Nhất Niệm Sinh Bồ Đề

Chương 9:




15
Hắn thực tâm muốn biết, ta cũng thực tình nói cho hắn nghe.
Ta không nói đến kiếp trước kiếp này, chỉ nói lúc trước ta mơ qua một giấc mộng dài.
Trong mộng tổ phụ ta bị người ta vu cáo, tổ mẫu bệnh nặng không dậy nổi.
Đô thành không người dám chữa bệnh cho nhà ta, ta không thể làm gì khác hơn là đi cầu vị hôn phu.
Vậy mà hắn nói cho ta: "Nhược Từ, bây giờ đã khác xưa, ta không thể cùng ngươi có liên quan gì nữa."
Đợi đến khi công chúa đối với hắn vừa gặp đã cảm mến, hắn liền không kịp chờ đợi cùng ta hủy bỏ hôn ước.
Về sau ở miếu hoang đánh đàn, ta m.á.u me đầm đìa.
Lại về sau ngự cáo trạng không thành, ta bị diễu phố trở về.
Lại về sau ta c.h.ế.t thảm trong miếu hoang, Bùi phủ trên dưới lại giăng đèn kết hoa.
Bùi Nhị Lang muốn cưới công chúa.
Tính mạng của ta, chính là sính lễ hắn dâng cho nàng.
Bùi Thù sửng sốt, rốt cục cãi lại: "Đây chẳng qua là một giấc mộng mà thôi!"
Ta cười: "Nhưng Cửu công chúa đối với ngươi, hoàn toàn chính xác vừa gặp đã cảm mến, không phải sao?"
Đầu đường cuối ngõ truyền lời đồn, nói trắng ra chuyện bên sông Thạch Hà, Cửu công chúa ngã xuống khỏi du thuyền.
Là Bùi lang bơi xuống cứu nàng.
Sau đó thường có xe ngựa trong cung xuất nhập Bùi phủ.
Cửu công chúa trên danh nghĩa là tìm Bùi gia cô nương ngắm hoa, kỳ thật là gặp một người hoàn toàn khác.
"Bùi gia lang quân, ngươi muốn nga hoàng nữ anh* ở bên, nhưng ta không muốn nhập ván cờ của ngươi."
( Nga Hoàng, Nữ Anh, hai chị em cùng gả cho đế Thuấn, theo bên mình nói là “ con rô cũng tiếc con diếc cùng muốn” tham lam, muốn ăn cả ăn tất)
Bùi Thù sắc mặt trắng bệch, lôi kéo ta ý đồ muốn giải thích: "Không phải như vậy, Nhược Từ ——"
Chiếc vòng vừa bị vỡ, quẹt làm bị thương cổ tay của ta.
Bùi Thù lôi đến nỗi đau cả tay, để cho ta đau đến rơi lệ.
"Ngươi buông ra."
Sau lưng xuất hiện một thân ảnh cao lớn, một tay đẩy hắn lên trên mặt đất.
Cố Cửu Uyên đem ta bảo hộ ở sau lưng, ở trên cao nhìn xuống, ngữ khí lạnh lùng: "Tống cô nương bảo ngươi cút đi, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?"
16
Bùi Thù thất hồn lạc phách đi xa.
Ta hốt hoảng lau nước mắt, tự giễu: "Ta có phải là rất buồn cười không?"
Lại nghe thấy hắn nói: "Tống cô nương đối xử mọi người cho tới bây giờ đều là một tấm chân tình, rất tốt, rất dũng cảm, là hắn không xứng."
Ta bị hắn kéo qua đi.
Vết thương kia, Bùi Thù không nhìn thấy, lại bị hắn thấy rõ ràng.
Cố Cửu Uyên cầm khăn cẩn thận lau, lại ôn nhu băng bó lại.
Sau đó hắn đẩy lòng bàn tay của ta ra, đem ngọc vỡ ném trên mặt đất.
"Ngọc nát, thì bỏ đi."
Một viên ngọc có hình sơn dương rơi vào lòng bàn tay của ta.
"Thay cái khác, mới tốt."
Sinh hoạt tại Trung Dũng Hầu phủ mấy tháng này, Cố Cửu Uyên có được một khối ngọc thô chất lượng khá tốt.
Thời gian nhàn rỗi của hắn rất ít, thế là ở trong đêm đốt đèn tạo hình.
Hắn là người đọc sách luyện kiếm, không giỏi điêu khắc, một đôi tay vết thương chồng chất.
Tổ phụ gặp, nói có thể cầm đi ngọc đi cửa hàng tìm đại sư khắc thay
Cố Cửu Uyên lại nói hắn muốn đưa cho một người đặc biệt, tự mình làm mới tỏ rõ thành tâm.
Ta cho là hắn muốn tặng cho Lâm phi nương nương.
Không nghĩ tới, hắn đưa cho ta.
Vòng tay rất nhẹ, lại giống như nặng hơn ngàn cân.
Ép tới trong n.g.ự.c ta trĩu nặng, sắp rơi lệ.
"Lúc đầu nghĩ tại thời điểm sinh nhật cô nương liền tặng cho cô, thế nhưng là, ta không muốn nhìn cô nương phải đau lòng." Miệng ta cứng rắn: "Ta không có đau lòng."
Cố Cửu Uyên chậm rãi cười: "Phải, cô nương không có đau lòng, là ta đau lòng."
Thiếu niên lang xưa nay lãnh đạm cường ngạnh, lần đầu tiên ưu sầu phiền não.
"Nhìn thấy cô nương buồn, ta càng khổ sở hơn. Tống cô nương, ta có phải là bị bệnh hay không?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì?"
Hắn nhìn chăm chú ta, mắt sắc ôn nhu.
"Tống cô nương, ta nói, trong tim ta có nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.