Khi Thiền Huy nghe được đáp án từ nàng, hắn dường đang định giải quyết chiếc bình kia, thì liền có lính canh nói vọng từ bên ngoài vào...
Kẻ lính nọ có vẻ biết rất rõ tướng quân nhà mình, Thiền Huy sẽ ghé tại đây vậy....đây vốn là lều của Ỷ Lan mà.
Giọng hắn vang, báo cáo:
“Tướng quân, Yên Vương Phi và Mộc Bạch đại nhân yêu cầu muốn diện kiến ngài.”
Thiền Huy bất giác thở dài, lệnh hắn:
“Ta biết rồi, đưa họ tới lều ta.”
Thiền Huy nắm chặt lấy bờ vai Ỷ Lan, nhìn nàng như muốn căn dặn không được làm gì dại dột như vậy sau lưng hắn nữa.
Thiền Huy biết chuyện này có lẽ đã đến tai thần quân trên Cửu Trùng Thiên rồi, thậm chí đích thân Bạch Uyển thượng thần còn tới đây cùng y quân Mộc Bạch.
Hắn vừa cất bước, Ỷ Lan liền ngỏ ý đi theo. Vừa ra khỏi lều, hắn cũng không quên dặn tên lính tiểu tốt trông có vẻ khờ khạo đứng ngoài:
“Ngươi, dọn sạch vụn sứ trong kia đi, tốt nhất, là đừng để lưu lại dấu vết gì.”
“Vâng!”- Kẻ nọ hô to đáp.
Tiến tới lều của hắn, gặp lại Yên Vương Phi ngày nào, Ỷ Lan liền thấy thân quen.
Bạch Uyển bây giờ nhan sắc vẫn thuần khiết không chút thay đổi, được cái khí sắc ngày càng hồng hào hơn, khí chất vẫn thoát tục đến lạ.
Nhìn bề ngoài nàng thôi, với những bộ y phục trâm cài dù có thiết kế đơn giản, nhưng đều làm từ nguyên liệu quý giá, cũng đủ hiểu, Yên Vương yêu chiều nàng cỡ nào.
Bạch Uyển ngược lại vô cùng bất ngờ, nàng còn chẳng mặc đến thân phận tôn quý của mình, chạy tới cạnh Ỷ Lan, thân thiết nắm lấy hai tay nàng, gương mặt phấn khởi như thấy được vàng:
“Ôi, Thập Tứ sư tỷ?”
Ỷ Lan gật đầu, có lé Yên Vương Phi cũng biết chuyện bốn mươi năm về trước, nàng đột ngột rời đi.
Bạch Uyển là người có mắt nhìn tinh ý, sâu sắc, nàng nhìn dáng vẻ, sắc mặt của hai người bước vào, liền hiểu được chuyển gì đã xảy ra. Bạch Uyển cười khanh khách rồi ôm chầm lấy Ỷ Lan, khẽ nói nhỏ:
“Chúc mừng tỷ nhé!”
Ỷ Lan cười hiền dịu, gò má nàng đỏ ửng vì bị nhìn thấu.
Dù có thắc mắc chuyện bốn mươi năm trước, nhưng Bạch Uyển biết nàng là người ngoài cuộc không tiện hỏi, lại thêm đoán được hiểu nhầm của cả hai đã được gỡ bỏ, nàng vui mừng thay.
Gác lại trí tò mò của mình, nàng hoan hỉ, nhẹ nhàng nói:
“Mừng tỷ trở lại, Ỷ Lan.”
“Vâng.”
Thời khắc cảm động còn chưa duy trì được bao lâu, Bạch Uyển liền thắc mắc có chút ngớ ngẩn:
“Phải rồi, ta có nghe Ý Linh y thánh đến chỗ huynh, nàng đâu?”
Thiền Huy nhướng mày, nhìn Ỷ lan mà mắt đong đầy ý cười:
“Nàng đó.”
Vậy là Bạch Uyển càng bị dọa cho bất ngờ hơn, mắt nàng trợn tròn như chưa tin nổi, hỏi dồn dập:
“Thật ư? Tỷ là Ý Linh y thánh? Ta nghe đồn y thánh là lão bà bà khó ưa, khó gần và nhan sắc úa tàn lắm mà? Ôi, làm thế nào ta cũng không ngờ đó là tỷ."
Ỷ Lan cười bất lực:
“A, tiếng tốt đồn xa, tiếng xấu đồn lại càng xa hơn... ta vốn cũng không để tâm tới những tin đồn nhảm như thế, dẫu sao đó cũng là truyền miệng, vô căn cứ.”
Bạch Uyển gật đầu:
“Cũng đúng.”
Nói rồi, nàng liền bước tới trước bàn Thiền Huy, tay kia không quên lôi Mộc Bạch:
“Ta nghe được tình hình doanh binh của huynh thì liền thấy bất an, quân y huynh chiêu mộ thì chẳng ai ra hồn, nên cất công lắm mới lôi được y tới đây.”
“Đúng là cất công thật, nhìn Mộc Bạch ta cũng thấy y không tình nguyện cỡ nào, tai còn sưng đỏ nữa kìa.”- Thiền Huy gật đầu, nửa đùa nửa thật.
Mộc Bạch vốn xụ mặt nghe vậy liền tái mét, hắn cúi thập người, chắp tay:
“Chiến Thần Gia nói quá rồi.”
Thiền Huy chợt nghiêm túc, khoảnh khắc ban nãy, cuộc đùa vui như thể chút giải tỏa sau bao ngày căng thẳng của hắn. Lần này đã có Ý Linh y thánh và quân y Mộc Bạch ở đây rồi, Thiền Huy có lẽ cũng có thể an tâm phần nào.
Cùng lắm là, không tìm được giải dược, nhưng cũng niêm phong được nguồn độc lây lan, không cứu được binh sĩ, hắn sẽ liền phải nhận tội trước Thiên Đế mà thôi... dù cho có là điều không ai mong muốn càng không phải nguyên do hắn mà ra.
Thiền Huy tay chống cằm, vẻ mặt cương trực, dáng dấp của một kẻ vương giả cao ngạo, duy ngã độc tôn lộ ra:
“Chuyến này thực đã cảm phiền đến ngươi, chế được giải dược, ta liền sẽ trọng thưởng hậu lĩnh.”
Mộc Bạch cúi người lần nữa:
“Tạ Chiến Thần tin tưởng.”
Không cần nhắc, Ỷ Lan cũng biết nhiệm vụ của mình tiếp theo. Trước mắt, nàng cùng muốn Mộc Bạch tìm ra căn nguyên của cổ độc.
Nàng bước tới gần hắn:
“Mộc Bạch đại nhân.”
“Ý Linh y thánh, nghe danh đã lâu.”
Ỷ Lan gật đầu, nàng đối mắt với Thiền Huy như đã xin mạn phép rồi cất bước tiếp:
“Ngài theo ta.”
Sau khi cùng y đi khảo sát một lần nữa tình hình các binh lính bị trúng độc.
Ỷ Lan liền coi y như đã quen biết, bèn hỏi ý Mộc Bạch về những gì nàng định làm. Mộc Bạch nghe xong liền có chút bất ngờ, khác với Thiền Huy hắn không hề lo lắng, suy nghĩ tới rủi ro, mà gật đầu, tán thành:
“Không giấu gì cô nương, ta cũng từng cố tìm hiểu về loại độc này nhưng thử mọi loại thuốc, thảo được, đan bổ đều không có hiệu quả rõ rệt, chắc hắn cũng vì chưa nắm rõ bản chất của cổ độc.”
Ỷ Lan mỉm cười, quả đúng là chỉ có những kẻ làm y mới có thể cùng thấu hiểu nhau.
Mộc Bạch cúi người:
“Ta còn không có gan dám đem thân thử độc như vậy. Ý Linh cô nương, tại hạ bái phục.”
Ỷ Lan đỡ tay y, khách sáo:
“Nào có gì to tát, đó vốn là tác phong của ta rồi. Ngài không cần câu nệ tiết như vậy.”
Rồi nàng liền vung tay lấy một mảnh sứ vỡ... từ chiếc bình chứa độc của nàng, cổ độc của Hỗn Độn Thú vẫn còn đọng lại, trông tím xanh, sánh quệt. Nàng ngước nhìn y:
“Ta cũng còn phải phiền ngài một chuyện, Mộc Bạch đại nhân từng nghiên cứu lâu như vậy, chắc hẳn cũng có cách cho khiến độc lan chậm lại đúng chứ. Ta cũng là kẻ sợ chết, nhưng phiên này cũng đành liều một phen.”
Mộ Bạch ngẫm một lát, rồi nhận thứ trọng trách nặng nề này, y gật đầu:
“Được, cô nương cứ giao phó ở ta.”
Ỷ Lan cười mỉm, nàng không do dự, không hề run rẩy, dứt khoát nắm lấy mảnh sứ, cứa vào cổ tay, máu tươi chảy ta từng giọt, từng dòng tí tách, máu độc cũng từ thế ngấm vào... Nàng cũng coi như trúng độc rồi.
Khoảnh khắc rạch xuống tay mình, Ỷ Lan đã quyết định liều chết một phen, đem cược cửa sinh tử, quyết tâm với sứ mệnh y thánh của mình.