Một ngày trước Vương Văn Tuấn về nhà, buổi sáng thứ hai quay lại thì phát hiện Chung Ý Thu không thích hợp cho lắm. Toàn thân cậu từ trên xuống dưới toát ra vẻ hưng phấn, vui mừng, mà phần nhiều là phấn chấn. Chung Ý Thu cũng phát hiện rằng mình giấu không được cảm xúc như Tiêu Minh Dạ, hắn là dù núi Thái Sơn có sập trước mặt thì sắc mặt cũng không biến đổi. Còn cậu thì như là một kẻ nghèo hèn đột nhiên nhặt được kho báu, cho dù có giấu ở đâu thì cứ như là giẫm phải đống lửa, như ngồi trên đống than. Cũng như là một phú hào đột nhiên phá sản, bởi vì không tiếp nhận được hiện thực, mà ngoài mặt thì điên cuồng phát tiết còn nội tâm thì khủng hoảng vô cùng. Chung Ý Thu há mồm to húp cháo, nói: “Buổi tối mời chủ nhiệm Viên và Lục Tử tới ăn cơm, buổi chiều chúng ta lên trấn trên mua đồ ăn.” “Cậu lớn tiếng vậy làm gì?!” Vương Văn Tuấn bị dọa giật mình, thiếu chút nữa ném cái chén đi mất. Chung Ý Thu hắng giọng không dám nói tiếp nữa, cứ như lần trước cậu phát hiện mình thích Tiêu Minh Dạ, cảm xúc rất kích thích làm cậu không tự khống chế được, luôn lớn tiếng nói chuyện. Vương Văn Tuấn hồ nghi nhìn cậu, “Hôm nay làm sao? Sao mà phát điên hửm?” Chung Ý Thu che lấp trả lời, “Khụ ~ giọng nói không được thoải mái.” Tiêu Minh Dạ dọn dẹp chén đũa giúp cậu, nghiêm túc nói với chú Nghĩa: “Cháu không tính đi dạy nữa, bữa nay sẽ nói với hiệu trưởng Trịnh.” Hắn chưa từng bàn bạc chuyện này với Chung Ý Thu, có thể là tối hôm qua vừa ra quyết định, đột nhiên nói làm ai nấy đều kinh ngạc. Chú Nghĩa đã nghĩ tới, vì hắn thiếu tiền nhiều người như vậy, dựa vào số tiền lương ít ỏi từ trường học thì sợ là mười năm vẫn chưa trả hết, hơn nữa với việc nhận thầu núi sau, đó là toàn bộ gia sản của hắn, cần phải dốc toàn bộ sức lực vào đó. Chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ đề cập nhanh đến thế, chú Nghĩa nghĩ nghĩ nói, “Khoan nói đã, từ khai giảng đến bây giờ hiệu trưởng Trịnh vất vả thanh tịnh được mấy ngày, cháu mà xin nghỉ thì hắn lại mắng chửi người cho xem.” Tiêu Minh Dạ vừa rửa chén vừa nói, “Hôm nay không nói, chờ mấy bữa nữa sẽ nói, cháu nhiều nhất dạy thêm nửa tháng nữa thôi.” Chú Nghĩa thở dài, “Chú sẽ nói với hắn trước, chậm rãi truyền đạt cho hắn hiểu, cháu thẳng tính nói chuyện không uyển chuyển, chắc chắn sẽ làm hắn nổi quạu.” Tiêu Minh Dạ gật gật đầu đồng ý. Vương Văn Tuấn mò lại gần, nâng tay tiêu sái vuốt tóc mái ra sau, hỏi, “Anh hai Tiêu, anh muốn làm gì? Kiếm tiền ở đâu vậy, cho tôi tham gia với!” Tiêu Minh Dạ không nhìn y, chỉ lo rửa chén, mặt vô biểu tình nói: “Đi mở tiệm uốn tóc.” Vương Văn Tuấn: “……” Cơm nước xong đi trường học, xuyên qua cửa nhỏ Tiêu Minh Dạ dừng ở sau khóa xích sắt, Chung Ý Thu ở bên cạnh chờ hắn. Tiêu Minh Dạ quay đầu nhỏ giọng hỏi, “Không bàn với em trước, giận à?” Chung Ý Thu lắc đầu. Tiêu Minh Dạ lại hỏi, “Sao lại không nói tiếng nào?” Chung Ý Thu: “Em sợ giọng em lớn quá.” Từ xa đã nghe thấy Vương Văn Tuấn: “Ha ha ha ha ha ha ha!” Vô tình hôm nay Lý Hoành Phi lại muốn tìm cậu thương lượng, Chung Ý Thu không dám ở văn phòng nói, chỉ chỉ đi ra ngoài. “Anh sao vậy?” Lý Hoành Phi lo lắng hỏi. Chung Ý Thu vẫn còn ho khan, cổ họng ngưa ngứa ho khan vài tiếng, tận lực nhỏ giọng nói không có việc gì. Mưa vừa dứt, sân thể dục đầy bùn đất, nên hai người bọn họ đứng ở cổng trường nói chuyện. Vẫn là chuyện của Trương Phong Phong, sau khi Trương Tây Minh bỏ trốn vợ hắn quậy phá ở nhà mấy ngày, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, mấy năm trước bọn họ đã dọn ra riêng, mà trong lòng cô vẫn còn oán hận không có chỗ phát tiết, mắng hai người già xong vẫn còn chưa hết giận, về nhà đánh luôn con trai, Trương Phong Phong sợ hãi chạy đến nhà ông bà nội không quay về. Trương Phong Phong lớn lên giống ba, tính cách cũng giống, ngày thường ít nói, văn nhã lễ phép, khác với đại đa số trẻ con ở nông thôn. Thằng bé xin nghỉ nửa tháng rồi cũng trở về trường học, từ bề ngoài đến tính tình lại thay đổi hoàn toàn, thân thể nhỏ gầy hơn xưa, đôi mắt không dám nhìn người mà cúi đầu trốn tránh, Lý Hoành Phi tìm tới nói chuyện vài lần mà không có kết quả. Trương Phong Phong không chỉ có thành tích tốt, mà còn thích ca hát nữa, trước kia đã từng tham gia biểu diễn ở huyện rồi. Mùa xuân trong huyện thường tổ chức thi văn nghệ cho học sinh tiểu học, cuối năm ngoái trường đã chọn Trương Phong Phong và một bạn nữ lớp 4, Trịnh Tiểu Bình còn tập trung huấn luyện bọn chúng hơn một tháng. Cuối tuần sau sẽ thi đấu, vậy mà Trương Phong Phong mấy ngày hôm trước đột nhiên nói không đi, cho dù các thầy cô có nói thế nào thì nó vẫn không mở miệng. Hiệu trưởng Trịnh giao nhiệm vụ cho Lý Hoành Phi, chỉ nghe kết quả mặc kệ quá trình, làm hắn hiện tại sầu quá chừng, vỗ đầu thở dài, “Đứa nhỏ này kín miệng quá đi, hỏi sao cũng không nói, chỉ nói hai chữ —— không đi!” Chung Ý Thu ra chủ ý giúp hắn, “Hỏi bạn thân của nó xem.” Lý Hoành Phi nghiêm túc hóp má, khoe ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu, phiền muộn nói, “Trò ấy có mấy người bạn thân, anh biết rồi đó, bọn nhỏ có biết tổn thương ai, chỉ cần ba mẹ bọn chúng nói không được chơi với ai thôi…… Mà từ sau khi ba trò ấy xảy ra chuyện, em thấy thằng bé cứ ngồi ở trong lớp không ra ngoài chơi, đi học tan học chỉ có một mình.” Chung Ý Thu cũng để ý tới việc đó, nhưng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp để xử lý, mỗi khi nhìn thấy thân ảnh cô độc của Trương Phong Phong, cậu đều thầm oán trách Trương Tây Minh. Chung Ý Thu nghĩ nghĩ nói: “Hỏi Trương Huy đi, bọn chúng ở cùng thôn, rõ ràng thằng bé rất muốn tham gia, đột nhiên nói không đi khẳng định là có nguyên nhân.” Lý Hoành Phi gật gật đầu nói chờ một chút để đi hỏi, Chung Ý Thu tưởng hắn nói xong rồi, xoay người tính về văn phòng, rồi bị hắn gọi lại, “Ây! Còn nữa……” Chung Ý Thu dừng bước, nghiêng người nhìn về phía hắn, Lý Hoành Phi như là thẹn thùng, xấu hổ ho khan một tiếng, “Chính là…… Hỏi thăm chuyện này chút……” “Chuyện gì?” Chung Ý Thu nghi hoặc hỏi. Cả người Lý Hoành Phi như bị rận xâm chiếm, ấp a ấp úng nói không nên lời, hai cái má lúm đồng tiền chứa đầy sự thẹn thùng. Chung Ý Thu không đoán ra hắn bị làm sao, buồn cười thúc giục, “Rốt cuộc có chuyện gì, không nói thì tôi đi à!” Nói xong nhấc chân bỏ đi, Lý Hoành Phi lập tức giữ chặt hắn, “Ầy! Đừng đi, em nói…… Em nghe nói em gái của thầy Tiêu quen người…… Gặp phiền toái, không biết giải quyết được chưa……” Chung Ý Thu không hiểu ra sao, Lý Hoành Phi hỏi thăm Viên Ngọc Lan á? Hai người bọn họ không có giao tình gì chứ? Lý Hoành Phi thấy cậu không nói lời nào mà suy tư nhìn mình chằm chằm, vội ngượng ngùng bổ sung nói: “Ầy! Em hỏi một chút…… Không có ý gì khác!” Miệng thì nói không có ý gì, nhưng mà biểu tình trên mặt đã lộ tẩy mất rồi. Chung Ý Thu hiện tại không còn là người ăn dưa nữa, dù sao người ta cũng là người từng trải đó, đại khái đoán được tâm tư của Lý Hoành Phi, chỉ là không nghĩ tới vì sao cậu ta lại thích Viên Ngọc Lan nhỉ? Trách không được chướng mắt Diêm Thục Hoa, vẻ ngoài của cô ta không sánh bằng Viên Ngọc Lan được. Ở đại đội Đức Doanh, Viên Ngọc Lan có thể đứng trong nhóm người đẹp, dáng người cao ráo, thân hình thon thả, người lại thích đẹp thích trang điểm, thường xuyên mặc đồ phong cách Tây thời thượng, Lý Hoành Phi thích cô ta cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng hẳn là cậu ta cũng nghe qua truyền thuyết về Viên Ngọc Lan, cô ta có chết cũng không chịu gả cho dân quê mà phải kiếm người ở thành phố, làng trên xóm dưới không ít người theo đuổi đều bị đánh bại bởi yêu cầu này. Huống hồ, làm bạn thân của Lý Hoành Phi, Chung Ý Thu thấy cậu ta không xứng với Viên Ngọc Lan, tuy cô ta xinh đẹp nhưng có hơi đanh đá, đương nhiên đanh đá cũng không có sai, nhưng sống chung sẽ không thích hợp. Chung Ý Thu không vạch trần tâm tư của hắn, đơn giản trả lời, “Đã giải quyết, từ hôn.” Lý Hoành Phi tuy rằng đang cực lực che giấu cảm xúc của bản thân, nhưng khóe miệng cong cong đã lộ ra nội tâm hưng phấn, ngoài miệng lại giả làm như không có việc gì, “À…… Vậy là tốt rồi.” Chung Ý Thu không nghĩ giấu Tiêu Minh Dạ, buổi tối nấu cơm kể chuyện Lý Hoành Phi thích em gái, Tiêu Minh Dạ bình tĩnh nói: “Anh biết, nó cũng biết.” Chung Ý Thu kinh ngạc, “Anh biết hồi nào?” “Lâu rồi, nhìn ra được mà.” Chung Ý Thu buồn bực nói: “Vậy sao anh không nói gì với em hết vậy?” Tiêu Minh Dạ đang rửa rau, búng tay vẩy nước lên mặt cậu, nhìn cậu trốn nước như trẻ con, cười nói: “Nói cho em làm gì, người thích con nhỏ đó nhiều lắm, nói cả đêm cũng không hết.” Chung Ý Thu cả giận nói: “Lý Hoành Phi khác mà!” Gương mặt của Tiêu Minh Dạ lạnh như băng sương, trầm giọng hỏi, “Khác chỗ nào?” Chung Ý Thu một chút cũng không sợ sự uy hiếp, nghiêm túc thanh minh, “Cậu ta là em trai kết nghĩa của em!” Tiêu Minh Dạ: “……” Chung Ý Thu không thuận theo, “Đương nhiên em quan tâm tới cậu ta, anh phải nói sớm với em chứ.” Tiêu Minh Dạ không để ý tới cậu, vung dao phay phăm phăm chặt xương, mượn cái này để phát tiết cục tức ở trong lòng. Chung Ý Thu thấy bên ngoài không có ai, dựa lưng hắn hỏi, “Viên Ngọc Lan cũng biết Lý Hoành Phi thích mình phải không? Cô ấy có thích không?” Tiêu Minh Dạ quay đầu lại nhanh chóng hôn cậu một cái, bất đắc dĩ nói: “Anh muốn yên tĩnh ở đây một mình, em có thể ra ngoài chơi được không?” Chung Ý Thu thật sự không hiểu mình đã đụng trúng công tắc gì, cảm thán nói tình yêu thật thần kỳ, đã thay đổi anh hai Tiêu mất rồi! Vì để cảm ơn mọi người, đêm nay mời Lục Tử và Viên Lão Hổ tới ăn cơm, Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông ở xa quá, chờ tới cuối tuần sau lại mời. Lục Tử thuận tiện khiêng tới bảng hiệu vừa làm xong, hắn dựa theo bảng hiệu của trường mà thu nhỏ kích cỡ, phủ lên sơn trắng, vừa đẹp vừa nghiêm chỉnh. Chung Ý Thu nhờ chú Nghĩa đề chữ giùm mình, ông nội của chú trước kia là thầy giáo, chú Nghĩa từ nhỏ đã theo học viết chữ bằng bút lông với ông, Chung Ý Thu thấy được một lần mà đã vô cùng ngưỡng mộ. Chú Nghĩa cười ha hả đồng ý, nói lâu rồi không viết, để ngày mai mình luyện tập. Viên Lão Hổ mang theo một thùng rượu tới đây, la hét nói đêm nay không say không về. Lục Tử có tửu lượng không tốt lắm, uống một ly là ánh mắt rã rời, mà hắn say là thích gây chuyện, đòi vung tay vung chân với Viên Lão Hổ. Tiêu Minh Dạ ngăn cánh tay múa may của hắn, nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện muốn nói với mọi người.” Chung Ý Thu ngồi ở bên cạnh khẩn trương theo, cậu biết Tiêu Minh Dạ đang muốn nói tới chuyện sửa đường cao tốc, không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào nhỉ? Có cho rằng hắn ích kỷ không? Chú Nghĩa, Lục Tử và Viên Lão Hổ như là người thân cùng nhau chiếu cố hắn, nói cho bọn họ biết cũng theo lẽ thường tình thôi, chỉ là Vương Văn Tuấn cũng ở đây, tuy rằng bọn họ xem như là bạn bè, cũng không phải không tin y…… Nhưng là chuyện lớn như vậy, lỡ như truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ oanh động toàn bộ đại đội…… Quả nhiên Tiêu Minh Dạ vừa nói xong, ai nấy đều ngây ngẩn cả người, Lục Tử tỉnh rượu ngay, dù đôi mắt vẫn mê mang đổi tới đổi lui. Mọi người đều là người thông minh, hơn nữa TV có đưa tin, ở đâu có sửa đường cao tốc, có thể mang lại lợi ích gì cho địa phương. Giao thông có tốt, thì cuộc sống mới khá hơn. Viên Lão Hổ mờ mịt một lát rồi đột nhiên đứng lên vỗ bàn, quát to: “Thằng ranh con! Thì ra giấu chuyện lớn đến mức này! Xoay chú mày như xoay dế hả con!”