Lễ ban tên đi qua, nhóm mệnh phụ cùng phi tần đều tranh nhau đi xem Long Phượng Thai trân quý này, Viên Viên cùng Hoan Hoan bị nhiều đôi mắt nhìn chăm chú như vậy, im lặng giương cặp mắt đen bóng, tò mò nhìn tới nhìn lui.
Khiến không ít cặp mắt mệnh phụ hiện ra ánh sáng, nếu như không phải là hoàng tử cùng công chúa, họ nhất định không nhịn được tiến lên bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hai đứa rồi.
"Thái hậu nương nương, Long Phượng Thai này thật làm người ta yêu thích rồi, Hoàng thất Đại Kiền Triều của chúng ta đã thật lâu không có xuất hiện." Một người trang phục rất giống Thái phi, nữ tử có vẻ có chút phúc hậu cười híp mắt mở miệng.
Ánh mắt nhìn lướt qua Liễu Vi Dung một bên, khen: "Đức phi đúng là có phúc."
Thái hậu cười không ngậm miệng được, mặt mày không che giấu chút nào sự yêu thích đối với Long Phượng Thai bên cạnh.
Nghe xong Thái phi nói, cười phụ họa nói: "Đúng vậy, nàng đúng là có phúc."
Liễu Vi Dung nghe hai người khen ngợi nàng, lỗ tai nóng lên, trên mặt xinh đẹp không nhịn được dính vào một tầng đỏ hồng, liên tiếp khiêm nhường mấy câu.
Cái mệnh phụ khác thấy Thái phi lên tiếng đầu tiên, rối rít mở miệng khen ngợi Long Phượng Thai.
Nụ cười trên mặt Liễu Vi Dung cũng mau cứng.
Viên Viên cùng Hoan Hoan bị những nữ nhân này vây quanh không khó chịu chút nào, hai người một trái một phải dựa vào Thái hậu, làm người ta im lặng nhất là Hoan Hoan lại ngủ thiếp đi, Viên Viên ở một bên chơi ngón tay.
Chính là không có khóc.
Thái hậu cũng rất vui mừng, mặt khác nàng cũng sợ Long Phượng Thai không chịu nổi ánh mắt những người đó mà khóc lớn.
Về phần Hoan Hoan ngủ, bị Thái hậu không để ý.
Thật may là có Hạnh Nhi cùng Trần mama chăm sóc.
Đoàn Đoàn cũng cọ ở một bên chăm sóc muội muội.
Liễu Vi Dung có chút đau lòng nhìn Long Phượng Thai bị lấy ra triển lãm, thân thể trẻ con vốn mềm, Thái hậu còn sai người làm cái đệm, đem đứa bé đặt vào.
Nếu không phải là một tháng này nàng thường đút Linh tuyền cho Long Phượng Thai uống..., đứa bé sợ là cũng bị giày vò hư mất.
Nàng thà rằng bọn trẻ khóc lớn, như vậy là có thể ôm đi xuống rồi.
Nơi xa, Liễu Tương Nhã thỉnh thoảng liếc về phía Thái hậu, giờ phút này Thái hậu đem Viên Viên ôm vào trong ngực, khoe khoang cùng những Thái phi và nàng dâu hoàng gia kia.
Phát hiện sắc mặt của Thái hậu dường như càng thêm hồng nhuận, ánh mắt chợt lóe.
Liễu Vi Dung vốn là đứng ở bên cạnh Thái hậu, nào biết không ít mệnh phụ vây bên người nàng, còn có một số vương phi, cùng nhau hướng nàng học hỏi kinh nghiệm.
Hỏi có phải nàng có bài thuốc bí truyền gì hay không.
Còn có thế nào sinh đứa bé lần đầu, vóc người còn càng thêm xinh đẹp.
Dù sao nàng vào cung hơn ba năm, liền sinh ba đứa bé.
Cũng đều là những đứa trẻ khỏe mạnh cường tráng.
Nhận người hiếm lạ.
Đặc biệt là nàng ở cữ, còn có thể bảo dưỡng được vóc người tốt như vậy, tất cả mọi người thật tò mò.
Liễu Vi Dung bất đắc dĩ, chẳng lẽ nói với các nàng là mình dùng Linh tuyền điều dưỡng thân thể, chỉ có thể lộ vẻ tươi cười tán dóc một chút kiến thức bảo dưỡng của hiện đại, cố tình là điều mà những mệnh phụ cùng vương phi kia thích nghe.
Liễu Vi Dung im lặng.
Bí truyền trong cung đình không phải tốt hơn sao?
Bởi vì thân phận Tưởng thị quá thấp, chỉ có thể ở nơi xa nhìn, trong lòng nàng vui mừng nhất rồi, địa vị Liễu Vi Dung càng cao, nàng thu lợi lại càng lớn.
Hiện giờ nàng sanh nhi tử đang cùng Đại hoàng tử giống nhau, nhưng đến lúc trưởng thành còn có một khoảng cách lớn.
Cũng đủ để nàng vạch kế hoạch, hiện giờ Tam tiểu thư là người đứng đầu hậu cung, cho dù về sau Hoàng thượng lập hậu, Tam tiểu thư có hai hoàng tử một công chúa bên người, địa vị vững chắc, không thể làm gì khác hơn là không có sai lầm lớn, quyền thế Phú Quý không thiếu được.
Về phần Trương thị sanh hai con trai trưởng, nhìn dáng dấp tựa hồ là ủng hộ Đại tiểu thư Liễu Tương Nhã, liếc nhìn Đại tiểu thư cách đó không xa, khẽ mỉm cười, Đại tiểu thư này muốn vượt qua Tam tiểu thư sợ là không thể nào.
Cái chuyện số mệnh kia, rất nhanh sẽ công bố rồi.
Nghe nói tháng sau Minh Viễn đại sư trở về Tướng Quốc Tự.
Đến lúc đó tất cả chân tướng đều rõ như ban ngày.
Các mệnh phụ trẻ tuổi của đại thần trong triều đều đi về hướng Liễu Vi Dung, lớn tuổi cũng đi hướng về phía Thái hậu nơi có Long Phượng Thai.
Hiện ra hai cực phân chia.
Trong lòng sáng tỏ, khen mấy câu đối với Hoàng thượng Mộ Dung Triệt, lời khen một câu lại một câu phát ra.
Khóe miệng Mộ Dung Triệt khẽ cong, Phương Thái Sư dùng cặp mắt sắc bén, ánh mắt bắt bẻ xem xét kỹ lưỡng Đức phi nghe nói cực kỳ có phúc khí, cuối cùng không thể không thừa nhận ba nữ nhi của ông không sánh bằng nàng.
Đại nữ nhi càng không cần phải nói, thân thể có vẻ bệnh, sinh Nhị hoàng tử rồi sau này còn không thể sinh tiếp.
Đang ở thời điểm mọi người thật vui vẻ nhìn Long Phượng Thai, vốn là khí sắc Thái hậu rất tốt đột nhiên trong tay buông lỏng, Viên Viên trong tã bọc mất thăng bằng rớt xuống.
"A......" Một Thái phi bị giật mình thét ra tiếng chói tai.
"Tam hoàng tử......"
Phương Chỉ Doanh ở một bên càng thêm khiếp sợ kêu to.
"Oa oa......" Vốn là Viên Viên rất an tĩnh chợt khóc lớn lên.
Hoan Hoan cũng bị đánh thức, không biết có phải sinh đôi tâm ý tương thông hay không, cũng oa oa khóc lớn lên.
"Không cần, đệ đệ...... Đệ đệ..." Đoàn Đoàn kêu to, chân ngắn nhỏ vội vọt tới.
Hạnh Nhi sau lưng Thái hậu thấy thế kinh hãi, không để ý có nhiều người ở đây như vậy, thân thể vừa động, cản ở trước mặt Đoàn Đoàn trước khi Tam hoàng tử sắp ngã xuống khoanh tay tiếp được hắn.
Liễu Vi Dung nghe được tiếng thét chói tai của mọi người cùng tiếng Viên Viên oa oa khóc lớn, tâm sắp thót lên tới cổ họng, xảy ra chuyện gì?
Còn có tiếng Đoàn Đoàn kêu to.
Vội đẩy đám người, nhanh chóng vọt tới bên cạnh Thái hậu, vừa hay nhìn thấy Hạnh Nhi mạo hiểm tiếp được Viên Viên.
Nhịp tim thiếu chút nữa ngừng, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch một mảnh, nếu không phải là tay chân Hạnh Nhi mau lẹ, sợ rằng Viên Viên......
Liễu Vi Dung rùng mình một cái, thân thể lay động, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu dẫn theo một tia sợ hãi cùng phẫn hận, đi qua ôm Viên Viên đang oa oa khóc lớn ở trong ngực Hạnh Nhi dỗ dành.
Mặt Đoàn Đoàn cũng toàn nước mắt kéo góc áo của nàng.
Hoan Hoan khóc lớn thì được Trần mama ôm.
Tình cảnh nhất thời hỗn loạn lên, Thái phi cùng mệnh phụ đều khiếp sợ nhìn Thái hậu, sắc mặt của Thái hậu hết sức khó coi, không dám tin nhìn tay mình trống không, cùng với Tam hoàng tử trong tay Liễu Vi Dung khóc đến rất thảm.
Hoàng đế rất nhanh liền vọt tới, chuyện mới vừa xảy ra, hắn đã biết, trái tim bỗng dưng nhíu chặt, nhìn sắc mặt khó coi kinh ngạc của Thái hậu, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn lướt qua đám người, lấy lý do thân thể Thái hậu khó chịu kết thúc tiệc đầy tháng.
Sau đó cho người mang theo đôi Long Phượng Thai đang oa oa khóc lớn trở về Nhu Phúc cung.
Mặc dù những mệnh phụ đại thần kia không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Thái hậu dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người làm rơi Tam hoàng tử, mọi người nhìn thấy rất rõ ràng.
Lấy sự khôn khéo của các nàng, làm sao không đoán được Thái hậu bị người tính kế rồi, thoáng chốc mọi người rối rít rời khỏi hoàng cung.
Tránh cho rước họa vào thân.
Liễu Vi Dung càng thêm gấp đến độ nước mắt không ngừng, Viên Viên vẫn còn khóc, thế nào cũng không trấn an được, vội sai người đi mời thái y, mang người chậm rãi trở về Nhu Phúc cung.