Bất kể Hương Nhi có phải nhận lệnh từ nàng làm chuyện này hay không, nàng đều không thể thoát khỏi liên quan.
Sợ rằng hiện tại trong cung sẽ lan truyền nói nàng có lòng đố kỵ, dụng tâm hiểm ác, lợi dụng Hương Nhi đụng kiệu Phương quý phi, rốt cuộc là ai hãm hại nàng?
“Chủ tử, lúc này chỉ sợ việc không tốt rồi! ” Bạch Liên cắn môi nói, làm cho Liễu Vi Dung đang chải đầu cũng thấy hơi run run.
Phương quý phi là cháu gái của Thái hậu nương nương, sợ rằng chuyện này chủ tử cũng bị dính líu vào.
“Hạnh Nhi, Phương quý phi hiện tại như thế nào rồi?” Bên ngoài Liễu Vi Dung có vẻ thong thả nhưng trong lòng cũng đang hoảng hốt, bình tĩnh hỏi thăm.
“Quý phi nương nương bị Hương Nhi đụng kiệu, đầu không cẩn thận đụng vào thành kiệu, chảy máu rất nhiều, hôm nay còn chưa tỉnh lại…..” Vẻ mặt Hạnh Nhi khổ sở, mang tin tức thăm dò được nói ra.
“Cái gì?”
Tại sao lại nghiêm trọng như vậy, sắc mặt Liễu Vi Dung trắng nhợt, giống như là bị một cơn gió lạnh thổi qua, xông thẳng vào trong lòng, cảm giác thân thể như chết đứng một nửa, tay không tự giác run lên, cây trâm “pằng” một tiếng rơi xuống đất.
Dụng tâm của người sau màn này không thể nói là không độc được.
Một mặt ngăn cản Phương Chỉ Doanh thị tẩm, một mặt giá họa cho nàng, lúc này bất luận nàng có tội hay vô tội, cũng phải chịu đựng lửa giận của Thái hậu.
Đoán chừng hôm nay, Thái hậu sẽ triệu kiến nàng.
Nàng nên làm cái gì?
Mãi cho đến khi dùng điểm tâm xong, Liễu Vi Dung vẫn không có manh mối, dù sao nàng cũng là người mới nhập cung, căn cơ hết sức nông cạn, người có thể sử dụng được chỉ có Bạch Liên cùng Hạnh Nhi, nhưng Hạnh Nhi vẫn đang trong thời gian quan sát.
Chỉnh lại trang phục đi Quan sư cung thăm Phương quý phi lại bị ngăn không cho vào, trong lòng Liễu Vi Dung nhất thời trầm xuống, chung quanh có không ít cung nữ thái giám canh chừng nàng, đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.
Liễu Vi Dung mấp máy môi, để lại quà rồi lặng lẽ rời đi.
Khi trở về, đúng lúc đụng phải Liễu Tương Nhã, nàng cũng nhìn thấy LIễu Vi Dung, hai mắt chớp chớp, hé miệng cười cười, môi anh đào đỏ tươi nở nụ cười rực rỡ.
Giống như rất vui khi nhìn thấy nàng.
Đi đến nhẹ giọng trấn an Liễu Vi Dung mấy câu, sau đó mang theo Bích Thủy lả lướt dịu dàng đi vào Quan Sư cung.
Liễu Vi Dung ngước mắt nhìn thấy mặt trời đã lên cao, mang theo Bạch Liên trở về Nhu Phúc cung.
Rửa sạch ngụy trang trên mặt, Liễu Vi Dung thay quần dài, nằm nghiêng người trên giường an tĩnh xem sách học chữ, chờ đợi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt đang cúi xuống của nàng, trầm tĩnh dịu dàng, làm rung động lòng người, mặc dù Bạch Liên đều nhìn thấy hàng ngày, nhưng không khỏi thầm than trong lòng.
Thật ra thì Liễu Vi Dung nhìn quyển sách kia sớm đã mất hồn rồi, nàng đang hồi tưởng tình tiết quan trọng trong tiểu thuyết cùng tính tình và thủ đoạn của các phi tử, xem có thể tìm ra dấu vết để lại hay không.
Nàng không giống Liễu Tương Nhã, ngoại trừ Bích Thủy, còn có người khác nữa.
Lý quý nhân.
Thật may là nàng biết được trước tình tiết, kết thúc cuối cùng của tiểu thuyết đã nói nàng có mệnh quý không thể nói, sở dĩ có thể ở trong cung như cá gặp nước, là bởi vì Liễu phu nhân cùng Liễu Chi Hạo đã sớm có chuẩn bị, vào lúc nàng 10 tuổi, bắt đầu âm thầm mua chuộc, trừ một số nô tài được thả ra ngoài khi tân hoàng đế đăng cơ, còn có một bộ phận nhỏ, so với những cung nhân khác mới vào cung có lợi thế hơn nhiều.
Coi như nàng biết vậy, nhưng cũng không biết ai là ai.
Gần trưa, cái gì đến rốt cục cũng đến.
Nghe Hạnh Nhi thông truyền, tổng quản thái giám Trần công công ở Từ An cung đến bái phỏng.
Liễu Vi Dung vội để quyển sách xuống, ra khỏi phòng ngủ, ra ngoài ngồi ở chính phòng, hít một hơi thật sâu rồi mới cho Trần công công vào.
“Nô tài bái kiến Đức quý nhân, Đức quý nhân cát tường! ” Trần công công chỉ vẩy vẩy cái phất trần, khẽ khom người hành lễ với Liễu Vi Dung.
Là tâm phúc của Thái hậu, năm nay Trần công công đã hơn 50 tuổi, thế nhưng xem ra vẫn như cũ hết sức khỏe mạnh, nghe nói từ khi Thái hậu mới tiến cung đã ở bên cạnh nàng, là người Thái hậu tin tưởng nhất.
“Mời Trần công công ngồi, Hạnh Nhi, mau pha trà! ” Liễu Vi Dung không dám sơ ý, vội nói.
Trần công công cũng không khách khí, ngồi xuống ghế Hồng Mộc bên cạnh, Liễu Vi Dung nở một nụ cười hỏi: “Không biết Trần công công đến, có chuyện gì quan trọng sao?”
Hạnh Nhi rót trà mời Trần công công, nhưng hắn không uống lấy một hớp, chỉ lạnh nhạt nói: “Nô tài là phụng chỉ Thái hậu nói đặc biệt mời Đức quý nhân đến Từ An cung.”
Trong lòng Liễu Vi Dung hồi hộp không thôi, thầm nghĩ, rốt cuộc đã đến, không khỏi thăm dò nói: “Công công biết Thái hậu tuyên chỉ gọi tỳ thiếp đến, không biết có chuyện gì?”
“Nô tài chỉ là phụng mệnh làm việc, cái khác cũng không biết rõ, Thái hậu triệu kiến, quý nhân nên mau chuẩn bị một chút đi, nô tài đi trước để trở về phụng mệnh, cáo lui! ” Nói xong liền đứng dậy vội vã đi.
Từ thái độ của Trần công công Liễu Vi Dung có thể suy ra thái độ của Thái hậu, trong lòng không khỏi trầm xuống, xem ra chuyến đi đến Từ An cung thật sự không ổn rồi.
Chỉ có thể nhìn chiêu tiếp chiêu thôi.
Bạch Liên thay chủ tử chọn một cái váy lụa mỏng màu hồng cánh sen có những bông hoa nhỏ màu xanh, lại chải một kiểu tóc đơn giản cho chủ tử, chỉ dùng trâm Phỉ Thúy, vừa đơn giản lại không mất đi vẻ trang trọng.
Quan trọng nhất là không phá cách, phù hợp với thân phận của quý nhân.
Làm cho người ta không thể thông qua việc trang phục mà bắt bẻ được.
Chỉnh trang xong, Liễu Vi Dung kiểm tra lại một lần rồi sau đó mới đem Bạch Liên đi Từ An cung.
Đến Từ An cung, chờ thông truyền rồi tiến vào, phát hiện không phải chỉ có một mình nàng, ngoại trừ Hoàng hậu, còn có những phi tần mới được phong phi cùng mấy tần thiếp phụ thuộc vào Phương gia.
Nàng đi vào, liền cảm thấy phía trên có mấy ánh mắt đang hướng nàng quăng đến, tất cả đều thể hiện thái độ đùa cợt cùng hả hê trong ánh mắt, cũng có cả xem trò vui.
Là Hoàng hậu.
Sau khi hướng Hoàng hậu cùng những vị phi tần có phân vị cao hơn hành lễ thỉnh an xong, liền trầm tĩnh đứng ở một bên.
“Thái hậu giá lâm! ”
Theo âm thanh truyền đến, Thái hậu mặc minh hoàng Phượng thêu ở tay áo dẫn đầu một đám cung nữ thái giám thành một đoàn đi vào.
Hoàng hậu dẫn các vị phi tần ra cung kính thỉnh an, Liễu Vi Dung cũng cúi đầu xuống vái.
Khi Thái hậu đi ngang qua người nàng còn cố tình dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng quét qua đỉnh đầu nàng, khiến cho Liễu Vi Dung cảm thấy da đầu một trận tê dại.
“Bình thân! ” Thái hậu ngồi trên bảo tọa ở giữa gian phòng, thản nhiên mở miệng nói.
Lúc này Hoàng hậu mới dẫn mọi người ngay ngắn đứng dậy.
Liễu Vi Dung vửa mới đứng dậy ngay ngắn, ánh mắt Thái hậu lạnh lẽo nhưng bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, trong giọng nói pha lẫn một tia lạnh lùng chất vấn: “Đức quý nhân, cung nữ Hương Nhi có phải là cung nữ của ngươi không?”
Liễu Vi Dung cười khổ, rốt cuộc cũng đến, Thái hậu tất sẽ làm khó dễ.
Phương quý phi chính là bảo vật quan trọng của nhà mẹ đẻ Thái hậu, ai kêu trong nhà hệ chính thống của nhà họ Phương cũng chỉ có Phương Chỉ Doanh là nữ nhi có độ tuổi vừa thôi?
Đương nhiên Thái hậu sẽ coi trọng chuyện này, hôm nay xảy ra chuyện, há có thể không giận cơ chứ?
“Bẩm Thái hậu, đúng ạ! ” Liễu Vi Dung ngoan ngoãn cúi đầu trả lời.
“Pằng” một thanh âm vang lên, Thái hậu mạnh mẽ vỗ lên cái tay vịn, mọi người theo đó cũng không khỏi run lên một cái, chỉ có khóe môi Thục phi xẹt qua một nụ cười như có như không.
“Đức quý nhân, ngươi có biết ngươi phạm tội gì chưa?”
Tim Liễu Vi Dung đập mạnh một cái, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu hít một hơi thật sâu, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Thái hậu, ánh mắt thản nhiên nói: “Tỳ thiếp không biết! ”
Nàng không làm chuyện này, nàng tuyệt sẽ không thừa nhận.
Lúc này Thục phi đột nhiên lên tiếng: “Thái hậu, xin ngài bớt giận, quý nhân muội muội này vào cung mới được một thời gian ngắn, chưa từng đọc qua Tứ nữ thư, lại là người đầu tiên được Hoàng thượng sủng ái, tất nhiên khó tránh khỏi ghen tỵ chuyện Hoàng thượng sủng ái Quý phi tỷ tỷ, vì vậy mới có thể phạm phải sai lầm lớn, chính là Quý phi tỷ tỷ đáng thương, còn chưa có tỉnh lại….”
Nói xong, Thục phi còn dùng khăn tay lau nước mắt.
“Mẫu hậu, Thục phi muội muội nói rất đúng, đều do nô tỳ quản lý không chu đáo, lúc này mới xảy ra chuyện như thế, nô tì cam nguyện chịu phạt! ” Hoàng hậu cũng ở một bên tỏ thái độ.
“Chuyện này đâu có liên quan đến Hoàng hậu nương nương, rõ ràng là vài người cả gan làm loạn, ỷ sủng mà kiêu! ” Huệ phi nhanh mồm nhanh miệng nói.
Chỉ có hai người Hiền phi cùng Đoan phi là im lặng không nói.
Các phi tần khác cũng rối rít phụ họa, ai bảo sau khi các nàng vào cung, cũng chỉ có Liễu Vi Dung được lật thẻ bài đây?
Liễu Vi Dung nắm chặt nắm tay, ngón tay giữa bấm thật sâu vào trong lòng bàn tay, lòng sáng như gương.
Phát lạnh, những lời này của họ, dám nói Liễu Vi Dung nàng bởi vì ghen tỵ mà mưu hại Quý phi.
Thật ác độc!
Hương Nhi đã chết nên không có đối chứng, xem ra lần này các nàng muốn mượn chuyện này để lật đổ nàng.