11
Sau khi lâm phi qua đời, Cố Cửu Uyên càng ngày càng rèn luyện bản thân thêm phần khắc khổ.
Tổ phụ liền để ta khuyên hắn một chút.
Nhìn hắn chịu khổ đến đỏ bừng con mắt, ta chỉ có thể nói: "Ngươi phải bảo trọng thân thể."
Hắn chỉ là cười cười, ngược lại khuyên ta trời lạnh dần, nhớ mặc thêm áo.
Cứ như vậy, từ hạ đi đến thu, hắn liều mạng học tập rèn luyện.
Chỉ có thời điểm gặp ta, mới nghỉ ngơi một lát.
Cố Cửu Uyên thật sự đã quá mệt mỏi.
Vờ ngủ, lại thật ngủ thiếp đi.
Ta ngồi ở bên cạnh hắn lấy quạt quạt cho hắn ngủ, cảm thấy chua xót.
Hắn trong mộng, cũng đều không an ổn.
Hai tay nắm đến sít sao, giống như là cùng ai phân cao thấp.
Ta nhẹ nhàng kéo tay hắn, hắn một nháy mắt bừng tỉnh, mặt mày ngoan lệ, trở tay đem ta quẳng xuống đất.
Hắn vung quyền nhanh như chớp, đến khi thấy rõ là ta, mới cố tình lệch vị trí, đạp nát gạch đá.
Hắn đầy tay đều là máu, lại không thèm để ý chút nào, chỉ là cuống quít đến hỏi ta.
"Tống cô nương, thật có lỗi."
Ta bôi thuốc cho hắn, thở dài: "Ngươi lo lắng quá mức, ta sợ ngươi đem mình bức điên mất."
Hắn rủ lông mi xuống: "Chỉ cần một ngày cô nương còn ở đây, ta liền sẽ không điên, cũng không dám điên."
Ta ngơ ngẩn.
Hắn nhẹ nói: "Lúc ta gặp cô nương, khí phách của ta hoàn toàn bị hao mòn hầu như không còn. Cô nương từng hỏi ta, nếu như mẫu thân của ta đi rồi, ta sẽ làm sao. Khi đó ta nghĩ, cùng lắm thì cũng đi cùng bà ấy."
Ta lập tức nói: "Không thể!"
Hắn nhìn ta cười, nói: "Cô nương đã cứu ta."
Thiếu niên đã bị nhốt quá lâu trong thâm cung, ngày qua ngày chờ đợi mòn mỏi, mất sạch sẽ tất cả nhuệ khí.
Trong cuộc sống khổ sở trên dưới bức ép, thứ chèo chống hắn sống tiếp, chỉ là mẫu thân trên giường bệnh.
Mẫu thân bệnh nặng đến sắp chết, hắn quỳ gối bên trong tuyết lớn cầu y.
Hắn nghe thấy thanh âm kinh văn truyền tra từ trong Phật đường, cũng ngửi thấy mùi khói đàn hương.
Hắn tuyệt vọng nghĩ: 【 Bồ Tát, nếu như Người có nghe thấy thỉnh cầu của ta, ta nguyện lấy mạng đổi mạng.】
Hắn không có đợi được Bồ Tát.
Lại chờ được một cô nương.
Bên trong cặp mắt kia ánh lên tín nhiệm cùng bảo vệ từ tận đáy lòng.
Vì hắn trải đường, vì hắn mưu đồ.
Hắn không biết rõ bắt đầu tự bao giờ, lại bởi vì phần thực tình này, một lần nữa dấy lên hi vọng. Tuyết đầu mùa rơi, ngoài trời lạnh cóng.
Nhưng Ngũ hoàng tử trong lãnh cung, đã giành lấy cuộc sống mới.
Ngày dài kết thúc, mây giăng khắp chốn.
Cố Cửu Uyên đứng tại đó, tròng mắt đen nhánh phản chiếu hình ảnh chỉ có một mình ta
Hắn hình như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng chỉ có âm vang một câu:
"Tống cô nương, vì cô nương, ta nguyện ý xông vào núi đao biển lửa."
12
Hương hoa quế thơm lừng khắp chốn.
Thọ thần sinh nhật Thái hậu sớm đã đến.
Các loại kỳ trân dị bảo được dâng lên, Thái hậu duy chỉ có đối với lễ vật của ta là yêu thích không buông tay.
Kia là một quyển cổ tịch trong Tàng Thư Các của chùa Trấn Quốc.
Bên trong viết phật kệ, cũng giải mã thiên tượng.
Trọng yếu nhất cũng không phải là kinh văn, mà là một câu khẳng định.
【 Bạch hồng quán nhật, anh hào xuất thế.】
Nếu chỉ có cái này, cũng không ăn thua gì.
Mười chín tháng hai, là ngày lễ Phật đản, ta lại tiếp tục ám chỉ một lần nữa với Thái hậu.
Là một ký văn đi cùng với cổ tịch, là lễ vật của Thượng thọ sáu mươi tuổi của Thái hậu.
Ký văn là viết như này:
【 Trăng tròn sáng đẹp đang ở trên bầu trời phía đông. Chớp mắt mây che khuất một nửa vầng trăng. Đừng nói khi tròn lại khuyết. Phải để chỗ khuyết lại được tròn đầy..】
Thái hậu trầm tư thật lâu, nói: "Trăng khuyết muốn tròn, giống như là một lời cầu cứu của ai đó vậy."
Lan Đinh cô cô nghĩ nghĩ, nói: "Cung trong chư vị hoàng tử đều có mẫu phi trông nom, đều không phải trăng khuyết. Nếu bàn về trăng khuyết muốn tròn, cũng chỉ có vị ở tê Hà cung kia."
Thái hậu nhẹ gật đầu: "Mẫu thân đứa bé kia...... Là Nhị tiểu thư của Lâm đại tướng phải không? Lúc trước cũng đã từng là nữ tướng quân."
Lan Đinh cô cô đáp: "Nghĩ kỹ lại, vị kia cung kính khiêm tốn, ở ẩn lãnh cung, chưa bao giờ thổ lộ nửa lời oán giận. Hôm đó hắn thay mẫu phi cầu y, lại hỏi thần có thể lấy mạng đổi mạng hay không, ngược lại là mười phần hiếu thuận lương thiện."
Thái hậu vuốt vuốt mi tâm, thở dài.
"Không biết có phải ta già rồi hay không, càng ngày càng hy vọng con cháu hòa thuận. Đứa bé kia quả thực đáng thương, mẫu thân cũng đi rồi, không nơi nương tựa."
Lan Đinh cô cô thuận thế nói: "Người Ngũ hoàng tử bây giờ có thể dựa vào, chỉ có ngài."
Gần đây bệ hạ thân thể không tốt, nhưng vị trí Thái tử không giải quyết được.
Tiền triều lẫn hậu cung, giả dối quỷ quyệt.
Tần phi hoàng tử liền luân phiên thăm dò, mượn danh nghĩa thọ thần sinh nhật Thái hậu, đi cầu xin Thái hậu giúp một tay. Nhưng Thái hậu xưa nay không làm chuyện thêm gấm thêm hoa.
Bà ấy chỉ giúp đỡ khi thấy cần thiết mà thôi. Bà ấy chỉ muốn một đại gia đình hòa thuận.