạ có bao nhiêu người cao khoảng mét sáu, mặc đồ Dân quốc cách tân, tóc uốn nhẹ, búi hai sừng?"
Vân Thiên im lặng một lúc rồi nói lớn:
"Chỉ có một, là Hạ Hảo Lam, con gái bé nhất Hạ gia, người duy nhất tranh quyền đoạt vị với em, đúng ra là với Hạ Chung tộc. Làm sao? Chị ta làm gì?"
Anh đen mặt. Thì ra là con nhỏ đó. Cô ta tại sao lại muốn đưa Phi Phi của anh đi chứ? Giọng anh nghẹn lại, chứa đựng trong đó là sự bất lực:
"Ả đưa Phi Phi đi rồi, cháu không biết phải làm thế nào để tìm ra ả nữa, tường rào của Hạ gia quá lớn, vị trí rất khó tìm kiếm, hơn nữa The I.L.Y cũng không quản lý thị trường hay khu vực Iceland, không thể tìm được."
Vân Thiên tức giận, đánh thật mạnh vào Tống Uyển Uyển ngồi bên cạnh. Hừ, tất cả việc này, từ việc Kim Phi, Uyển Uyển bị mất trí nhớ, Phùng Tiểu Ly mất tích, cái chết của cậu út của Vân Thiên, vụ tai nạn của ba mẹ Tiêu Dương, tất cả có lẽ đều không đơn giản như mọi người nghĩ. Chắc chắn toàn bộ việc này đều có vấn đề.
"Quyền lực ở Iceland, về chính trị thì nữ hoàng lớn nhất, nhưng về tài chính và nhiều thứ khác... hừm... hỏi Kiều Khiêm thử xem, anh ta có địa vị ở Iceland lắm."
Anh chợt nhớ tới Kiều Khiêm liền nhanh như cắt tới nhà anh ta.
Quả nhiên, chỉ cần nắm giữ mạch máu tài chính liền có thể giải quyết mọi thứ vô cùng dễ dàng. Nhưng mà tìm được ra cô là chuyện nói miệng, nhìn hình, còn cứu cô thế nào mới là quan trọng.
"Kiều Khiêm, tôi cảm thấy căn nhà này rất kì lạ. Tôi thấy cứ không đúng. Vị trí này quá khó để tới vì nó ở sâu trong rừng, chúng ta rất khó có thể di chuyển bằng phi cơ vì đang có bão tuyết lớn."
Kiều Khiêm suy nghĩ một lúc rồi nhìn anh. Anh hiểu ý liền gật đầu.
Hai anh lái xe tới bìa rừng đó. Vừa bước xuống xe, những cơn gió thổi mạnh liên tục đập vào mặt anh.
Anh ban đầu nhắm chặt mắt nhưng sau đó, hai mắt lại mở to. Nếu nhắm mắt thì sao mà tìm được cô, tìm được người anh yêu chứ?
Trong cánh rừng này tìm đường đi rất khó, điều đó lại càng khó hơn khi có bão tuyết lớn thế này. Anh không hiểu sao bỗng dưng chạy một cách vô thức. Nhanh, rất nhanh. Anh cứ chạy, cứ chạy, anh gần như chẳng thể bắt đôi chân của mình dừng lại. Anh cứ chạy mãi, chạy mãi cho tới khi dừng trước cửa ngôi nhà kia.
Anh đứng đờ người ra không hiểu tại sao mình lại có thể đến được nơi này dễ dàng như thế. Anh nhìn một lượt rồi chạy thật nhanh vào phá cửa căn nhà. Cánh cử dễ dàng mở tung ra, rơi xuống. Có vẻ căn nhà này đã cũ lắm rồi, nếu không cẩn thận, có lẽ sẽ sập mất.
Anh nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy Hạ Hảo Lam đâu. Chắc chắn là trong lúc anh cố xâm nhập vào tường bảo vệ của cô ta, cô ta đã sớm phát hiện ra rồi. Anh vô thức lao đến đẩy mạnh cánh cửa ở góc khuất của căn nhà. Cánh cửa bật ra, cô đang nằm thoi thóp với chi chít trên người là những vết thương và gần đó là hồ sơ bệnh án bị nhuốm màu máu đỏ tươi.
Cô tay cô chảy rất nhiều máu, lúc này vẫn đang chảy, ngay gần ngực còn có một vết thương sâu hoắm do đạn bắn. Anh vội chạy đến bên cô. Cô vẫn còn thở chỉ là cơ thể đã lạnh đi, nếu không cầm máu, có lẽ...anh đã mất cô thật rồi. Máu trên cổ tay cô được băng bó vội lại bằng mấy áo của mình.
Anh choàng chiếc áo lớn lên cho cô rồi bế cô lên thật cẩn thận. Cô thấy thế, bấu thật chặt vào anh, yên lòng hơn đôi chút.
"Anh đây rồi...anh tới cứu em rồi, em biết anh sẽ tới mà..."
Cô nói trong sự mơ hồ. Anh vội nhìn cô đang nằm gọn trong tay mình, an ủi:
"Không sao, có Dương Dương ở đây rồi, không có ai bắt nạt Phi Phi nữa đâu."
Anh chạy vội ra khỏi bìa rừng, vừa chạy vừa an ủi cô.
"Không sao rồi, không sao đâu, chỉ cần Phi Phi đừng ngủ, Dương Dương sẽ luôn ở bên cạnh Phi Phi, sẽ không có ai bặt nạt Phi Phi nữa đâu."
[...]
Nhiều tiếng sau trôi qua, cô đã được phẫu thuật an toàn, đang nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh thường. Anh ngồi bên cạnh, chuẩn bị bữa ăn cho cô. Cô mới phẫu thuật gỡ đạn ra khỏi cơ thể chẳng được bao lâu, cơ thể đang rất yếu nên chỉ được ăn cháo thôi.
Trông cô có vẻ đã đỡ hơn nhiều nhưng theo bác sĩ nói, anh cần phải bên cô nhiều hơn vì bệnh tình của cô đã chuyển biến xấu qua việc này, nếu không cẩn thận có thể dẫn đến rồi loạn nhân cách nhẹ, trầm cảm, mất hoàn toàn trí nhớ và nặng hơn cả là dẫn tới bệnh tâm thần. Bác sĩ còn nói, giờ chỉ có một cách duy nhất để điệu trị dứt điểm cho cô. Đó chính là liệu pháp thôi miên. Nếu thành công, tất cả trí nhớ của cô sẽ có thể lấy lại, còn nếu thất bại, cô sẽ bị mắc chứng tâm thần phân liệt, vô phương cứu chưa. Anh không biết phải làm sao trong chuyện này nữa, cứ đợi cô ổn định hơn về thể chất hơn rồi tính tiếp.
Anh nghĩ ngợi nên không để ý lắm liền bị cô chú ý. Cô biết anh đang nghĩ gì, cô nên bắt đầu câu hỏi như nào nhỉ? Cô nên điều trị theo liệu phá thôi miên hay hỏi anh?
Cô suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng mở miệng, lên tiếng:
"Tiêu Dương, tao muốn điều trị tâm lý."
Nghe cô nói thế, thìa cháo trên tay anh rơi xuống đất như kiểu bị sự bất ngờ của anh đẩy rơi ra khỏi bàn tay đang chứa mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.