Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 223: Thèm muốn Chiến Vân Khai




“Mẹ, vậy không phải là mẹ rất thiệt thòi sao?” Chiến Cảnh Hi cau mày hỏi.
“Không thiệt, mẹ đã lấy đi vô số tỷ của Chiến Vân Khai đấy.” Khoé môi Mộ Minh Nguyệt cong lên, nói: “Đừng nói là cả đời này, cho dù là đời sau mẹ cũng không thể kiếm được nhiều tiền đến vậy, con nói xem mẹ chỉ là chăm sóc anh ấy một thời gian, sau đó lại bỗng nhiên lãnh một tờ giấy kết hôn, thế là mẹ có được tài sản hàng tỷ rồi, có phải là mẹ đã thắng rồi không?”
“Mẹ, mẹ đúng là một con cá koi, nằm không cũng thắng.” Chiến Cảnh Hi cũng đưa tay vuốt tóc Mộ Minh Nguyệt, nói: “Nhưng mẹ à, không có mẹ thì làm sao có Chiến Vân Khai của hiện tại đây? Giang sơn của ông ấy là do mẹ gây dựng nên, mẹ nên tham lam một chút lấy hết tất cả ông ấy mới đúng.”
“Bao gồm cả con người ông ấy.”
Mộ Minh Nguyệt ngẩn ra một lúc, nhìn Chiến Cảnh Hi với ánh mắt không hiểu: “Tại sao chứ? Tại sao mẹ lại phải lấy con người anh ấy? Anh ấy thuộc về người phụ nữ khác mà.”
“Bởi vì nếu như vậy, mẹ sẽ có thể làm mẹ của Chiến Cảnh Hi rồi!” Chiến Cảnh Hi nói.
“Nhưng cậu bé cũng có mẹ của nó mà.” Mộ Minh Nguyệt cảm thấy trẻ con đúng thật là ngây thơ.
“Không, Chiến Cảnh Hi nói với con, cậu ta càng mong muốn mẹ làm mẹ của cậu ta hơn, cậu ta không hề có chút tình cảm nào với người mẹ kia.” Chiến Cảnh Hi bỗng chốc trở nên tủi thân: “Mẹ, thực ra Chiến Cảnh Hi rất đáng thương, bố cậu ta không thương cậu ta, mẹ cậu ta cũng không thương cậu ta, cậu ta luôn cô đơn một mình.”
Mộ Minh Nguyệt nghe thấy, trong lòng hơi run một cái, cô nhìn chằm chằm Chiến Cảnh Hi, hỏi: “Nhạc Nhạc, Chiến Cảnh Hi thật sự nói như vậy với con sao? Tại sao mẹ nó không thương nó?”
“Mẹ cậu ta là một người phụ nữ ham mê hư vinh, mỗi lần đến lâu đài, trên danh nghĩa là đến thăm cậu ta, nhưng thực tế là đến để quyến rũ Chiến Vân Khai.” Chiến Cảnh Hi nói, rồi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vội vàng bổ sung: “Nhưng mà Chiến Vân Khai không quan tâm đến bà ta, lần nào bà ta đến lâu đài Chiến Vân Khai cũng rất tức giận và ghét bỏ, còn muốn khử trùng cả toà lâu đài, giống như người phụ nữ đó mang theo bệnh độc gì đến vậy.”
Mộ Minh Nguyệt nghe thấy, không kìm được mà nhíu mày: “Sao con lại biết Chiến Vân Khai không thích mẹ của Chiến Cảnh Hi?”
“Là do Chiến Cảnh Hi nói với con đó.” Chiến Cảnh Hi mở to mắt nói dối.
“Sao có thể? Làm gì có đứa nhỏ nào không thích mẹ của mình chứ?” Mộ Minh Nguyệt nói.
“Chiến Cảnh Hi là đứa trẻ như vậy đó, cậu ta không thích mẹ mình chút nào, thậm chí còn nghi ngờ đó không phải là mẹ ruột của cậu ta nữa.” Chiến Cảnh Hi nói đến đây thì trở nên vô cùng kích động.
Nhưng cậu nghĩ lại, cậu vẫn bị ảnh hưởng bởi bản kết quả đó.
Trên bản giám định quan hệ mẹ con nói rằng cậu không phải là con ruột của Mộ Minh Nguyệt.
Vậy chẳng lẽ do cậu và Mộ Nhạc Nhạc đều cùng một người cha là Chiến Vân Khai, rồi Mộ Minh Nguyệt và Thẩm Tư Viện là chị em cùng cha khác mẹ, nên hai người mới giống nhau như vậy sao?
Nếu như kết quả là như vậy, cậu tình nguyện không cần, thậm chí là hi vọng từ trước đến giờ chưa từng gặp Mộ Minh Nguyệt và Mộ Nhạc Nhạc!
Lần đó tình cờ gặp ở sân bay, cậu bị Mộ Minh Nguyệt nhận nhầm ôm về nhà, cậu trước giờ vốn rất ghét bị người khác động chạm lại cảm thấy thích hương thơm trên người cô ngay từ lần đầu tiên gặp.
“Sao Chiến Cảnh Hi lại nghi ngờ Thẩm Tư Viện không phải mẹ của nó chứ?” Mộ Minh Nguyệt nghe thấy, cảm thấy không thể hiểu nổi, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên nhìn Chiến Cảnh Hi: “Trẻ con không được có suy nghĩ như vậy.”
Cho dù cô có ghét Thẩm Tư Viện đến thế nào, nhưng nghe thấy đứa nhỏ không nhận người mẹ là Thẩm Tư Viện, bản thân cô cũng là một người mẹ, nghĩ theo góc độ khác, nếu con cô cũng không nhận người mẹ là cô thì sao? Cô sẽ cảm thấy vui sao?
Chiến Cảnh Hi không nhận Thẩm Tư Viện, chỉ có thể nói là do cô ta làm nhiều việc ác, ông trời không cho cô ta có duyên với trẻ con thôi.
“Ừm, bởi vì Chiến Cảnh Hi giống nam thần, còn Thẩm Tư Viện lại vô cùng xấu xí.” Chiến Cảnh Hi nói: “Hơn nữa Thẩm Tư Viện còn rất hung dữ, căn bản không xem Chiến Cảnh Hi như con trai mình, mà chỉ là một công cụ.”
Ngay từ lúc đầu Chiến Cảnh Hi gặp Mộ Minh Nguyệt, cậu đã âm thầm thề rằng, đừng để cậu biết sự thật Mộ Minh Nguyệt mới là mẹ ruột của cậu, nếu không Thẩm Tư Viện sẽ chết rất thảm.
Cô ta dám lừa gạt tình cảm của cậu.
Huống chi có người mẹ tạo nghiệt như Thẩm Tư Việt, cậu thật sự không có phúc hưởng.
Cậu chỉ thích Mộ Minh Nguyệt.
Muốn mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh cô.
“Cục cưng, không được bàn tán sau lưng người khác, có biết không?” Mộ Minh Nguyệt sờ đầu Chiến Cảnh Hi, nói: “Theo như con nói, bạn nhỏ Chiến Cảnh Hi đúng là rất đáng thương, sau này có thời gian thì hãy dẫn bạn ấy đến nhà chơi nhiều hơn, rồi nấu nhiều đồ ăn cho bạn ấy ăn nhé.”
“Mẹ, mẹ thật là lương thiện! Con trai của tình địch mà mẹ cũng thương, nếu Chiến Cảnh Hi là con trai của mẹ thì cậu ta sẽ hạnh phúc biết bao nhỉ?” Chiến Cảnh Hi nghe thấy, trong lòng vô cùng cảm động, rốt cuộc không nhịn được mà nhào vào lòng Mộ Minh Nguyệt.
Hu hu, mẹ cậu thương cậu quá đi.
Nếu mẹ đã trả lại tài sản cho Chiến Vân Khai, vậy cậu cũng có thể đi kiếm tiền một cách thoải mái rồi.
Cậu phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để nuôi mẹ!
“Mau ăn cơm đi, ăn xong mẹ và dì Dao của con muốn đi dạo phố, con phải ở nhà làm bài tập, có biết không?” Khoé môi Mộ Minh Nguyệt cong lên, nói với Chiến Cảnh Hi.
Chiến Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn Mộ Minh Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, cục cưng cũng muốn đi, có được không?”
“Phụ nữ dạo phố, đàn ông đi theo mệt mỏi lắm đấy? Con ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập hoặc chơi game đi, hoặc không thì có thể gọi video với bạn nhỏ Chiến Cảnh Hi cũng được.” Mộ Minh Nguyệt đã sắp xếp chặt chẽ thời gian của Chiến Cảnh Hi.
Chiến Cảnh Hi là một cậu bé vô cùng nghe lời, nên sau khi nghe sự sắp xếp của Mộ Minh Nguyệt, cậu gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, vậy cục cưng ở nhà đợi mẹ về!”
“Thật là ngoan, muah muah.” Mộ Minh Nguyệt nhìn con trai đẹp trai đến ngất trời của mình, không nhịn được mà cúi người hôn một cái.
Chiến Cảnh Hi đột nhiên bị mẹ hôn một cái, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bỗng chốc đỏ lên, lan ra cả vành tai.
“Mẹ…” Chiến Cảnh Hi xấu hổ khẽ gọi một tiếng.
Nhìn thấy con trai đột nhiên xấu hổ như vậy, Mộ Minh Nguyệt không nhịn được đưa tay vuốt vuốt gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cậu: “Nhóc con này cũng biết đỏ mặt sao! Thật là đáng yêu quá đi!”
Sở Linh Dao ở bên cạnh nhìn thấy Chiến Cảnh Hi xấu hổ đỏ mặt, không nhịn được mà hỏi: “Minh Nguyệt, cậu nói xem, Chiến Vân Khai mà xấu đỏ mặt thì sẽ thế nào? Cậu có từng thấy qua chưa?”
Số lần Sở Linh Dao gặp Chiến Vân Khai chỉ đếm trên đầu ngón tay, trước đây nghe nói Mộ Minh Nguyệt gả cho một người tàn tật, lúc đó cô ấy đã cảm thấy bất bình thay cho Mộ Minh Nguyệt, một cô gái xinh đẹp như hoa như vậy tự nhiên lại bị đẩy cho một tên tàn tật!
Thật là không đáng chút nào!
Nhưng sau mấy năm trôi qua, cô ấy lại nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông khỏe mạnh và đẹp trai từ trên trời xuống bảo vệ Mộ Minh Nguyệt, muốn đẹp trai thế nào thì đẹp trai thế nấy!
Đây quả thật là thần tiên mà!
Mộ Minh Nguyệt nghe thấy, nghĩ nghĩ, sau đó trong đầu không kìm được mà hiện ra cảnh tượng lúc đầu khi bọn họ mới quen biết.
Lúc đó cô vẫn còn nhỏ, thích những thứ tốt đẹp, bao gồm cả con người.
Vì vậy khi cô nhìn thấy vẻ đẹp như thần của Chiến Vân Khai, cô đã thích, thậm chí là thèm muốn anh.
Bắt đầu từ khi đó, cô đã khiến một người đàn ông có tính tình kì quái lại kiêu ngạo lạnh lùng, trở thành một người đàn ông ấm áp tràn đầy hi vọng với cuộc sống.
Nhưng sự ấm áp của của Chiến Vân Khai chỉ là đối với cô mà thôi.
Đối với người khác, anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng vốn có.
Lúc đó, cô cảm thấy mình đã có được vật quý giá nhất trên đời này!
Cô lúc nào cũng chọc anh, trêu anh ở trên giường.
Còn anh thì giống như một cậu nam sinh đơn thuần chưa từng chạm vào con gái, mỗi lần cô giở trò trêu chọc anh, anh cũng đều mặt đỏ tai hồng, cuối cùng chìm đắm…
Bây giờ nghĩ lại, nếu đổi thành cô gái khác trêu chọc anh, anh cũng sẽ không màng bản thân mà trầm luân chứ nhỉ?
Chỉ là do cô xuất hiện trước mà thôi.
Nghĩ nghĩ, cô lại cảm thấy đúng là không đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.