Nhất Niệm Chi Gian

Chương 12:




Tôi từ trong bóng đêm vô hạn tỉnh lại, nghe được âm thanh tựa như từ chân trời truyền đến: “Chứng huyễn thính của cậu ta lại nặng hơn, còn nữa, bởi vì cậu ta dùng thuốc trong thời gian dài nên thần kinh đã trở nên rất yếu. Hiện tại có thể là do đột ngột trải qua đả kích quá lớn, lập tức không thể chịu đựng nổi cho nên mới ngất đi. Anh chị không cần lo lắng, trường hợp bệnh như vậy trước kia cũng từng trải qua, chờ cậu ta tỉnh lại tốt rồi.”
“Nhưng bác sĩ à, thằng bé sẽ không…… biến thành bệnh thần kinh chứ?”
“Cái gì? Đương nhiên là không! Cậu ta chỉ bị suy nhược thần kinh thôi, nhiều nhất kèm thêm chứng mất ngủ cùng huyễn thính, làm sao biến thành bệnh thần kinh được?”
“Chúng tôi đây yên tâm……Cám ơn anh, bác sĩ.”
Xung quanh khôi phục lại tĩnh lặng, cùng với tiếng bước chân dần dần biến mất và tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Tôi mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trong căn phòng bệnh màu trắng, trên tay có ghim tiêm truyền nước biển.
Ba ba Trần Diệu nói, mày muốn yêu một thằng đàn ông, được thôi! Nhưng ít ra cũng phải yêu một thằng đàn ông đầu óc bình thường chứ!
Tôi không phải bệnh thần kinh. Tôi không phải vì thần kinh không bình thường mới ở bên Trần Diệu. Tôi chỉ là yêu thương hắn, dù rằng tình yêu này thoạt nhìn thảm hại một chút, nhưng tuyệt đối không phải ghê tởm.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, tôi đoán chắc là ba và mẹ đã trở lại. Lần này ngay cả mẹ còn từ Mĩ chạy về, có lẽ bà cũng sợ hãi lắm. Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà, thản nhiên nói: “Con bây giờ không muốn thảo luận bất cứ chuyện gì với mọi người đâu.”
“Là tôi, tôi là bạn gái của Trần Diệu.”
Tôi quay đầu nhìn cô gái đến đứng trước mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười đạm mạc, có thể thấy được nụ cười này thật sự rất miễn cưỡng.
“Nhiễm tiểu thư?” Cô ta cũng về nước? Xem ra chuyện lần này ầm ĩ lắm rồi.
“Tôi muốn nói chuyện cùng anh.”
“Tốt, mời ngồi.” Tôi cố gắng ngồi dậy, hướng cô ta gật gật đầu.
Cô ta ngồi xuống trước giường, nhìn tôi rồi lại không nói lời nào, một lúc lâu sau mới gằn ra từng tiếng nói: “Tôi không hiểu, vì sao Trần Diệu chỉ muốn anh chứ không cần tôi? Vì sao anh ấy tình nguyện không cần gì hết, nhưng chỉ cần được ở bên anh?”
Cái này đích thật là một vấn đề khó trả lời.
Vô luận nhìn từ phương diện nào, cô ta cũng đủ tư cách đứng bên người Trần Diệu – đầu tiên, cô ta là con gái; tiếp đó, cô ta được gia đình Trần Diệu hoan nghênh chấp thuận; cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, Trần Diệu sẽ không vì ở bên cô ta mà trở thành hai bàn tay trắng.
“Tôi cũng không hiểu được, chi bằng cô đi hỏi bản thân hắn.”
Cô ta lập tức đánh mất chừng mực, phẫn nộ xuất hiện ngay tại gương mặt xinh đẹp kia: “Ngươi đang hướng ta khoe khoang sao?”
“Không có.” Tôi bình tĩnh trả lời.
“Ngươi nghe cho rõ đây, Trần Diệu không có khả năng ở cùng một chỗ với ngươi đâu! Anh ấy chưa từng cãi lời lại ba mẹ, lần này vì ngươi mà biến thành kinh thiên động địa! Bác trai và bác gái tuyệt đối sẽ không để mặc anh ấy càn quấy như vậy, càng không khả năng nhìn thấy anh ấy vì một gã đàn ông mà ngay cả tiền đồ cũng không muốn!”
“Tôi hình như chưa từng gây trở ngại cho tiền đồ của hắn mà?” Đầu tôi có chút choáng váng, nếu như có thể, thật mong nhanh chóng chấm dứt đoạn đối thoại này, “Hắn có thể ở bên tôi hay không, đều không phải do tôi quyết định, chỉ sợ cô tìm lầm đối tượng nói chuyện.”
“Vì sao ngươi không chịu rời khỏi anh ấy hả?” Trên mặt cô ta xuất hiện một tia bi thương, “Trần Diệu từ nhỏ đến lớn đều vĩ đại như thế, anh ấy là niềm hào của tất cả mọi người xung quanh. Anh ấy vốn có thể thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô lượng, nhưng chỉ vì ngươi mà cái gì cũng bị hủy!”
“Tôi hủy hắn cái gì?” Tôi thật không hiểu nổi, chúng tôi ở bên nhau, mỗi ngày an bình như vậy, cùng người thường có gì khác nhau?
Tôi đến tột cùng hủy hoại hắn cái gì?
“Anh ấy vì ngươi mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.”
Lịch sử hiển hách của gia tộc Trần Diệu có thể bắt nguồn từ ông nội của hắn. Ông nội hắn chiến công vẻ vang, từng làm quan đến chức thiếu tướng. Ba mẹ hắn đều là quan lớn chính phủ, anh trai tuy rằng không có theo con đường này, nhưng nghe nói công việc kinh doanh ở nước ngoài cũng khá phát đạt. Hắn chính là con cháu của cán bộ cao cấp, sinh ra trong gia đình quyền thế, cho dù hắn không học vấn không nghề nghiệp thì cũng có thể hô phong hoán vũ, huống chi hắn tuyệt đối không làm gia tộc thất vọng. Lấy điều kiện hơn người của hắn, hơn nữa tư chất lại xuất sắc, tôi cơ hồ có thể tưởng tượng ra không đến mười năm, hắn sẽ có tương lai huy hoàng cỡ nào.
Nhưng nếu như mất đi gia tộc chống lưng cho hắn, cho dù hắn có vĩ đại thế nào, có phấn đấu đến mười hai mươi năm chắc chắn cũng không đạt được thành tựu hôm nay. Xã hội này chính là như vậy đấy, có người trời sinh liền nắm giữ được lợi thế mà cả đời người khác cầu cũng không được, ngay cả tôi còn muốn mắng hắn có phải điên rồi chăng.
Nhiễm Linh nói đúng, vì tôi, đích thật là không đáng, vì bất luận kẻ nào cũng không đáng giá để hắn làm thế. Có lẽ tôi có thể cho hắn cái gọi là tình yêu, nhưng cái này ở một mức độ nào đó mà nói, thật tình không hề có ý nghĩa. Nó sẽ chỉ làm chúng tôi đối mặt với cuộc sống nặng nề sau này mà hối tiếc không kịp, sau đó ngày qua ngày khắc khẩu cùng tuyệt vọng, đôi bên đều khổ sở.
Ai nói có tình yêu là có tất cả, đều là bọn thi nhân ăn không ngồi rồi dệt ra, ngay cả bọn họ cũng sẽ không vì tình yêu mà cái gì cũng không cần.
“Thật ra tôi cảm thấy các người yêu nhau nhiều thế nào, nhưng càng không chiếm được thì càng tốt hơn đúng không? Anh suy nghĩ kỹ lại đi, có lẽ Trần Diệu bây giờ thật sự quá si mê anh, nhưng năm năm sau thì sao? Mười năm sau nữa? Anh ấy nhất định sẽ hối hận bản thân đã bất chấp hậu quả khi còn trẻ, nhất định sẽ phải trả giá đắt vì nông cạn liều lĩnh của mình. Nhưng cái giá này, cả đời của anh cũng không thể hoàn trả nổi.”
“…… Phải không?”
“Việc này còn hỏi tôi à? Cùng với việc anh ấy sau này hận anh, thà rằng bây giờ anh rời bỏ anh ấy. Tất nhiên tôi biết rất khó khăn cho anh, nhưng còn hơn nếu cứ tiếp tục thì anh ấy càng đánh mất nhiều thứ hơn? Nếu anh thật lòng yêu Trần Diệu, xin mời anh suy nghĩ cho anh ấy, được không?”
“Tôi không nghĩ mình có thể cho cô một câu trả lời thuyết phục.”
“Anh hiểu thông suốt rồi sẽ cho tôi câu trả lời thuyết phục.” Cô ta mỉm cười, “Kỳ thật tôi tìm anh cũng chẳng có lợi gì. Trần Diệu đã nói chia tay với tôi rồi, tôi đương nhiên cũng sẽ không cầu xin anh ấy quay đầu lại. Nhưng vô luận sau này anh ấy chọn ai, tôi tin chắc đều hạnh phúc hơn so với khi ở bên anh. Tôi thật tình thương anh ấy, vì thế cho dù hận anh ấy nhưng đồng thời cũng mong anh ấy sau này sống tốt.”
“Cô thật quá vĩ đại.”
“Cám ơn, nếu anh thật lòng khen ngợi tôi.” Cô ta cầm lấy túi xách, lễ phép hướng tôi nói lời từ biệt, trước khi xoay người đi bỗng nói với tôi: “Còn nữa, chỉ sợ có chút chuyện anh không biết. Nguyên nhân lớn nhất ba mẹ Trần Diệu phản đối hai người ở bên nhau là vì anh trai của anh ấy cũng vì một người đàn ông mà chạy đến Mĩ, không quay về nữa. Anh ngẫm lại đi, thiên hạ này có ba mẹ nào chịu đựng nổi việc hai đứa con của mình đều trở thành đồng tính luyến ái hết đâu?”
Tôi mở to hai mắt nhìn, Trần Diệu cho đến bây giờ chưa hề nhắc tới, anh trai hắn cũng yêu đàn ông?
Nhiễm Linh thản nhiên cười cười, đi ra khỏi phòng bệnh của tôi.
Nằm ở bệnh viện đến ngày thứ ba, Trần Diệu xuất hiện trước mặt tôi. Phía sau hắn còn có hai người vệ sĩ, rất biết điều đi ra ngòai phòng bệnh, đứng ngoài canh giữ cửa. Trần Diệu thoạt nhìn phi thường tiều tụy, quả thật là bộ dạng bệnh nặng chưa khỏi, nhìn mà đau lòng vô cùng.
Hắn khẽ giọng hỏi: “Tần Vi, cậu khỏe chưa?”
Tôi nói tôi rất khỏe, nghỉ ngơi một thời gian là có thể xuất viện. Tiếp đó chúng tôi lại im lặng.
Tôi không biết ba mẹ Trần Diệu làm sao cho phép hắn đến thăm tôi, nghĩ không ra nên cũng chẳng nghĩ nữa. Một lát sau, Trần Diệu bỗng nhiên nở nụ cười: “Tần Vi, cậu có thấy buồn không?”
“A?” Tôi ngây người một chút.
“Chúng ta đi ra ngoài chơi nhé?” Hắn chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Thời tiết bên ngoài rất tốt, hiện tại không nóng lắm, cậu muốn đi thì tôi dẫn cậu đi.”
“Trần Diệu cậu không cần đi làm sao?” Chờ tôi ý thức được mình vừa nói một câu ngu xuẩn, đã muốn không kịp thu hồi lại.
“Không cần.” Hắn không để tâm, mỉm cười: “Tôi bây giờ có rất nhiều thời gian có thể ở bên cậu.”
Trần Diệu, cậu nói vậy là ý gì? Cậu bây giờ có rất nhiều thời gian bên cạnh tôi, còn sau này? Trần Diệu, sau này thì sao? Chúng ta về sau sẽ thế nào đây?
Tôi phát giác bản thân mình quả thật yếu đuối, thậm chí không dám hỏi nhiều một chữ.
Bỏ đi trang phục bệnh nhân, thay bằng bộ quần áo sạch sẽ mà mẹ sáng nay mới đưa đến. Tôi nghĩ bọn họ nhất định cũng biết Trần Diệu đến thăm tôi, nhưng vì sao họ không xuất hiện ngăn chúng tôi lại? Tôi không thể không hoài nghi ba mẹ Trần Diệu và ba mẹ tôi đã thỏa thuận cái gì đó, nhưng trực giác cho biết, bọn họ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp cho việc chúng tôi bên nhau.
“Tần Vi, thay xong rồi thì đi thôi.” Thanh âm Trần Diệu đánh gảy suy nghĩ của tôi, tôi quyết định không thèm nghĩ nữa, ra sao thì ra.
Trần Diệu, cậu bây giờ còn ở bên cạnh tôi, thật sự là tốt quá.
Chúng tôi ra khỏi bệnh viện, hai tên vệ sĩ đi theo đằng sau, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa. Tôi đi theo sau Trần Diệu, tôi không biết hắn muốn đi đâu, nơi nào cũng không quan trọng. Tôi đột nhiên rất muốn Trần Diệu biến thành thiên hành giả (skywalker) trong Star wars, đối với tôi mạnh mẽ nói: “Tần Vi, chúng ta bỏ tinh cầu này đến tinh cầu khác đi!”
Kiểu tóc Trần Diệu thoạt nhìn có điểm kì quái, hắn có lẽ đã lâu rồi không đi cắt tóc chăng? Thấy thế nào cũng không thể biến thành gã Luke*vô cùng MANLY kia, cho nên tôi đành buông tha ý tưởng nhàm chán của bản thân. (*Luke = nhân vật trong bộ phim Star wars)
“Tần Vi, sắp đến sinh nhật cậu rồi phải không?”
Tôi giật mình một chút, phảng phất nhớ đến sinh nhật của tôi cũng sắp đến rồi. Qua vài ngày kế tiếp, tôi được 25 tuổi, là giai đoạn hoàng kim của người đàn ông.
“Nghĩ đến muốn cái gì chưa?” Hắn tiếp tục hỏi.
Tôi lắc đầu, cái gì tôi muốn đều tự mình mua được. Tôi không mua được cái gì đó, cậu cũng không cần phải cấp cho bằng được đâu.
Xung quanh toàn là những người ung dung đi đường, mỗi người cứ như đều thực nhàn nhã tự tại. Tôi và Trần Diệu sở dĩ lựa chọn loại vận động đi bộ lãng phí thời gian này chẳng qua để thuận tiện cho hai tên vệ sĩ chặt chẽ theo sát phía sau. Cuối cùng Trần Diệu dừng lại trước một nhà hàng, hỏi: “Tần Vi, cậu đói bụng chưa? Chúng ta ăn chút gì đó đi?”
Tôi nói cho hắn biết tôi không đói, nếu như chúng ta đang hẹn hò thì tôi muốn xem điện ảnh.
Hắn kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi ở bên hắn một chỗ lâu như vậy, dường như chưa từng đi xem điện ảnh, bởi vì trong bóng tối chúng tôi rất khó kiềm chế hành vi của bản thân, mà hai thằng con trai ngồi chung ghế tình nhân, bộ dạng chả giống ai. Đợi khi chúng tôi tái hợp lại, đi xem điện ảnh là một hành động vô nghĩa, có thời gian rảnh không bằng chạy ra thuê một đống đĩa về xem, có thể vừa xem phim vừa làm một ít loại vận động khác.
Hai tên vệ sĩ phía sau nhìn thấy chúng tôi đến rạp chiếu phim bàn bạc một hồi, sau đó còn bỏ tiền mua vé, nhất định đều giật nảy mình.
Chúng tôi mua vé thường, vị trí nằm gần phía sau. Kỳ thật tôi cận thị rất nặng, ngại nói cho hắn biết tôi đã quên mang theo kính, điện ảnh bắt đầu xong tôi chỉ thấy một bóng trắng mơ hồ chớp lên, đành phải dựa vào thính lực giải quyết. Ai ngờ bộ phim lại là phim nước ngoài, tôi chỉ nghe được một tràng điểu ngữ đầy ngập hai tai, trừng con mắt lên nhưng vẫn mờ mịt.
Trần Diệu chăm chú ngồi xem, tôi chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục xem đến hết.
Mãi đến cuối cùng tôi cũng không biết bộ phim này nói về cái gì, Trần Diệu nói đây là bộ phim kinh điển đoạt giải Oscar, rất hay.
Tôi cảm thấy thật đáng tiếc, bộ phim kinh điển như vậy, tôi lại không hiểu được.
Sau này, tôi rốt cục biết bộ phim kia tên là Perfect World, nhưng kết cục chẳng perfect chút nào, thời điểm nam diễn viên suy nghĩ về cảm nhận của hắn đối với Perfect World, hắn bị cảnh sát loạn thương bắn chết.
Nhưng ca khúc chủ đề kia lại từ từ thấm nhập nội tâm, bóp chặt lấy hô hấp, mãi đến nhiều năm sau, khi tôi rốt cục có thể lưu loát nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ, tôi mới hiểu tường tận ý tứ trong đó.
“Viva Forever, I’ll be waiting
Everlasting, like the sun
Live forever, for the moment
Ever searching for the world……”
Spice girls đã sớm không còn chung nhóm, Victoria cũng đã đi làm lão bà, có đi hát cũng không được như vậy nữa.
Tịch mịch giữa dòng đời, thủy chung chỉ có một người. Tâm tình nhiều năm về sau của tôi, vẫn bình lặng như hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.