Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 243: Ghen




Trước đó một ngày, Cung Dịch đi tỉnh Lâm công tác, lúc xong việc đã là đêm khuya.
Sợ Cung Dịch quá mệt mỏi, Cố Kiều Niệm liên tục dặn anh phải nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới được trở lại nhưng Cung Dịch vẫn lái quay xe về trong đêm.
Lúc đến căn hộ, trời đã sắp sáng.
Cố Kiều Niệm biết anh muốn về, mặc dù Cung Dịch nói cô không cần chờ nhưng Cố Kiều Niệm vẫn không nghe lời, cứ mê man đợi trên ghế sa lon cả đêm, cho đến lúc có tiếng động ở cửa, cô mới vội vàng đứng dậy, cũng không kịp đi giày mà để chân trần chạy tới trước cửa chờ cửa mở.
Lúc mở cửa, thấy Cố Kiều Niệm, Cung Dịch còn hơi sửng sốt, sau đó anh đóng kín cửa, bất đắc dĩ đi về phía Cố Kiều Niệm: "Không phải bảo chị nghỉ ngơi cho khỏe sao?"
Cố Kiều Niệm hừ hừ: "Không phải tôi cũng bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe, đến sáng hãy trở lại sao?"
Cung Dịch bất đắc dĩ cười.
Sau đó Cố Kiều Niệm cũng mỉm cười, giang hai tay, Cung Dịch lập tức tiến lên, vững vàng ôm Cố Kiều Niệm vào trong ngực.
"Vất vả rồi."
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng vỗ đầu anh.
Cung Dịch đáp lại, quả thật âm thanh có vẻ mệt mỏi.
"Sau này lúc chờ em trở lại, đừng đứng ở cửa, đợi ở phòng khách thôi." Sau đó Cung Dịch nói.
"Tại sao?" Cố Kiều Niệm khó hiểu hỏi.
"Ngốc, lỡ người vừa mở cửa không phải là em mà là kẻ xấu thì sao?" Cung Dịch buông Cố Kiều Niệm ra, nghiêm túc nhìn cô hỏi.
Mặc dù khu chung cư này được xem là khu có an ninh cực tốt nhưng cũng không là gì so với những khu có an ninh tốt nhất.
"Được..." Cố Kiều Niệm lầm bầm: "Vậy cậu cũng đừng đứng ở cửa chờ tôi, chúng ta đều chờ ở phòng khách." .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Cung Dịch dịu dàng cười, sau đó sờ gò má Cố Kiều Niệm: "Em không sợ, kẻ xấu không đánh lại được em."
"Vậy cũng không được." Cố Kiều Niệm tỏ vẻ nghiêm túc: "Sau này cho dù có thể đánh thắng được, cậu cũng đừng đánh nhau với kẻ xấu, lỡ bị thương thì phải làm sao?"
"Biết rồi." Cung Dịch gật đầu, sau đó lại ôm lấy Cố Kiều Niệm: "Nhớ chị."
Cố Kiều Niệm lại sờ đầu Cung Dịch: "Đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon, tôi đi cùng với cậu."
"Cùng em..." Lời Cung Dịch còn chưa dứt, Cố Kiều Niệm đã chặn lại: "Ngủ cùng với cậu một giấc, tự tắm đi."
Cung Dịch lại ủ rũ.
"Ôm thêm năm phút nữa."
Dáng vẻ kia giống hệt với dáng vẻ muốn nằm thêm năm phút của anh mỗi sáng khi thức dậy.
May mà Cố Kiều Niệm cũng làm theo ý anh.
Hai ngày nay, cũng không biết Cung Dịch đã chạy qua mấy thành phố, lại thêm vất vả lái xe trở về trong đêm, phỏng chừng anh rất mệt mỏi.
Cung Dịch tắm xong, đi ra ôm Cố Kiều Niệm rồi ngủ luôn.
Cố Kiều Niệm chịu đựng cả đêm cũng rất buồn ngủ, cô hôn Cung Dịch một cái, ánh mắt nhìn anh đầy trìu mến.
"Ngủ ngon, nhóc đáng thương."
Bọn họ ngủ một giấc tới trưa, Cố Kiều Niệm bị nhóc đáng thương giày vò đến tỉnh.
Bọn họ lăn qua lăn lại, lăn thẳng tới chiều.
Nếu không phải Chu Chu gọi điện thoại đến, nhắc Cố Kiều Niệm đừng quên buổi tối tổ chức sinh nhật cho Hách Tiểu Điềm thì cậu Cung vẫn không có ý định ngừng lại.
Cúp điện thoại, cậu Cung nhìn đồng hồ, khi chắc chắn đã đầy đủ mới ung dung tắm thật lâu với cục cưng.
Thời gian được tính toán rất tốt, anh còn để lại một ít thời gian cho Cố Kiều Niệm nghỉ ngơi.
"Mệt lắm không?"
Cung Dịch bê một ly nước nóng vào phòng cho Cố Kiều Niệm.
Nhìn Cố Kiều Niệm rúc ở trong chăn, anh đặt ly nước lên tủ đầu giường bên cạnh, sau đó ngồi gần cô, cúi đầu hôn lên trán cô.
"Cậu nói xem?" Cố Kiều Niệm ủ rũ liếc nhìn Cung Dịch, sau đó nắm cổ tay anh, kéo anh đến bên cạnh: "Ngủ với tôi một lúc nữa."
Tiếp đó Cung Dịch nằm xuống cạnh Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm ôm anh giống như ôm một con gấu lớn, sau đó nhắm mắt, tựa vào ngực anh.
Mệt mỏi thì mệt mỏi nhưng vui vẻ cũng là thật.
Có vài lời nói thế nào nhỉ?
Thế gian hiếm có những điều vẹn toàn, cho dù lấy được cái gì, bạn cũng phải trả giá.
Vui vẻ rồi, mệt mỏi một chút cũng có thể chấp nhận được.
"Cung Dịch, lát nữa ký tên cho tôi có được hay không?" Sau một lúc lâu, Cố Kiều Niệm mới lười biếng mở miệng.
"Ký tên?"
"Hách Tiểu Điềm là fans của cậu, tôi tặng cho em ấy làm quà sinh nhật."
"Tại sao chị lại giúp người phụ nữ khác đòi quà sinh nhật từ em?" Cung Dịch nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm hơi sửng sốt, sau đó ngửa đầu nhìn Cung Dịch.
Cung Dịch đưa tay nắm cằm Cố Kiều Niệm: "Người khác thích em, chị không ghen sao?"
Cố Kiều Niệm: "..."
Cô có ghen hay không thì khó nói nhưng sao cô lại cảm giác Cung Dịch đang ghen?
"Hai cái này khác nhau." Đôi mắt linh động của Cố Kiều Niệm lóe lên: "Tôi có thể có được cậu, những người khác có thích cậu như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, cậu là của tôi."
Nói xong, Cố Kiều Niệm xoay mình, trực tiếp áp Cung Dịch xuống rồi nằm trước ngực anh, nhanh chóng hôn mi mắt, chóp mũi, đôi môi và gò má anh.
Vừa hôn cô còn vừa nói: "Nơi này, nơi này và nơi này nữa đều là của tôi, cho dù có thích, các cô ấy có thể có được sao?"
Cung Dịch rất hài lòng với dáng vẻ này, cho dù có vô số người yêu bạn nhưng bạn chỉ là của tôi, thật tốt biết bao.
"Ký ở đâu?" Cung Dịch nắm cằm Cố Kiều Niệm, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa.
"Đợi một lát!"
Cố Kiều Niệm cười híp mắt, cô lập tức đứng dậy, mang một cái túi giấy xa xỉ tới, sau đó lấy ra chiếc áo T-shirt màu trắng có kiểu dáng kinh điển của các thương hiệu.
"Ký ở chỗ này là được."
Cố Kiều Niệm chỉ vào vị trí ngực.
Cung Dịch liếc nhìn, Cố Kiều Niệm lại cười híp mắt đưa bút qua.
Cung Dịch nhận lấy quần áo và bút, sau đó tránh vị trí trái tim mà ký xuống tên mình.
"Nơi này!"
Cố Kiều Niệm sửa cho anh.
"Không ký ở đó." Cung Dịch ném bút và quần áo sang một bên, sau đó kéo Cố Kiều Niệm đang định nũng nịu lại, nói bên tai cô: "Nhưng nếu là quần áo của chị thì em có thể ký tên trên ngực từng bộ."
Cố Kiều Niệm hơi sửng sốt.
Lúc bảo Cung Dịch ký tên ở đó, cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
Không ngờ người bạn nhỏ của cô lại luôn cân nhắc đến nguyên tắc và cảm giác lễ nghi của bản thân.
Sự tinh tế của anh thật khiến người ta cảm thấy lãng mạn.
"Được." Cố Kiều Niệm ngửa đầu nhìn anh cười.
Cung Dịch cũng cười, cười xong lại cúi đầu cọ cọ chóp mũi vào chóp mũi cô, sau đó hôn một cái.
"Lát nữa chị đi tổ chức sinh nhật cho chị em, cậu ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, đợi chị trở về được không?" Cố Kiều Niệm lại nói với Cung Dịch như dỗ trẻ con.
Ừm.
Cậu Cung cũng thích dáng vẻ này.
"Được, em ngoan ngoãn chờ chị." Cung Dịch nói.
Còn lại một ít thời gian, Cố Kiều Niệm nằm trong ngực Cung Dịch lướt weibo.
Cố Kiều Niệm biết nhiệt độ chắc chắn sẽ rất lớn nhưng không ngờ nó lại lớn như vậy.
Mặc dù trên hot search, các bên bàn luận nửa xấu nửa tốt nhưng tâm trạng của Cố Kiều Niệm vẫn không tệ.
Còn Cung Dịch thì lại có vẻ không để ý tới tất cả những sự mong đợi, khích lệ, kéo đạp hay khinh thường mình trên mạng.
Dù sao cho tới bây giờ, đối với Cung Dịch thì ý nghĩa của việc này chỉ là được làm một điều gì đó mà anh cho là rất tuyệt vời cùng với cục cưng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.