Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 43.2:




uổi tối, Mộ Dung Triệt xử lý xong chính sự, liền trực tiếp đi qua đây rồi.
Hiện tại Liễu Vi Dung đã quen thói quen không thông truyền mà tiến vào của hắn, ngược lại cảm thấy như vậy có vẻ tự nhiên, nếu như mỗi lần lại thông truyền, mỗi lần phải chính mình ra cung nghênh hành lễ, cảm tình làm sao có thể ấm lên, chỉ biết không lạnh không nhạt trực tiếp ra đón.
Thời điểm Mộ Dung Triệt qua liền nhìn thấy Liễu Vi Dung vuốt ve bụng, không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên cười ngây ngô, bộ dáng cực kỳ vui vẻ.
Phất tay để hạ nhân xung quanh rời đi, sau đó đi đến trước mặt Liễu vi Dung.
“Rất vui vẻ? Uhm?” Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng mơ hồ mang theo một tia lạnh.
Liễu Vi Dung hoảng sợ, nụ cười ngây ngô trên mặt còn chưa kịp thu lại, liền thấy đôi mắt Mộ Dung Triệt đang nheo lại nguy hiểm nhìn nàng chằm chằm.
“Hoàng thượng… Ách, sao người qua đây mà không thông truyền một tiếng?” Liễu Vi Dung vội vàng thu lại nụ cười ngây ngô trên mặt, treo lên nụ cười tươi lấy lòng, từ trên giường muốn đứng lên hành lễ, lại bị hắn đè lại, mặt không chút thay đổi ngồi bên người nàng.
Nhàn nhạt liếc nàng một cái, liền không nói lời nào.
Trước hắn còn tưởng Đức quý nhân là một quả hồng mềm, không nghĩ đến quả hồng mềm cũng là có tính cách, chuyện sáng nay hắn sớm biết rằng, đối với việc nàng lấy hài tử trong bụng hãm hại Lệ quý nhân cảm thấy vừa vui lại vừa tức giận. Đúng là vui, vì nàng rốt cục nhận rõ Lệ quý nhân, không, hiện tại nàng chính là đã nhận ra diện mạo thật của Liễu thường tại,
Lại dùng tâm ngoan thủ lạt chặt đứt với Liễu Thường tại, không qua lại nữa, bảo hộ hài tử chính mình.
Nhưng mà thủ đoạn kia quá vụng về, hơi thô ráp, có điều hiệu quả trái lại lại rất tốt.
Dù sao nô tài Nhu Phúc cung hầu như đều là người của hắn, cách xử lý như nhau.
Bất quá nếu như Liễu Thường Tại không có ý muốn hại người, làm sao lại hô lên một câu như vậy.
Nghĩ đến Liễu Thường Tại hô lên câu nói kia, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Tức giận chính là, nàng lại dùng đứa bé trong bụng làm bè, vạn nhất xảy ra chuyện, làm sao bây giờ?
Xem xét bụng nàng đã to, Mộ Dung Triệt híp híp hai tròng mắt lại, quyết định phải “giáo huấn” nàng thật tốt một phen, miễn cho về sau tái phạm.
Liễu Vi Dung thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn lãnh trầm, nhớ tới chuyện sáng nay, không khỏi có chút không yên, Hoàng thượng hắn không định tính sổ chuyện buổi sáng đấy chứ?
Nàng cắn cắn môi, ôm bụng cọ cọ vào trong ngực, thuận thế ru rú ở trong đó, Mộ Dung Triệt chỉ là liếc nàng một cái, thấy nàng cẩn thận dò xét hắn, vẻ mặt lấy lòng, sau cùng thở dài, ôm nàng vào trong lòng.
“Hoàng thượng, người tức giận?” Nàng ở trong ngực hắn cọ xát, không yên hỏi một câu.
Mộ Dung Triệt liếc nàng một cái, biết rõ còn hỏi, càng làm nàng căng thẳng khẩn trương một chút, nhàn nhạt mở miệng: “Biết sai rồi sao?”
“Uhm, tì thiếp biết sai rồi, lần này tì thiếp lỗ mãng, đúng là tì thiếp quá ngu ngốc, không nghĩ ra biện pháp tốt hơn nên đành phải dùng biện pháp ngu dốt này để chọc giận tỉ tỉ để cho nàng xuống tay với tì thiếp….” Liễu Vi Dung buông đầu xuống, ru rú ở trong ngực hắn, nhỏ giọng nói.
“Bất quá, tì thiếp đã tính kỹ, thời điểm tỷ tỷ sắp đụng đến tì thiếp, tì thiếp sẽ giả bộ ngã xuống đất, cũng không tổn thương đến hài tử, Hoàng thượng không cần lo lắng…” Liễu Vi Dung cảm thấy Mộ Dung Triệt khẩn trương căng thẳng, lại vội vàng giải thích một phen.
Ánh mắt Mộ Dung Triệt dịu xuống, so với hắn đoán không khác biệt gì, vì thế trên khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ không thay đổi, hắn quyến định không nên nhanh tha thứ cho nàng, bằng không thì nàng không nhớ lâu lần sau lại tái phạm.
Cho nên lại hừ lạnh một tiếng.
“Hoàng thượng, thực xin lỗi, để cho người lo lắng rồi.” Liễu Vi Dung kéo kéo ống tay áo hắn, vẻ mặt áy náy, xem xét hắn, thần sắc cực kỳ cam đoan chắc chắn nói: “Lúc này tỳ thiếp nhất định an phận ở trong viện an thai, sau đó vì Hoàng thượng sinh ra một tiểu hoàng tử khỏe mạnh.”
Mộ Dung Triệt thấy nàng cực kỳ thành tâm nhận sai, hừ nhẹ một tiếng: “Nàng biết sai lầm rồi thì tốt! ”
“Tuy nhiên, hôm nay nàng làm không sai! ” Hắn khen một câu.
Hắn cũng không hi vọng Đức quý nhân cùng Liễu Thường Tại quá thân cận, tuy nhiên các nàng là tỷ muội, lấy đầu óc Đức quý nhân là không thể đấu lại Liễu Thường Tại, nếu nàng không ra tay, hắn cũng sẽ giúp nàng che chở hài tử.
Tuy nhiên, hắn càng hi vọng nàng có thể tự bảo vệ mình.
Liễu Vi Dung kinh ngạc, cắn môi, không yên hỏi một câu: “Hoàng thượng, người không cảm thấy tì thiếp hãm hại tỷ tỷ như vậy là cực kỳ tàn nhẫn sao?”
Mộ Dung Triệt nhíu mày, liếc mắt liếc nàng một cái, đáy mắt hiện lên một tia buồn cười: “Liễu Thường tại cũng đã từng mưu hại nàng, chuyện nàng phản kích thì tính là gì?”
Từ nhỏ lớn lên ở trong cung, hắn xem qua không ít người lòng dạ độc ác, tàn nhẫn ngoan độc, bộ dáng này của Đức quý nhân này đúng là nhi khoa, vẫn là tại người hại nàng vẫn chưa đạt được mục đích sau đó mới phản kích, trước kia hắn vẫn cảm thấy nàng quá ngu ngốc.
Vậy mà hiện giờ cũng sử dụng một ít thủ đoạn, xem như cũng có tiến bộ rồi.
Cũng đúng, Liễu Vi Dung gật đầu đồng ý.
“Nàng vừa mới thẳng thắn như thế nói chính mình đã hãm hại Liễu Thường Tại, lại không sợ trẫm sẽ chán ghét, vứt bỏ nàng?” Hai tròng mắt Mộ Dung Triệt nheo lại, không chút để ý hỏi.
“Sợ, chỉ là thần thiếp hi vọng Hoàng thượng nhìn thấy con người chân thật của thần thiếp, thiếp cũng không còn là người khờ dại thiện lương, làm ra một chút thủ đoạn nhỏ tự bảo vệ mình, một mặt cũng vì tư lợi.”
Liễu Vi Dung một đường ăn ngay nói thật, nàng cũng không nghĩ nhiều đến chuyện ngụy trang chính mình, cũng không có cái tinh lực kia, phải biết rằng việc duy trì hình tượng là khó khăn nhất, vẫn nên thể hiển ra chính mình chân thật vẫn là tốt nhất.
Nhìn ánh mắt trong suốt, chân thành không giả tạo của Đức quý nhân, trong lòng Mộ Dung Triệt khẽ rung động.
Đồng thời cảm thấy được nàng không giống như những phi tần khác trong hậu cung, nàng như vậy làm cho hắn càng cảm thấy chân thật, cũng càng thả lỏng.
“Hậu cung của trẫm không cần nữ nhân khờ dại thiện lương! ” Cũng sẽ không xuất hiện.
Liễu Vi Dung nghe ra ý tứ ẩn bên trong lời nói của hắn, nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Mộ Dung Triệt không phản cảm với bộ dạng này của nàng là đủ rồi.
Mộ Dung Triệt khẽ vỗ về bụng lồi lên của Liễu Vi Dung, cảm thấy được đứa nhỏ này là có cái phúc, cũng là có lực sinh mệnh cực kỳ mạnh, điểm này hắn cực kỳ thỏa mãn, đối với hài tử sắp sinh ra cũng càng thêm chờ đợi rồi.
Hắn chân thành hi vọng Đức quý nhân mang thai là một hoàng tử.
Sau khi màn đêm tối tăm hoàn toàn buông xuống, Mộ Dung Triệt ôm Liễu Vi Dung đến trên giường chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của công công Tiểu Lý Tử:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, người của Phượng Nghi cung truyền đến nói Đại công chúa không thoải mái, kêu muốn gặp Hoàng thượng.”
Liễu Vi Dung sửng sốt, bỗng nhiên nhớ đến hôm nay là 15, là ngày cố định Hoàng thượng đi Phượng Nghi cung.
Là Hoàng thượng quên rồi sao?
“Trẫm cũng không phải thái y, Đại công chúa bị bệnh, không tìm thái y mà tìm trẫm làm cái gì?” Mộ Dung Triệt lạnh lùng nói, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng.
Bên ngoài Tiểu Lý Tử đã hiểu được ý tứ của Hoàng thượng liền cáo lui.
“Hoàng thượng, hôm nay là 15…” Liễu Vi Dung nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Mộ Dung Triệt liếc mắt liếc nàng một cái, chậm rì rì nói một câu: “Trẫm biết! ”
“Hoàng thượng không đi Phượng Nghi cung sao?” Liễu Vi Dung kinh ngạc hỏi.
“Ngủ đi! ” Mộ Dung Triệt bỏ lại một câu, sau đó ôm nàng nhắm hai mắt lại đi ngủ.
Để lại một mình Liễu Vi Dung rối như tơ vò.
~~ End c43~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.