Mộ Dung Triệt nghe xong thì nhíu mày, đưa tay vén những sợi tóc đang rủ xuống trước mắt nàng, giọng nói trầm thấp mang theo mùi vị nguy hiểm: "Ngươi rất muốn họ mang thai hả?"
"Đúng vậy, như vậy Đoàn Đoàn sẽ có thêm đệ đệ hoặc muội muội......"
Tuy Liễu Vi Dung cảm thấy hình như Mộ Dung Triệt không vui nhưng cũng không để ý lắm. Nàng đoán chắc vì chuyện ít con mà hắn không vui, liền gật đầu đáp lại.
Thật ra ý muốn thực sự của nàng là Đoàn Đoàn có thêm vài tấm bia đỡ đạn.
Nếu không phải ngày nào nàng cũng cho Đoàn Đoàn uống Linh tuyền, sợ là tránh không khỏi ám toán của kẻ khác.
"Ngươi không hề lo lắng, không ăn giấm?" Mộ Dung Triệt chăm chú nhìn nàng, như muốn nhìn ra cái gì từ trên mặt nàng.
"Không có, tại sao thiếp phải ghen, phải lo lắng? Chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn có thêm hoàng tử sao?"
Liễu Vi Dung cảm thấy Mộ Dung Triệt có chút lạ. Hắn nghĩ gì lại hỏi nàng như vậy? Sao nàng có cảm giác nghe câu trả lời của nàng xong hắn càng giận hơn nữa. Không hiểu nổi.
Hắn là một Hoàng đế, cứ ba năm sẽ tuyển tú một lần, nữ nhân sẽ càng ngày càng nhiều, con nhiều cũng là chuyện bình thường. Tới chừng đó, Hoàng hậu cũng không cách nào giải quyết chứ đừng nói là nàng. Nếu nàng hở ra là ăn giấm, không phải sẽ chết đuối trong thùng dấm sao?
Nàng ngược lại rất bình thản.
Mặc dù nàng cũng có chút động lòng với hắn, nhưng chỉ dừng ở đó không hơn.
Nuôi con cho tốt mới là việc cần nha. Nuôi con dưỡng già mà.
Khụ khụ, dù rằng nàng nghĩ có hơi sớm, giờ nàng mới có mười lăm tuổi.
Thấy nàng tiếp tục ngẩn người, Mộ Dung Triệt vô cùng bực bội. Câu trả lời của nàng chói tai vô cùng, khiến cho hắn không thoải mái, siêu cấp không thoải mái. Hắn mấp máy môi, hừ lạnh: "Thật không hổ là Đức tần của trẫm, thật hiền lành rộng lượng!"
"Hoàng thượng nói đùa, tần thiếp gánh không nổi từ hiền lành rộng lượng này đâu. Hoàng hậu nương nương mới xứng với nó."
Liễu Vi Dung hoảng sợ khi nghe giọng Mộ Dung Triệt, lời khen hiền lành rộng lượng này sao nàng dám nhận đây? Một phi tử hiền lành rộng lượng nghĩa là gì. Dám giành với Hoàng hậu sao? Muốn chết hả?
"Đi ngủ!"
Mộ Dung Triệt bất ngờ lên tiếng, sau đó không nói không rằng đè nàng xuống giường, xé bỏ áo ngoài của nàng.
"Hoàng thượng, ngài giận thiếp?"
Bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hết hồn, Liễu Vi Dung sợ hãi nhìn gương mặt đang căng ra vì giận của hắn. Nàng nói gì sai sao?
"Trẫm không có tức giận!" Mộ Dung Triệt hung hăng hôn nàng, rít qua kẽ răng.
"......"
Liễu Vi Dung nhỏ giọng nói thầm một câu: "Thái độ này mà không giận, chẳng lẽ là vui mừng?"
Thật không may, tất cả lời của nàng đều rơi vào tai Mộ Dung Triệt, hắn giận tái mặt, cảm thấy ngực như bị vật gì chặn lại, không lên xuống được.
"Không phải nàng muốn Diệu nhi có thêm đệ đệ, muội muội sao? Trẫm giúp nàng toại nguyện!"
Mộ Dung Triệt hít sâu, híp mắt, nhanh tay cởi bỏ áo ngoài, động tác mạnh mẽ giống như muốn trừng phạt nàng. Da thịt hai người chặt chẽ dán vào, thứ bá đạo cực nóng của hắn ác liệt vuốt ve nơi mẫn cảm của nàng, đột ngột không báo trước vọt sâu vào cơ thể nàng.
"A...... Hoàng thượng......" Liễu Vi Dung không kịp chuẩn bị kêu lên, bị vật nóng hổi chặt chẽ khó mà thích ứng kia làm cho mày nàng nhăn lại.
Động tác của hắn vừa mạnh vừa nhanh, mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất làm nàng không cách nào khống chế, mãnh liệt run rẩy cầu xin hắn nhưng hắn tuyệt không để ý, nàng càng khóc hắn càng mãnh liệt hơn.
Liễu Vi Dung như bị từng luồng sóng vỗ mạnh vào đầu, sung sướng cùng đau khổ đan xen. Giờ phút này nàng biết rõ mình chọc hắn giận, nhưng nàng không biết mình chọc giận hắn lúc nào.
Nàng chỉ có thể dang tay ôm hắn, đem hết cơ thể đáp lại hắn.
Tối hôm đó, nàng vừa đau vừa vui sướng bị người nào đó tức giận hung hăng giày vò một phen.
Phượng Nghi cung
Dưới ánh nến, từng luồng khói lượn lờ.
Hoàng hậu cầm mảnh giấy ghi phương thuốc trong tay, mắt nhìn chằm chằm Tôn mama, hỏi kĩ: "Tôn mama, ngươi xác định đây là phương thuốc bí truyền lấy được từ chỗ Phương Chỉ Doanh?"
"Đúng vậy nương nương, nô tài vô cùng xác định, phương thuốc bí truyền này được Phương quý phi cất giấu cẩn thận, không thể là giả được."
Để có được tờ giấy này, người của nàng tốn hơn hai tháng, tìm trăm phương ngàn cách mới có, không thể giả đươc.
Nghe được đáp án, Hoàng hậu cười nhẹ nhỏm: "Vậy thì tốt, ngươi mau thu thập đầy đủ những dược liệu của phương thuốc này, mùng một tháng sau, bổn cung sẽ dùng nó.”
Lúc này Liễu Vi Dung đang bị Mộ Dung Triệt hành hạ, không biết phương thuốc mình sai Hạnh Nhi tìm cách đưa Phương quý phi đã rơi vào tay Hoàng hậu.
Tặng các bạn chương tiếp. mình sẽ cố gắng post đều.Mai có nữa