Nhật Kí Sủng Vợ Của Chồng Yêu

Chương 58: Còn chưa yên ổn




"Con mẹ nó! Chưa xong nữa à?"
Cô vô thức thốt lên. Ha, thật điên đầu mà. Đáng lẽ ra bây giờ có thể yên ổn vui chơi rồi.
"Bình tĩnh nào, từ hôm nay chúng ta phải cẩn thận, chắc chắn chúng sẽ nhắm vào chúng ta."
Mạc Kim Thần dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:
"Đưa bọn trẻ về sang Anh đi, bây giờ trong nước rất nguy hiểm. Vân Nghi, Vân Ninh, hai người hiện tại đều không bị nhắm đến, không biết có thể đưa bọn trẻ sang Anh an toàn không?"
Cô lập tức phản bác lại, không để cho Mạc Kim Thần nói tiếp.
"Em không đồng ý! Bọn trẻ còn quá bé, hơn nữa tiểu Thanh, tiểu Yên và An An cũng chỉ mới sinh một thời gian ngắn, em không thể mạo hiểm như vậy."
Vân Thiên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng: "Vân gia hiện tại có thể là an toàn nhất bởi vì không còn bị Hạ gia nhắm tới, chi bằng cứ đưa bọn trẻ về Vân gia, hơn nữa ở đấy anh rể với chị họ có thể chăm sóc bọn chúng, cả hai bác nữa."
Cả bọn nhìn nhau không nói gì. Haizz bọn họ chỉ vừa mới ngơi ra thôi mà.
"Khỏi cần nghĩ đi, bọn ta tới đón mấy đứa bé về Vân gia, Vân Nghi, Vân Ninh, Vân Thiên, ba đứa cần phải về giữ Đổng gia, và trợ giúp nhà họ Tống, Vũ gia và Phạm gia(*) đi. Đổng gia, nhà họ Tống, Vũ gia và Phạm gia đang bị Hạ Hảo Lam tấn công rồi. Nếu như cô ta thâu tóm được Đổng gia và Đổng Thị thì mọi thứ mới được giải quyết sẽ lặp lại lần nữa, mấy đứa về đi."
Ông bà ngoại cô đẩy cửa đi vào. Sao họ lại đến muộn như vậy chứ?
"Sao ông bà lại tới đây vào giờ này? Nguy hiểm lắm."
Anh đứng lên, hoảng hốt thay cả phần cô. Nhưng ông bà thì lại khác, họ vẫn bình tĩnh giải thích mà không bị đám đông làm ảnh hưởng.
"Bây giờ trời tối, quân của Hạ Hảo Lam, mẹ của Mễ Ni Ni và Mễ Na Na vẫn còn đang yếu, không hoạt động về đêm, bây giờ đưa bọn trẻ con về Vân gia là an toàn nhất."
Cô hiểu ý, bế tiểu Yên lên, thơm lên trán con bé còn đang ngủ sau, thầm thì: "Yên nhi, con nhỏ hơn không được bắt nạt anh đâu đấy."
Anh cũng bế tiểu Thanh lên rồi cùng ông bà và mọi người xuống dưới xe đã đỗ ở trước cổng biệt thự. Cô thực sự không nỡ xa hai đứa bé dù chỉ là thời gian ngắn. Không biết là hai đứa bé có quen mùi sữa mẹ mà về Vân gia sẽ khóc không, chỉ biết là cô lỡ quen mùi con rồi nên giờ đột nhiên thấy trống trải.
Xong xuôi, mấy người còn lại đi lên tầng. Bây giờ trong Y.A.P chỉ còn lại hai chủ nhân là cô và Vân Quán Âu. Trong biệt thự này giờ cũng chỉ còn có cô, anh, Vân Quán Âu, Mạc Kim Thần, Phùng Tiểu Ly, Mạc Kim Thiên, Vân Hiểu, Đặng San San, Phùng Tiêu Kì và Bảo Khanh Phi. Bảo Mạch Kha cũng đi cùng Vân Thiên về Vân gia luôn rồi.
"A Phi, Phạm gia, nhà họ Tống và Vũ gia thì liên quan gì đến Đổng gia và... tại sao người của Hạ Hảo tộc của Hạ gia lại cấu kết với cha con Mễ Hoà?"
Cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ về việc này, sao lại không nghĩ tới tới sao Hạ Hảo Lam lại về phe cha con Mễ Hoà và mẹ của Mễ Ni Ni trong khi Hạ Hảo tộc của Hạ gia cũng bị ảnh hưởng cơ mà.
"Cái này em không biết, hai cậu biết không?"
Vân Hiểu với Vân Quán Âu đều lắc đầu. Chẳng ai biết tại sao cả.
"Đây là chuyện nội bộ Hạ gia, chị Yến từng nhắc đến cái này nhưng không nói rõ, có lẽ chị Yến sẽ biết."
Cô cũng không quá quan tâm đến điều này nhưng cũng có thể lờ mờ đoán ra được điều gì đang xảy ra. Có thể là Hạ Hảo Lam vốn có quan hệ không tốt với Hạ gia và Hạ Hảo tộc giống như Vân Thiên chăng.
"Điều đó không quan trọng, quan trọng là hiện nay chúng ta cần phải thật cẩn thận. Tháng tới em sẽ phải bắt đầu một dự án phim mới, bọn em đã ngừng quá lâu rồi."
Anh cảm thấy không an tâm liền cất tiếng nói:
"Phi Phi, hay là tạm thời đừng nhận phim nữa, để đến khi nào ổn định hẳn rồi nhận."
Cô lắc đầu không đồng ý. Nếu bây giờ không hoạt động lộ rõ thì chắc chắn hai người kia sẽ không lộ diện vì thế nên càng xuất hiện nhiều càng tốt.
Anh thấy cô không đồng ý thì bất an lại càng thêm bất an. Từ năm mười hai tuổi rồi thì năm hai tư tuổi sức khoẻ của cô đã giảm sút nghiêm trọng, không còn được khoẻ mạnh nữa, bệnh dạ dày không cẩn thận một chút liền tái phát, đầu cũng thường xuyên đau và huyết áp cũng chỉ là vừa đủ để có thể duy trì sức khoẻ bình thường chứ không phải là huyết áp đủ tốt. Trong quá trình quay phim nếu xảy ra vấn đề thì không sao nhưng nếu ngoài trường quay mà gặp chuyện thì chắc chắn sẽ là chuyện lớn, lỡ như...
[...]
Một tháng sau.
Đã một tháng trôi qua, mỗi tuần cô chỉ dám tới Vân gia thăm con một lần, đều là vào ban đêm vì sợ Hạ Hảo Lam và mẹ của Mễ Na Na phát hiện ra tung tích của hai đứa bé.
"Cô Đình, đã ba buổi quay diễn ra, cảnh đơn của cô đã hoàn thành rồi, rất xin lỗi về cảnh đôi với diễn viên trẻ kia, cậu ấy không có nhiều kinh nghiệm nên mong cô không để bụng."
Cô nhìn về phía của cậu diễn viên trẻ rồi đứng lên đi tới gần.
"Tiền...tiền bối. Chào tiền bối Đình, em là Minh Thượng, mong tiền bối chỉ giáo."
Minh Thượng cúi đầu trước cô gái nhỉ trước mặt, đỏ mặt tía tai.
"Biết rồi! Tôi sẽ chỉ dạy cậu cách diễn sao cho tốt!"
Anh từ đâu đi đến, cô đang định đưa tay ra đỡ lấy cậu bé kia liền bị anh ngăn lại. Cơn ghen trong lòng cứ thế cuồn cuộn dâng lên. Xung quanh anh toàn là mùi chua loét.
"Hừ! Đạo diễn, bắt đầu ảnh quay đôi đi. Tôi sẽ quan sát."
"Anh Phùng, chuyện này... anh à... tôi..."
"Yên tâm, tôi không làm ảnh hưởng tới mọi người."
Lại cái thói ngang ngược đấy, hừ, cô cho anh tức chết thì thôi.
"Đạo diễn, chúng ta bắt đầu được chưa ạ? Em nhớ tiếp theo là cảnh hôn, chúng ta có cần luyện tập trước không bạn diễn Minh."
Mùi dấm toả khắp tứ phía. Cô dạo này gan trời hay gì. Anh đen mặt nhìn chằm chằm vào cậu bạn diễn Minh Thượng kia.
"Đạo diễn!" - anh quát lên một tiếng làm đạo diễn giật bắn mình.
Đạo diễn nghe thấy giật mình, lắp bắp đáp lời:
"Dạ! Anh Phùng, có chuyện gì ạ?"
Anh nhếch mép cười, nhìn cô nhưng lại nói với đạo diễn.
"Tôi có thể yêu cầu đóng thế ở đoạn này không? Dù gì tôi cũng là một nhà đầu tư của bộ phim thì chắc yêu cầu nhỏ này cũng được chứ nhỉ?"
Đạo diễn khó xử không thôi nhưng vẫn phải lên tiếng giải thích.
"Anh Phùng, phân cảnh này không thể sử dụng đóng thế được vì phải quay cận mặt cô Đình...chúng tôi..."
Anh đắc ý tiếp lời: "Ý tôi không phải là đóng thế Phi Phi mà là đóng thế cậu ta."
Nói rồi anh chỉ tay vào mình rồi lại chỉ về phía Minh Thượng, tiếp tục nói: "Tôi, cậu ta, tôi thế cậu ta."
"Thôi, nếu cảnh hôn tiểu Minh Thượng không quen, thì để cho Phùng ảnh đế đích thân chỉ dạy thì hơn. Sau đó vẫn để như này mà diễn cũng được, không cần đóng thế."
Cô thuận nước đẩy thuyền trêu chọc anh.
"Em!"
Anh tức giận, tiến lại đẩy cậu bạn họ Minh kia ra, cúi xuống trực tiếp hôn cô.
"Nhanh lên, bắt lấy, chính là cảnh này."
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, cúi xuống sát mà chiếm lấy tất cả tiện nghi của cô. Thực sự thì anh hôn cũng không phải quá tốt nhưng vẫn khiến cho cô thần hôn điên đảo. Cô hô hấp khó khăn hơn liền phải đẩy anh ra thế nhưng anh lại quyến luyến mãi chẳng buông, cứ thế tiếp tục hôn. Mãi lâu sau, anh mới chịu lưu luyến rời khỏi môi cô.
"*Hừ! Anh thật là...lưu manh*!"
Cô đẩy anh ngã xuống ghế công viên, đè chân xuống, nâng mặt anh lên. Là đang diễn phải không?
"*Diên tiểu thư quá khen rồi, Trạch mỗ chỉ lưu manh với mỗi cô thôi*~"
Anh hiểu ý cũng thuận theo cô mà diễn cho tròn vai Trạch Giang Hải của Minh Thượng trong phân cảnh này.
Ôi cái khí chất bá đạo này, lối diễn này! Thật đúng với giá cát xê cao xuyên mây của ảnh đế, như này với Minh Thượng kia mà nói thì anh phải đi lùi lại thật dài còn cậu bé kia phải chạy thật nhanh có khi mới có thể bằng được nhau.
"Cut! Tuyệt quá đi!"
"Đây là cảnh cuối của ngày hôm nay rồi phải không?"
"Phải, phải."
Đạo diễn vừa khẳng định anh liền vác cô lên vai rồi ra xe trở để trở về.
Không giãy giụa, cô ngoan ngoãn nằm trên vai anh.
Tới cửa xe mình, anh đặt cô ngồi lên nóc xe, cúi xuống tiếp tục hôn cô. Đến khi anh dừng lại cô liền lập tức bảo anh về trước, cô sẽ lái xe của mình về sau nhưng anh không chịu.
Sau khi thuyết phục mãi anh mới chịu đồng ý.
Bước tới xe của mình, cô nhìn chiếc xe một lát rồi gọi điện cho trợ lí. Trợ lý kia đem tới cho cô một chiếc túi lớn. Cô cầm cái túi đó rồi ngồi vào xe, cứ thế chạy đi...
_______________________
(*) Tìm hiểu thêm trong Ký Ức Của Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.