Nhật Kí Sủng Vợ Của Chồng Yêu

Chương 7: Chuyện hứa hôn và cây đàn của mẹ




Cô ả lập tức bị đuổi ra khỏi nhà, bữa cơm cứ thế tiếp tục. Chú út tuy là út nhưng không phải người bé tuổi nhất. Cô ba chức lớn như vậy nhưng vẫn bé hơn anh ba tuổi. Cô ba và chú tư là hai người thân thiết với anh nhất trong họ, trên chiếc bàn lớn dài với rất nhiều đồ cho đủ 50 người này, giống khi xưa, không phân cao thấp đều được phép ngồi vào vị trí bất kì. Cô đã đỡ hơn nhưng vẫn ngồi trong lòng anh, như một đứa trẻ, cô ba và chú tư ngồi bên cạnh hai người. Giúp việc đem lên một bát cháo nhỏ. Cô vẫn còn sốt nên không thể ăn như bình thường được, đã thế cô lại không thích uống thuốc nên anh phải cho thuốc vài cháo và đút từng thìa cho cô ăn. Lúc anh định đút, cô kéo áo anh, nói nhỏ:
"Chồng! Anh làm gì vậy?...Mọi người nhìn đó!"
Cô chú ở hai bên nghe vậy, nói với cô:
"Cháu dâu, cháu ngoan ngoãn để nó đứt đi, tí lên nhà cô chú kể chuyện ngày xưa cho cháu nghe."
Thấy thế, cô lặng im ngồi để anh đút. Anh cả ngồi đối diện thấy chuyện bất bình thì cho vào miệng một chút canh, mạnh bạo nâng cằm vợ anh lên, đút canh cho cô ấy qua đường miệng. Tiếng nói chuyện râm ran trong phòng khi thấy hai cặp đôi so tài như vậy bỗng nhiên trở lên im lặng. Anh vẫn cứ thế đứt chào cho cô, từng thìa, từng thìa một. Vừa rồi anh lạnh lùng, tàn nhẫn, nghiêm túc với ả ta và mọi người bao nhiêu thì giờ lại ấm áp, ngọt ngào với vợ từng đấy.
Bát cháo đã hết, bữa cơm cũng đến lúc. Cô đứng dậy định đi xuống bếp và chuẩn bị đồ thì bị mấy cô và mấy đứa trẻ con kéo lại.
"Nấu nướng không phải việc của chúng ta, đó là việc của bọn đàn ông và bọn hơn 27 tuổi đầu chưa có vợ có chồng thôi cháu yêu. Giờ lên tầng chơi với bọn cô và các em đi thôi!"
Cô đứng đờ người...việc này là sao vậy? Cô ba đứng bên thấy vẻ mặt không hiểu của cô thì huých vào tay cô.
"Nó thế sẵn rồi! Cũng tại ngày xưa cụ của cô yêu nhau hai chục năm mới chịu cưới đó!"
Hay đó! Cô phải nhân cơ hội này để tối nay xin ở cùng các cô mới được.
Cô cùng các cô và các em lên tầng. Khu nhà này tuy không thể lớn bằng biệt thự của gia đình cô nhưng nó cũng không phải gọi là nhỏ. Căn nhà này chỉ có mười phòng ngủ nên mỗi kì lễ như này đều khá chật chội. Lần này mọi người về còn ít, cô ba kể mỗi lần Tết thì còn phải về tới hơn sáu mươi gần bảy mươi người. Chắc là vì đây là nhà tổ họ nên mới đông vậy. Cô đi cùng các cô tới cuối hành lang tầng hai, một cánh cửa nhỏ xuất hiện, cánh cửa này có thể nói là to hơn các cánh cửa khác một chút. Mọi người mở cửa bước vào phòng. Đó là một căn phòng rất rộng, khoảng năm mươi mét vuông, bên trong có ba chiếc giường lớn, hai tủ quần áo âm tường, ba chiếc bàn làm việc, một tường giá sách, một bản đồ thế giới có thể gọi là chính xác nhất thế giới và một bảng điện tử lớn. Ở cuối phòng, bên cạnh của sổ còn có một chiếc dương cầm tuyệt đẹp, giá của nó không dưới tám ngàn năm trăm đô la.
"Cô ba...chiếc đàn đó..."
Chiếc đàn để ở góc phòng đó đã bám bụi, bên cạnh là một chậu hướng dương, bên trên đặt một cặp nhẫn nhỏ.
"Cái đấy là đàn của chị dâu...đừng động vào nó! Chồng cháu không thích đâu, với lại mọi người trong nhà đều không biết chơi đàn, chiếc đàn đó còn để ở cao độ rất kì lạ nữa, rất khó đánh!"
Cô nghe vậy tiến tới gần cây đàn hơn, đánh thử một nốt, sau khi nghe thấy âm thanh liền mở to mắt, kinh ngạc. Cô lần sờ khắp nơi như kiếm tìm một thứ gì đó...Một mảnh giấy. Trên đó, là một bản nhạc, bên dưới dòng chữ nắn nót:
"Bảo bối! Hãy chơi nó nhé!"
Khi xưa, khi cô và anh vẫn còn là bạn, cô rất hay sang nhà anh chơi. Khi đó nhà anh không có nhiều hoa, mẹ anh cũng không thích hoa lắm. Năm đó, cô và anh chỉ mới mười tuổi năm học kết thúc, cả lớp tổ chức đi chơi. Khi ấy, ba mẹ cô bận phải đi công tác xa, không về kịp nên đã gửi cô nhờ mẹ anh dẫn đi. Cô cũng không thích nhiều loài hoa nhưng vẫn gọi là có thích, loài hoa mà cô thích giống cô lắm, loài hướng dương tuyệt đẹp. Khi cùng đi chơi ở cánh đồng hoa, cô chỉ đứng ở giữa cánh đồng hướng dương. Cây hoa hướng dương cao lớn che khuất mất cô làm anh và mẹ anh phải đi tìm. Cô ngắt hai bông hướng dương và chạy đến chỗ mẹ anh, đưa bông hoa đó cho bà và nói:
"Mẹ, nó rất đẹp phải không? Sau này con làm con dâu mẹ nhé! Bông hoa này là con đặt cọc trước con trai mẹ. Nếu không nhận con làm con nuôi cũng được, sau đó con sẽ cướp biểu ca từ tay chị dâu!"
Mẹ anh phì cười, đáp lại lời nói của đứa trẻ mười tuổi láu cá trước mắt:
"Chưa gì đã gọi là mẹ rồi sao? Muốn gả cho con trai mẹ thế à?"
Cô từ bé đã được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế gia tộc đứng đầu - Đình gia thế nên luôn luôn được dạy rằng dù trai hay gái thì tất cả phải tuân theo người đứng đầu, mặc kệ giới tính của người ấy là gì. Thế nên dù khi được lựa chọn thừa kế, có một số người họ hàng xa, của các nhánh phụ trực thuộc gia tộc không hài lòng về cô nhưng vẫn phải quy phục trước khí chất này. Lúc này cũng vậy, cô cười nhe răng, tự tin đáp:
"Con bảo con gả bao giờ? Con lấy! Không lấy được thì cướp!"
Anh nghe thế từ đâu nhảy xổ ra, thích thú:
"Được thôi! Cậu nói vậy thì sau này cấm lấy ai khác ngoài tớ đấy nhé!"
Anh từ đâu chen vào như thế khiến cô giận phồng má.
"Tớ đâu bảo là lấy cậu đâu, tớ chỉ bảo làm con dâu mẹ cậu thôi mà!"
"Á à! Tính cãi sao? Cậu mà lấy em tớ là tớ cướp cậu khỏi nó đấy."
"Hừm! Kệ cậu!"
Nói rồi cô quay sang chỗ bà mẹ đang ngạc nhiên bên cạnh.
"Bây giờ mẹ là mẹ của con rồi! Con muốn học đánh piano, mẹ dạy con nha, con trả một bông hướng dương cho khóa học này!"
Cô đang chìm trong kí ức thì tiếng gọi của thím hai làm cô giật mình.
"Cháu dâu! Cháu sao vậy? Mau, tránh xa cái đàn trước khi chồng cháu biết được đi."
"Không sao đâu thím!"
Dứt lời, cô rút từ trong túi một bản nhạc nhỏ, nó y hệt bản nhạc của mẹ chồng cô.
Cô ngồi vào chiếc ghế và bắt đầu đánh từng nốt nhạc đầu tiên...
Bản nhạc đó là bản nhạc cô và anh viết khi còn học cấp ba. Hai người học cùng một trường trên thử đô, sau mỗi tiết học, cô và anh cùng về kí túc xá và viết, phải mất hai tháng mới có thể hoàn thành bản nhạc này. Nó là một bản nhạc không lời, đơn giản vì cô và anh đều không biết hát.
Bản nhạc từng nốt từng nốt được đánh lên nhẹ nhàng bởi cô nhưng bên cạnh đó là sự lo lắng của các cô và các thím xung quanh. Anh nghe thấy tiếng đàn, bỏ dở mọi thứ mà đi lên. Anh đứng ở ngoài cửa và lắng nghe. Câu cuối cùng...ba nốt cuối. Hỏng rồi! Nốt cuối cùng, cô luôn không thể đánh được nó nếu không có tiếng đàn violin của anh. Vẫn luôn là như vậy. Anh đẩy của bước vào. Mọi người đều lo lắng. Anh bước đến bên cô.
"Cao độ thứ 15, 28 và 42 đều không đánh sai, làm tốt lắm! Chiếc đàn và bản nhạc này đúng là chỉ dành cho em. Chồng yêu của em đây sẽ thưởng cho em vì kết quả tuyệt vời đó! Nhưng mà em hư lắm, không nghe lời gì cả, chưa được cho phép đã động vào đàn của mẹ chồng rồi, chồng phải phạt em mới được. Thế nên là phần thưởng sẽ được tặng ngay lúc này."
Chẳng đợi cô kịp phản ứng, anh bế cô lên và đưa cô về phòng trước sự ngạc nhiên của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.