Vị Thái hậu tôn quý của Đại Kiền này từng một lần bị đày vào lãnh cung, cuối cùng cũng nhờ vào cây râm bụt này mà một lần nữa đứng lên, trừ người kia đã xin ý chỉ hồi hương an hưởng tuổi già, là một lão mama đã mất, còn lại không ai biết cây râm bụt có ý nghĩa như thế nào đối với nàng.
Ở nơi này hôm nay lại có thể nhìn thấy cây hoa râm bụt sống động trên người vị tiểu thư Liễu Tương Nhã kia, làm cho nàng nhớ lại, kết thúc một khúc, Thái hậu cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Liễu Tương Nhã, ánh mắt nhất thời cũng không khỏi trở nên thân thiết hơn.
Lần biến hóa này không thoát khỏi được ánh mắt của Hoàng hậu, nhịn không được vò khăn trong tay, âm thầm hít một hơi thật sâu, đè nén sự ghen tỵ dâng trào mãnh liệt trong lòng, nâng lên nụ cười đoan trang ưu nhã.
Còn chưa mở miệng, Thái hậu liền đột ngột hỏi một câu như vậy:
“Xiêm áo trên người ngươi không tệ, không biết là do ai thêu?”
“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, xiêm áo này mỗi đường kim mũi chỉ đều do tự mình nô tỳ thêu! ” Gương mặt của Liễu Tương Nhã sáng ngời, cúi người, cười khanh khách trả lời.
Nàng không dấu vết lộ ra tài năng cầm kỳ thi họa cùng nữ công gia chánh của mình.
Xem ra Thái hậu đã thấy được hoa văn cây hoa râm bụt trên làn váy của mình.
“Hoàng hậu, ngươi xem. Nữ công của tú nữ này như thế nào?”
Hoàng hậu cẩn thận quan sát một phen, không thể không thừa nhận tay nghề của Liễu Tương Nhã vô cùng xuất sắc, nhịn xuống cảm giác chán ghét trong lòng, cười khen: “Mẫu hậu, tú nữ này có một đôi tay khéo léo tinh xảo, từ xiêm áo này có thể thấy nữ công gia chánh của nàng không phải khéo bình thường.”
“Đúng vậy! ” Thái hậu cười cười gật đầu, lại quay sang Mộ Dung Triệt: “Hoàng thượng thì thấy như thế nào?”
“Liễu phu nhân dạy nữ nhi rất tốt! ” Mộ Dung Triệt nhàn nhạt khen một câu.
Rất nhanh Liễu Vi Dung sẽ cho hắn một cái bạt tai vang dội, làm cho hắn hận không thể thu hồi những lời nói này.
Thái hậu cười, Hoàng hậu cũng miễn cưỡng cười, sau đó cho Liễu Tương Nhã lưu lại thẻ bài.
Nghe được lưu thẻ bài. đáy mắt Liễu Tương Nhã thoáng qua một tia mừng rỡ.
Kế tiếp đến phiên Liễu Vi Dung ra sân, tự giới thiệu mình một phen, cũng chọn tài nghệ là khảy cổ cầm bài “Tây giang Nguyệt”
Liễu Tương Nhã nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, mí mắt rũ xuống che dấu nụ cười lạnh dưới đáy mắt.
“Khanh…….tóc…………oanh………” Những âm thanh chói tai vang lên.
Dọa cho ba người ngồi bên trên giật mình.
Thật may là kế tiếp không có tiếng đàn nào chói tai, bén nhọn như vậy.
Tuy nhiên chỉ có điều…….
Đây là “Tây Giang Nguyệt?”
Cảm thấy có chút khát nước, Mộ Dung Triệt nhấp một ngụm trà, thiếu chút nữa thì đem trà trong miệng phun ra, từ khi nào cổ cầm này khó nghe như vậy, khó nghe……
Sắc mặt Hoàng hậu cũng rất cổ quái, đừng nói là Thái hậu……..
Trong lúc nhất thời, ba vị ngồi ở bên trên trợn tròn mắt, nhất là thời điểm Liễu Vi Dung hết sức đánh cổ cầm.
Cùng lúc đó, trong lòng các tú nữ đều âm thầm mừng rỡ, biểu hiện xuất sắc của Liễu Tương Nhã vừa rồi làm cho sắc mặt các nàng xám xịt, hiện tại Liễu Vi Dung làm đệm lót, làm cho các nàng cũng có chút lòng tin.
Khó khăn nhịn xuống âm thanh không lọt tai, cho đến khi Liễu Vi Dung đàn xong, ba vị ngồi trên mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lau mồ hôi vốn không có đi.
Tiếng đàn của đứa nhỏ này có lực sát thương thật lớn.
Thấy tròng mắt Liễu Vi Dung trong suốt, chờ các nàng phê bình, đều đã nội thương, theo quyết định nội bộ sẽ chọn người này, chính là phải vào cung, nên nói như thế nào? Nói thật thì nhất định sẽ đả kích lòng tự tin của đứa nhỏ này rất nhiều, không nói thật, lại quá khó khăn vì nhóm nàng.
Một lúc lâu, cũng không đợi được người phía trên mở miệng, Liễu Vi Dung không yên.
Hồi lâu, Hoàng đế Mộ Dung Triệt thấy dáng vẻ khó xử của mẫu hậu cùng Hoàng hậu, ho nhẹ một tiếng, cho nên đành mở miệng: “Khụ, tài nghệ đàn của ngươi, ừ, tạm được, còn cần luyện tập nhiều hơn, luyện tập nhiều hơn nữa nhất định sẽ tiến bộ! ”
Liễu Tương Nhã nghe được thâm ý trong đó, khóe miệng co rút.
Tam muội này làm mất thể diện quá.
Tuy nhiên Liễu Vi Dung lại không nghe được thâm ý trong đó, cho là mình đàn cũng không tệ, vui mừng rạo rực nói;” Hoàng thượng khen sai rồi, nô tỳ nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập đánh đàn, cố gắng để đạt được tiến bộ lớn hơn! ”
Khóe mắt Mộ Dung Triệt giật giật, nha đầu này không phải nghĩ trẫm khen ngợi tài đánh đàn của nàng đó chứ?
Hoàng hậu không có ý kiến.
Thái hậu thiếu chút nữa cười ra tiếng, đứa nhỏ này không tệ, có thể làm cho nhi tử mặt lạnh của nàng có biểu cảm khác.
“Khụ khụ, Liễu Vi Dung, trừ đánh đàn ra ngươi còn có tài nghệ gì nữa không?” không biết tại sao Thái hậu lại đột nhiên tò mò hỏi một câu.
Liễu Vi Dung sững sờ, không phải chỉ biểu diễn một thứ thôi sao, trong đầu quay một vòng, phát hiện mình ngoài cầm kỳ thư họa thì chỉ có đánh đàn.
Lắp bắp một hồi, Liễu Vi Dung quyết định nói: “Nô tỳ còn có thể thêu! ”
“A? Vậy ai gia cũng muốn xem tài nghệ thêu của ngươi như thế nào một chút?” Thái hậu không phải là không thấy biểu hiện miễn cưỡng cùng chột dạ của nàng, trong lòng nổi lên cảm giác muốn đùa ác.
Liễu Vi Dung sợ hết hồn, nhìn tiểu thái giám đem tới một cái rổ, đây là muốn nàng biểu diễn tại chỗ?
Làm sao bây giờ?
Àh, có.
Liễu Vi Dung vụng về cầm đồ may lên, chọn một chỉ màu xanh biếc, đụng đầu va chạm đến sứt mẻ, còn đâm vào tay nhiều lần mới làm được một chiếc lá nhỏ màu xanh nhìn cũng không đến nỗi tệ. Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm, rốt cục thêu xong rồi.
Ba tú nữ đợi chọn còn lại trong lòng có chút hả hê, ở một bên xem kịch vui, Liễu Tương Nhã lúc mới bắt đầu còn cười nhạo, giờ biến thành nóng nảy cùng lo lắng.
Nàng cắn chặt môi đỏ mọng, tay cũng lặng lẽ nắm chặt, cầu nguyện Thái hậu không cho Tam muội biểu diễn tài nghệ lần nữa, nếu không……….
“Ngươi thêu cái gì vậy?” Thái hậu hiền từ cầm lấy khăn tay kia từ trong tay Tiểu Đức Tử, nín cười tò mò hỏi.
Liễu Vi Dung âm thầm cầu nguyện Thái hậu không gây sức ép với nàng, nhãn châu xoay động cười nói: “Hồi Thái hậu nương nương, nô tỳ thêu là lá xanh, lá này đại biểu cho ý tứ bền vững, tượng trưng cho Cát tường, Thái bình, Trường thọ! ”
Thái hậu vừa nghe, cười toe toét, trong mắt lóe lên một tia hài lòng, tốt nhất là không có tâm cơ, như vậy sẽ không trở thành trở ngại cho Chỉ Doanh.
“Đứa nhỏ này không tệ, thật khiến người ta yêu thích! ”
“Mẫu hậu thấy thích, để nàng lưu lại thẻ bài đi! Hoàng thượng, ngài cảm thấy như thế nào?” Hoàng hậu nghe thấy liền biết nhã ý, hiền lành mở miệng.
Có thể dùng nàng để kiềm chế Liễu Tương Nhã, một nữ tử không tài không đức, cho dù hiện tại Hoàng thượng có hứng thú, cũng sẽ không lâu dài, không qua được bao lâu, cảm giác mới mẻ qua đi, Hoàng thượng sẽ tự cảm thấy chán.
Không cần thiết phải tốn nhiều suy nghĩ.
“Vậy thì theo ý của Hoàng hậu, lưu thẻ bài! ” Khóe miệng Mộ Dung Triệt co giật nói ra.
Cái gật đầu của Mộ Dung Triệt này, chẳng những làm cho Liễu Tương Nhã khẽ biến sắc mặt mấy lần, nhóm tú nữ cũng đều biến sắc, tất cả ánh mắt có mịt mờ, có ghen tỵ đều bắn về phía Liễu Vi Dung.
Liễu Vi Dung ngẩn ngơ, tài nghệ của nàng kém như thế, không phải là nên rớt tuyển hay sao?
Thế nào lại thành lưu thẻ bài?
Lần lưu thẻ bài này, đại biểu cho việc nàng đã trúng tuyển vào cung.
Trời ạ, tại sao có thể như vậy?
Cuối cùng, Hoàng hậu còn cố ý hỏi nàng đã học bao lâu, Liễu Vi Dung cảm thấy dù sao cũng mất mặt, nên làm cho Trương thị mất mặt một lần, coi như vì nguyên chủ đòi nợ.
Vì vậy ba người ngồi bên trên đều biết được, nàng gần như cái gì cũng chưa học qua, ngay cả đàn bài “Tây Giang Nguyệt” kia cũng đều là vì tuyển tú mà tạm thời ôm chân Phật (chắc học tủ đó bà con ^^)
Làm một nữ nhi Bình thê, tuy rằng mẹ ruột sớm mất đi, nhưng bị sao lãng đến trình độ này, thật làm người ta không dám tin.
Liễu Tương Nhã sớm mất vẻ kiêu ngạo vì lấy tài nghệ áp được quần phương, bây giờ trên gương mặt xinh đẹp của nàng có chút tái nhợt, mơ hồ mang theo một tia khó chịu khi đối với việc Liễu Vi Dung không biết chừng mực nói ra hết chuyện này, chẳng biết tại sao, lúc này người nàng oán giận không phải là Liễu Vi Dung làm mất thể diện người nhà Liễu gia mà là mẫu thân của nàng.
Liễu Vi Dung bất tri bất giác tạ ơn sau đó trở về vị trí của mình đứng ngay ngắn, một bên Liễu Tương Nhã trên mặt mặc dù vì nàng cao hứng, cười chúc mừng nàng, nhưng Liễu Vi Dung nhận thấy đáy mắt nàng có lãnh ý cùng hận ý mà thôi.