Nhất Lộ

Chương 53: Tình yêu




Trương Tử Đồng không thể tin được những gì mình nghe thấy, nàng nghĩ có thể đáp án tốt nhất mình nghe được bất quá chính là Triệu Thanh Khê thống khoái nói: "Đúng vậy, bây giờ chúng ta đang cùng một chỗ." Cũng không dám hy vọng xa vời một Triệu Thanh Khê lạnh lùng lý trí sẽ nói ra một câu làm cho nàng mừng rỡ như điên như vậy.
Nàng nói đã sớm cùng một chỗ là có ý gì, câu "Đã sớm" kia là chỉ từ khi nào? Nàng muốn hỏi người kia, lại không biết làm sao mở miệng, giống như tất cả suy nghĩ đều bị mắc kẹt ở trong lòng, nhất thời khó có thể tìm thấy đầu mối để mở miệng, chỉ có thể đem tất cả cảm tình cùng nghi hoặc rót vào đôi mắt trong suốt, sau đó nhìn nàng thật sâu.
Thanh Khê giống như có thể chạm đến ánh mắt trong suốt đang dây dưa trên người mình, vội vàng mà hàm súc, nhiệt liệt lại rất trầm, vì thế dần dần chìm vào cái nhìn thoáng qua trong quá khứ.
Định nghĩa của tình yêu là thiên biến vạn hóa, không ai có thể đưa ra một giải đáp chuẩn xác mà không có nhầm lẫn, nàng từng cho rằng tất cả những tình cảm phức tạp cho đến những tình cảm mạc biện đều có thể coi như là tế thủy trường lưu* làm bạn bên nhau, không cần cố chấp theo đuổi xem nó có phải tên là "Tình yêu" hay không, lại càng không cần nói ra khỏi miệng, chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, cũng đã hơn tất cả mọi thứ.
(*Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian, từng ít một nhưng sâu sắc không ngừng)
Nhưng mà bây giờ, trăm ngàn vạn loại tình cảm, nàng thầm nghĩ đưa cho người kia loại tình cảm mà người kia mong muốn.
Bên trong nụ cười trong suốt có hòa tan sủng nịch, gương mặt lạnh lùng bình tĩnh nhìn lại Trương Tử Đồng, nàng nghĩ: Ngươi đã muốn là tình yêu, ta đây liền yêu ngươi, dùng cả đời yêu ngươi.
Thanh Khê vẫn là Thanh Khê, nàng có thể nhìn thấu các loại nghi ngờ lung tung rối rắm trong mắt Trương Tử Đồng, lại vĩnh viễn sẽ không đưa cho Trương Tử Đồng một cảm xúc có thể nghiền ngẫm ra.
Trương Tử Đồng thường xuyên hoài nghi, đến tột cùng là Thanh Khê không muốn biểu đạt, hay là chính mình không đủ thấu hiểu nàng?
Nhưng mà vô luận là nguyên do gì, câu trả lời trong đêm nay của Triệu Thanh Khê, không thể nghi ngờ là đã trấn an trái tim phập phồng bất an của nàng, cũng làm cho nàng tiếp tục tin tưởng.
Loại bỏ được mâu thuẫn lớn nhất bên trong, lại có cách trở từ bên ngoài, Trương Tử Đồng lường trước nàng chắc chắn có thể tuyệt đối không nhân từ không nương tay mà giải quyết triệt để.
Giống như là muốn đối nghịch với nàng, ngay khi Trương Tử Đồng tin tưởng gấp trăm lần, phiền toái lớn nhất liền tìm đến nàng.
Hồ Dịch Bân cùng bằng hữu ăn cơm ở một khách sạn gần đó, lúc đi ra thì biết Trương Tử Đồng ở Sky, vì thế địa điểm giải trí buổi tối đổi thành nơi này.
"Thật trùng hợp, không thể tưởng được Tử Đồng cùng Triệu tiểu thư lại ở đây."
Trong lòng Trương Tử Đồng cười lạnh, thật là "Trùng hợp", lần trước đi công tác trở về cùng Thanh Khê đến nhà hàng, bây giờ lại xuất hiện đúng lúc ở quán bar, nếu như nàng không biết hắn đang làm trò gì, vậy nàng là thật sự quá ngu ngốc rồi.
"Hồ thiếu đi cùng bằng hữu sao?"
"Đúng vậy, nghe nói buổi tối ở nơi này cũng không tệ lắm, đến xem sao. Không ngại chúng ta ngồi ở đây chứ?"
Tuy là nói như vậy, đoàn người của Hồ Dịch Bân đã sớm đứng bên cạnh cái ghế dài ở nơi có ngọn đèn ảm đạm này, Trương Tử Đồng cười nói được, giương mắt nhìn qua, tất cả đều là một vài con ông cháu cha chỉ biết ăn chơi, trong đó không có Lâm Văn cùng Lữ Đào.
Ghế dài vốn là không rộng lắm, vì thế chỉ có thể đổi sang không gian bên cạnh đủ lớn, không coi là quá kín đáo, đối diện với sàn nhảy đầy người, ngọn đèn cũng ái muội đến cực điểm, ngồi ở đó có thể cảm giác được bầu không khí làm cho người ta phản cảm.
Tô Viên nhìn nhìn tình cảnh này, một trận ác hàn, thấy thế nào cũng như là đang ngồi bên cạnh một đám sắc quỷ, may mà mình cũng không phải loại hình được nam nhân ưa chuộng, bằng không thật đúng là bi thảm.
Vừa rồi lúc đổi vị trí Trương Tử Đồng bị cố ý sắp xếp ngồi bên cạnh Hồ Dịch Bân, Tô Viên ờ sát ngoài rìa, mà bên cạnh là hai nam nhân xa lạ, bộ dạng coi như không sai, nhưng mà một người có nội tâm xấu xa có đôi khi không liên quan gì đến diện mạo, cho nên khi một nam nhân trong đó đặt tay lên lưng Thanh Khê, đôi mày thanh tú của Trương Tử Đồng cau lại thành một đường rãnh, nàng vừa muốn mở miệng liền nhìn thấy Thanh Khê đứng lên, cụp mắt xuống, khóe miệng có chút căng thẳng, sau đó dùng thanh âm vốn luôn nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Thực xin lỗi, ta đi toilet một chút."
Phong cách trang hoàng trong toilet có tổng thể tương đồng với không gian trong quán bar, mờ mịt mà ái muội. Không biết có phải do muốn chuyển nghề hay không, gần đây luôn có thói quen đi chú ý phong cách trang hoàng, ngay cả toilet trong quán bar cũng không buông tha. Thanh Khê rửa tay sạch sẽ, lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, đây là một loại thói quen khác của nàng, nhìn bản thân trong gương, nhìn lâu, luôn có thể nhìn ra một ít biến hóa vốn tưởng rằng không phát hiện được.
Trong ánh mắt kia, đã muốn có thân ảnh của một người khác.
Khi chủ nhân của thân ảnh đó xuất hiện ở sau lưng nàng, nàng hơi sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng thanh đạm.
"Thực xin lỗi." Trương Tử Đồng từ phía sau ôm lấy nàng, thoáng cúi đầu, gương mặt trắng nõn chạm vào nàng.
"Không sao."
"Chỉ là không sao thôi sao?"
Khẩu khí của Trương Tử Đồng rầu rĩ, nàng đang thầm oán chính mình, không thể bảo hộ cho Thanh Khê trăm phần trăm.
"Ngươi có chuyện ngươi cần làm." Không oán không trách, Thanh Khê cong khóe môi, đem hai thân ảnh đứng sát vào nhau thu vào đáy mắt, tiếng nhạc ồn ào náo động cùng tiếng hò hét trong quán bar dần dần đi xa, tiếng tim đập lại càng thêm rõ ràng.
Trong không gian cũng không lãng mạn, Trương Tử Đồng đột nhiên cảm thấy, cái gọi là lãng mạn, cũng không có gì khác biệt. Chỉ cần một ánh mắt đơn giản, một tư thế ôm nhau bình thường, một câu nói nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn nữa, làm cho lòng của nàng, mềm mại mà yên tĩnh.
Tuy rằng không muốn trở lại nơi chướng khí mù mịt kia, nhưng mà đi ra ngoài lâu lắm, không quay lại không được, huống chi, Tô Viên làm sao chịu được bầy sói đó vây quanh, Trương Tử Đồng vén lọn tóc bên tai Thanh Khê lên, hôn hôn hai má của nàng, sau đó nắm tay nàng đi ra ngoài.
Đến khi trở ra chung quanh cũng đã có thêm vài nữ nhân, một nữ nhân hóa trang tỉ mỉ ngồi ở vị trí trước đó của Thanh Khê, vừa cười đùa vừa uống rượu với nam nhân chạm vào thắt lưng của Thanh Khê lúc trước.
Trương Tử Đồng dẫn Thanh Khê đi tới bên cạnh Tô Viên, Tô Viên cũng không biết nàng có ý gì, chính là trợn to mắt hỏi các nàng sao lại đi toilet lâu như vậy a.
"Ngươi có thể lại ngu ngốc thêm một chút nữa không?" Trương Tử Đồng nghiếng răng nói ra một câu, tiện đà nhìn đến Hồ Dịch Bân đang nhìn chằm chằm mình, đành phải ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hồ Dịch Bân, mà Thanh Khê bị nàng kéo xuống ngồi bên phải của mình.
Lần này bởi vì có thêm người, Trương Tử Đồng cùng Hồ Dịch Bân cũng tự nhiên ngồi gần hơn, vài mùi hương đánh úp lại, nhất thời cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, có lẽ là do uống rượu, lúc Hồ Dịch Bân nói chuyện không tự giác đến gần lỗ tai Trương Tử Đồng, mang theo ý tứ tán tỉnh.
Từ góc độ của Thanh Khê nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy cảnh tượng này, mà góc độ của Tô Viên lại vừa nhìn liền có thể thấy, thậm chí bao gồm cả khóe miệng kiêu căng của Trương Tử Đồng ẩn chứa một tia tức giận đang cực lực che dấu.
Hồ Dịch Bân là đang khiêu chiến điểm mấu chốt của Trương Tử Đồng, dựa vào tính cách tâm cao khí ngạo của Trương Tử Đồng có thể chịu đựng hắn như thế đã là kỳ tích, Tô Viên làm sao cũng không hiểu được vì sao người luôn nói những lời độc ác, không coi ai ra gì như Trương Tử Đồng lại sẽ thuận theo tùy ý người khác ăn đậu hủ mình ở trước mặt người mình thích như vậy.
Ngay khi Trương Tử Đồng đang phải đối phó tình hình, Tô Viên nghi hoặc khó hiểu, nam nhân vẫn đang ôm nữ nhân trang điểm tỉ mỉ kia uống rượu đột nhiên bưng một ly rượu đi đến trước mặt Thanh Khê.
"Mỹ nhân, có thể cho ta một chút thể diện, uống cùng ta một ly được không?" Có lẽ câu hỏi của những người này chỉ dùng để làm đồ trang sức, cũng không có ý nghĩ muốn hỏi ý người khác, bởi vì ngay khi vừa đặt câu hỏi, cũng đã lấy đến trước mắt Thanh Khê, tư thế kia, là không cho từ chối.
Chất lỏng rượu trong suốt được rót đầy ly thủy tinh, ngoại trừ mùi cồn nồng nặc, cũng không nghe ra mùi gì khác nữa, lông mày Trương Tử Đồng cau lại, Vodka, loại rượu mạnh kinh điển.
Thanh Khê chần chờ vài giây, những lúc như thế này, không nhận lấy ly rượu này sẽ làm khó Trương Tử Đồng, nhưng nếu nhận lấy ly rượu này...Nàng không dấu vết xiết chặt lấy tay phải của Trương Tử Đồng, để Trương Tử Đồng thư hoãn một chút, nàng tiếp nhận ly rượu kia, ngửa đầu, từng ngụm từng ngụm uống sạch.
Nóng ran, giống như hỏa thiêu, còn có cay đắng. Uống quá nhanh, Thanh Khê không khỏi ho khan lên.
"Thế nào? Rất khó chịu sao?" Trương Tử Đồng vội vàng dùng tay phải nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Thanh Khê, giúp Thanh Khê thuận khí, nàng cúi đầu, gắt gao nhìn gương mặt nghiêng đang cúi xuống của Thanh Khê, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng tự trách.
Cảmxúc thân thiết xoay quanh ở bên tai, Thanh Khê nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của TrươngTử Đồng đang đặt ở trên đùi mình, nhỏ giọng nói: "Không sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.