Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 26:




Lân Đức điện, Đường Huyền Tông còn chưa tới, nhưng phi tần các cung cùng thân quý vương thần đã lần lượt ngồi xuống. Mai Phi ngồi ở vị trí cao nhất, ở ngay cạnh long ỷ Đường Huyền Tông, đây là Đường Huyền Tông cố ý an bài, lấy đó là thịnh sủng của hắn đối với Mai Phi. Vì Tử Thần điện truyền đến tin tức, nói là bệ hạ vướng bận triều vụ, vẫn cần một lúc mới có thể vào yến tiệc, cho nên mọi người liền bắt đầu bắt chuyện với nhau, trong lúc nhất thời trong điện có chút ầm ĩ. Mai Phi cùng Lâm chiêu nghi nói chuyện phiếm, nhưng dư quang miết một bàn kia của Dương Ngọc Hoàn cùng Thọ Vương. Hôm nay Thọ Vương ôm một mỹ nhân kiều tiểu linh lung, yểu điệu yêu kiều hiếm thấy tham gia cung yến, có người nói là môn khách của Thọ Vương dâng lên, xuất thân kỹ nữ, hai tháng này đặc biệt được sủng ái. Vị mỹ nhân kia tên là Trinh Nương, nghe nói là tên do Thọ Vương ban cho, Mai Phi chợt cảm thấy buồn cười, cũng không biết cái tên này nghe vào trong tai Dương Ngọc Hoàn, lúc đó vẻ mặt nàng ta ra sao? Vẻ mặt nàng ta ngay lúc đó là không nhìn thấy, có điều hiện tại nàng có thể nhìn thấy, Dương Ngọc Hoàn cùng Thọ Vương ngồi sóng vai, nhưng hai người cũng không có bất kỳ giao lưu nào, người tinh tường đều có thể nhìn ra, hai người bọn họ đã có vết nứt không thể chữa trị. Tình huống bên kia làm Mai Phi không ngừng chú ý tới, đám hoàng tử vương phi còn lại cũng đều chú ý tới. “Hiếm thấy, Thọ Vương lại mang theo đằng thiếp vào cung.” Nói lời này chính là Nghi vương phi, nàng ta vẫn ghen tỵ với mỹ mạo của Dương Ngọc Hoàn, đố kị Dương Ngọc Hoàn chỉ là một cô nhi có thể leo lên chức Thọ Vương phi của người đàn ông chuyên tình này. Trong đám vương phi, Dương Ngọc Hoàn sống khá nhất. Thời điểm các vương phi khác đều đang cố gắng sinh nhi tử đấu tiểu thiếp, nàng ta cùng Thọ Vương lời chàng ý thiếp, trải qua tháng ngày tân hôn vợ chồng thân mật mà bọn họ không có. Dương Ngọc Hoàn gả cho Thọ Vương hơn bốn năm, ngay cả Vũ hoàng hậu đã chết đi một lần cũng không thúc giục nàng ta sinh con, liền ngay cả Thọ Vương thật giống như cũng không thèm để ý chuyện này, sủng ái một mình nàng ta, thị thiếp trong Thọ Vương phủ đều là kiều mị khả nhân, lại giống như đồ trang trí, Thọ Vương ngay cả chạm đều không đi chạm. Trong phủ không có chuyện sốt ruột, Dương Ngọc Hoàn mỗi ngày tươi cười rạng rỡ. Tháng ngày hạnh phúc như vậy, làm sao có thể làm cho các nàng không đố kị? Bây giờ nhìn thấy Thọ Vương di tình, đám Vương phi kia vui vẻ trong lòng, từng người từng người mang vẻ mặt châm chọc nhìn về phía Dương Ngọc Hoàn. “Vì sao sắc mặt Thọ vương phi trắng xám thế? Có lẽ do Thọ Vương sủng hạnh người mới?” “Thọ vương phi, ta xem Trinh Nương kia cũng là đứa khiêm tốn hiểu lễ, nếu không phải vậy Thọ Vương cũng không sẽ sủng nàng ta, vương phi cũng đừng tức giận nữa.” “Đúng rồi, vương phi coi như là nuôi một người hầu, thời điểm nhớ tới đi sai khiến liền được rồi, ngàn vạn chớ để ở trong lòng, vì hồ ly này mà tức giận làm mình bị bệnh, thì không đáng!” Dương Ngọc Hoàn nghe xong những lời đổi trắng thay đen này, tức giận suýt nữa liền muốn thổ huyết, sắc mặt nàng ta tái nhợt là bởi vì phải giảm nhanh lượng thịt mỡ dư thừa ở bụng, đói bụng mấy ngày cũng không có dám ăn thịt. Vì có thể để cho bệ hạ nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn hoàn mỹ nhất, nàng ta cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện, chỉ là… Nàng ta liếc nhìn Thọ Vương bên cạnh, cùng với Trinh Nương một bên khác, trong lòng hơi hiện ra vị chua. Trinh Nương xinh đẹp, tuổi lại nhỏ hơn nàng ta vài tuổi, lại là xuất thân vũ cơ, vòng eo mềm mại, chính là chỗ hấp dẫn đàn ông nhất. Lúc trước nàng ta hy vọng nhất là Lý Mạo đừng trở lại quấy rầy nàng ta, hiện tại bên người Lý Mạo có người khác, nhưng nàng ta có chút không cam lòng. Dựa vào cái gì? Một ả chỉ hơi có sắc đẹp liền có thể câu dẫn được hắn? Nàng ta hiện tại bị người chế nhạo, lúc trước Lý Mạo lập tức sẽ ra mặt bảo vệ nàng ta, nhưng nay chỉ lo cùng tiểu yêu tinh kia lời chàng ý thiếp, nửa điểm cũng không để ý cảm thụ của nàng ta. Dương Ngọc Hoàn tức giận cắn chặt hàm răng, cái này chỉ có thể nói rõ Lý Mạo cũng không thương nàng ta, lúc trước nói “ba ngàn gáo nước chỉ lấy một bầu” đều là lời nói dối. “Bệ hạ đến —— “ Một tiếng hô to, đem Dương Ngọc Hoàn kéo về hiện thực, cũng đem tầm mắt những người khác trong điện dời đi. Mai Phi là người có phân vị cao nhất trong hậu cung, vội vã mang theo chư vị phi tần và vương tôn cùng hướng về Đường Huyền Tông hành lễ vấn an. Đường Huyền Tông mặc một thân long bào màu vàng óng, đầu đội vương quan cửu long kim châu đế, một thân hiên ngang khí vũ, sải bước đi tới đài cao. Đường Huyền Tông vung tay lên: “Miễn lễ, ngồi xuống cả đi.” Vừa dứt lời, các nhạc công bắt đầu khảy nhạc, khóe miệng Mai Phi hiện lên ý cười: “Đây là phối nhạc của kinh hồng vũ.” Đường Huyền Tông cười yếu ớt nói: “Trẫm đã hồi lâu không có xem ái phi nhảy kinh hồng vũ, hôm nay có rượu ngon thức ăn ngon, chỉ có thiếu một điệu múa phiêu dật duyên dáng.” Lời đến đây, ý tứ của Đường Huyền Tông đã hết sức rõ ràng, hắn muốn xem Mai Phi nhảy kinh hồng vũ, nhưng mà, Mai Phi không muốn. Kinh hồng vũ là nàng bỏ ra mấy ngày mấy đêm để soạn ra, lúc trước Đường Huyền Tông không quý trọng tâm huyết của nàng, tùy ý để cho nàng múa ở trước mặt mọi người, mua vui cho đám đông, lúc đó trong lòng nàng vẫn nghĩ cho bệ hạ, cảm thấy chỉ cần có thể làm bệ hạ vui vẻ tốn chút sức mọn cũng được. Thế nhưng bây giờ, nàng đã không muốn lại làm mình phí công, Mai Phi ngân nga nói: “Hiến vũ ở yến tiệc, là đặc thù vinh dự rất lớn bệ hạ dành cho thiếp thân, vốn không thể từ chối, chỉ là sáng nay thiếp thân không cẩn thận bị mảnh vỡ bình hoa cắt trúng cánh tay, bệ hạ cũng biết, kinh hồng vũ này cần lực cánh tay nhất.” “Bị thương? Có nặng không?” Đường Huyền Tông nghe thấy trên tay Mai Phi bị thương, lo lắng hỏi, đồng thời cẩn thận từng li từng tí một kéo tay áo Mai Phi ra, quả nhiên, hắn thấy từ vị trí cổ tay Mai Phi trở lên đã bị quấn một tầng băng vải dày, mặt trên có ít máu thấm ra, hắn cau mày, ngữ khí đau lòng nói: “Làm sao không cẩn thận như vậy? Đau không?” “Cũng còn tốt, đã thỉnh ngự y đến xem qua, ngự y nói thoa thuốc thì sẽ rất nhanh khép lại.” Mai Phi thở dài. Tiếc hận nói: “Chỉ là thiếp thân không thể lại múa kinh hồng vũ cho bệ hạ.” Trong lòng Đường Huyền Tông tiếc hận, nhưng vẫn nói: “Múa lúc nào cũng đều có thể múa, thân thể quan trọng hơn.” Mai Phi đề nghị: “Nghe nói trong giáo phường có một vũ cơ tên là Tạ A Man, dáng người mềm mại, không bằng tuyên nàng ta tới.” Đường Huyền Tông lắc lắc đầu: “Tạ A Man trẫm đã phái nàng ta đi làm những chuyện khác.” Tháng ngày tốt đẹp có ca không vũ, Đường Huyền Tông cảm thấy có chút mất hứng. Khóe mắt Mai Phi tà tà, thấy Dương Ngọc Hoàn vừa uống nước trong chén, thần sắc hơi động, nhìn Đường Huyền Tông nói: “Trong điện còn có thật nhiều phi tần am hiểu ca vũ, không bằng như vậy, chỉ cần có người lên đài múa trợ hứng, mặc kệ nhảy tốt hay không tốt, thiếp thân cùng bệ hạ đều có đại thưởng.” Đường Huyền Tông vỗ tay cười to, nói: “Đề nghị này được, chỉ cần lên đài múa, muốn thưởng bất kỳ cái gì trẫm cũng có thể thỏa mãn.” Dương Ngọc Hoàn thoáng dừng lại chốc lát, ninh lông mày suy tư một lúc lâu, sau đó, đứng dậy chậm rãi nói: “Thiếp thân nguyện dâng lên một khúc hồ toàn vũ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.