Tiêu Minh Dạ giận thật đấy, nhưng không phải giận Chung Ý Thu, nói đúng hơn là hắn không biết giận ai, phần nhiều là tự trách bản thân đi.
Giận bản thân không chăm lo cho Thu Nhi chu đáo, hắn có thể đoán được vì sao Chung Ý Thu không nói ngực mình đau ở bệnh viện trấn, chắc chắc là lo lắng mình không có đủ tiền.
Làm một chủ gia đình, vậy mà để người thương giấu diếm bệnh tật vì không có tiền, đối với Tiêu Minh Dạ mà nói, đây còn khó chịu hơn là lấy dao thọc hắn nữa.
Nghe Chung Ý Thu lôi kéo nhỏ giọng lấy lòng gọi anh hai, làm hắn lập tức mềm lòng, nhưng trong lòng vẫn còn khó chịu lắm, xoay mặt lại nói: “Ngủ một lát.”
“Em không buồn ngủ.” Chung Ý Thu thấy hắn rốt cuộc chịu nhìn mình, vội vàng bày ra gương mặt tươi cười.
“Đừng nói chuyện, giữ giọng nói đi.”
Chung Ý Thu lập tức câm miệng, giả bộ ngoan ngoãn nghe lời.
“Có khát không?” Tiêu Minh Dạ dịu dàng hỏi.
“Có một chút.”
“Anh ra ngoài mua nước, em đừng chạy loạn.”
Chung Ý Thu muốn nói em sẽ không chạy loạn, nhưng giờ lúc này nào dám lỗ mãng, vội gật đầu, “Ừ, không chạy.”
Một căn phòng bệnh có tám giường ngủ, chỉ ở một nửa, giường bên cạnh Chung Ý Thu là một người đàn ông trung niên, không biết là bị bệnh gì, vô cùng tiều tụy suy yếu nằm thoi thóp, thời tiết quá nóng, những người khác không đắp gì, chỉ có ông là đắp một tấm chăn mỏng, nhìn dáng vẻ là bị thương ở trên đùi.
Trong phòng chỉ có một cây quạt trần, giữa trưa là lúc nóng nhất, nên nó chạy hết sức lực, Chung Ý Thu cảm giác nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, càng nhìn càng lo lắng, nhìn chằm chằm cây quạt không dám dời mắt đi, không ngờ chỉ một lát sau là rơi vào giấc ngủ.
Tiêu Minh Dạ trở về đánh thức cậu ăn cơm, cậu bừng tỉnh mở mắt như là bị dọa, ánh mắt sợ hãi quét loạn, tay nắm chặt.
“Sao? Nằm mơ à?” Tiêu Minh Dạ giơ tay lau cái trán đầy mồ hôi cho cậu.
“Ừ……”
“Không sợ.”
Khi biết muốn nằm viện vài ngày, Tiêu Minh Dạ lấy thau nước đã chuẩn bị sẵn pha nước ấm, ngâm khăn lông lau mặt cho cậu, Chung Ý Thu vội nhận lấy tự mình lau, đưa mắt ra hiệu bảo hắn chú ý một chút, bên cạnh còn có người đó, mấy bà thím phía đối diện đã nhìn họ từ lâu rồi.
Chung Ý Thu quậy muỗng trong chén cháo, hỏi, “Anh ăn chưa?”
“Rồi.”
“Thật à?” Chung Ý Thu không tin.
“Anh không phải là người vì không có tiền mà bạc đãi bản thân.”
Chung Ý Thu: “……”
Truyền thuốc cả ngày nên toàn thân lạnh lẽo, may mắn là mùa hè không có cảm giác ớn lạnh.
Nhưng Chung Ý Thu quá trắng, ghim kim mu bàn tay xanh cả một mảnh, vô cùng dọa người.
Đến buổi tối cách vách giường không có người nhà tới thăm, buổi chiều bác sĩ tới đổi thuốc, thì họ mới biết được người này bị cắt một nửa phần chân trái.
Tiêu Minh Dạ đi mua cơm thuận tiện mua một phần mì giúp ông, mà ông không muốn nhận, Tiêu Minh Dạ cũng không nói nhiều, đặt nó ở đầu giường rồi mặc kệ, Chung Ý Thu khuyên cả nửa ngày thì ông mới miễn cưỡng bưng lên ăn.
Bệnh viện vào ban đêm luôn làm người không tự chủ được sợ hãi, Chung Ý Thu khi còn nhỏ tuy rằng thường sinh bệnh nhưng chưa từng ở lại viện, năm ngoái khi bị gãy xương cũng không ở lại, lần này là lần đầu tiên trong đời cậu nằm lại, trời vừa sập tối liền cảm thấy độ ấm trong bệnh viện lập tức giảm xuống mười mấy độ, dưới tác dụng của tâm lý làm cả người ớn lạnh.
Tiêu Minh Dạ nhìn ra cậu đang sợ hãi, nên không rời cậu nửa bước, ngồi ở mép giường tìm lời nói dời đi sự chú ý của cậu, rồi lại phát hiện mình không có thiên phú này, nhiều người nên họ không thể ôm nhau nói lời âu yếm, chỉ có thể hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm, nhìn một hồi thì bật cười.
Buổi tối muỗi nhiều, trong phòng toàn là tiếng bạch bạch đánh muỗi, Tiêu Minh Dạ dùng khăn trải giường bọc Chung Ý Thu kín mít, nhân lúc vói tay cậu vào chăn thì cầm lấy tay cậu, nhỏ giọng nói: “Mau ngủ đi, anh ở đây.”
“Anh lên giường trống ngủ đi.”
“Anh dựa người ở đây là được.”
Chung Ý Thu dùng sức hất đầu sang giường bên cạnh, nói: “Tối hôm qua anh đã không ngủ ngon rồi, qua bên kia nằm ngủ đi, không cần lo cho em.”
“Đừng nói chuyện.” Tiêu Minh Dạ nghe giọng nói cậu còn đau, giơ tay che đôi mắt cậu lại, dỗ dành nói: “Ngoan, mau ngủ.”
Chung Ý Thu ngoài miệng bảo hắn sang bên cạnh ngủ, lại quyến luyến hắn rời đi nửa bước, cuối cùng vẫn an tâm nhắm mắt lại ngủ.
Đêm khuya ở bệnh viện, hành lang lóe lên ánh sáng vàng nhạt, tiếng hộ lý đẩy xe bị phóng đại lên, vang vọng dọa người.
Chung Ý Thu ngủ rồi, cảm mạo khiến cậu nghẹt mũi làm cho cậu không thể không há mồm hô hấp, rồi lại tạo thành giọng nói càng ngày càng đau, mặc dù đã ngủ rồi nhưng vẫn đau đớn nhíu mày, Tiêu Minh Dạ mỗi nửa giờ sẽ dùng cái muỗng múc một chút nước làm ướt môi giúp cậu.
Cửa bị nhẹ mở ra rồi nhẹ khép lại, hành lang tối tăm vang lên tiếng quẹt diêm, xoẹt —— như là một tiếng ai thán.
Chung Ý Thu mở mắt ra, bình tĩnh nhìn mép giường không người, cho đến khi đôi mắt nhức mỏi mới khép lại.
Ở bệnh viện hai ngày, khi Chung Ý Thu xuất viện về nhà, Trịnh Lệ Lệ đã hạ táng.
Đứa trẻ chưa tới 12 tuổi ở nông thôn, lại là bạo chết, trễ ngày nào là không may mắn ngày đó.
Sau khi ngất xỉu Chu Xuân Mỹ vẫn luôn không tỉnh táo, các trưởng bối trong nhà liền làm chủ vội vàng chôn đứa nhỏ đi.
Làm một người mẹ, sinh dưỡng một thời gian, mà đến cả cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng không có, thì có lẽ duyên phận trên cuộc đời này đã tận rồi.