Mà sau hắn là một nam một nữ đứng đấy, nữ tử che mặt nhưng cũng không thể che dấu vẻ siêu phàm thoát tục của nàng, chỉ khí chất thôi đã không biết đủ khiến bao nhiêu người mê muội. Mà nam tử thì tuấn mỹ như băng, song đồng của hắn dù là đối diện với một kiếm tuyệt luân kia cũng không hề nổi lên một tia gợn sóng, tựa như mọi thứ trong mắt hắn đều là như vậy không đáng chú ý. Được lắm tổ ba người.
“Là Hoặc Thiên của Yến Lâm Cung.” Nhìn nữ tử kia lập tức có người cuồng nhiệt lại lo lắng kêu lên một tiếng.
“Là nàng?, là ai to gan như vậy muốn giết nàng?.” Có tu sĩ hận hận kêu lên một tiếng.
“Ầm.” Một kiếm chém về phía ba người vang lên một thanh âm thật lớn, thanh âm kia như đại địa gào thét, thiên phát sát cơ vậy.
Nhìn ba người đối với một kiếm kia không hề phản kháng mọi người không khỏi có chút tiếc nuối.
Đang lúc mọi người tiếc nuối, ở trong vụ nổ kia bỗng nhiên có một thanh âm bình tĩnh mà hờ hững vang lên :“Nhị sư huynh, đã bao nhiêu năm như vậy rồi ngươi vẫn muốn giết ta như vậy sao?.” Thanh âm như từ xa xôi lại như bên cạnh vang lên vậy, là như vậy mờ ảo, là như vậy không thể để người nắm bắt.
Theo đó bụi bặm tán đi, nơi bị kiếm ảnh chém trúng kia cũng lộ ra, ở đấy vẫn là ba người kia. Mà nhìn xung quanh hoàn cảnh ngay cả một ngọn cỏ cũng không thay đổi mọi người con ngươi co rút, một kiếm đủ uy hiếp bọn họ, vậy mà khi chém về ba người kia lúc ngay cả hoàn cảnh cũng không thể khiến nó thay đổi, cái này không khỏi khiến mọi người rùng mịnh.
“Vù.” Mà đáp hắn là một kiếm lại tới, một kiếm vắng ngang thời không, cắt đứt tinh hà, nó như từ thiên vũ lao xuống đại địa hướng về Lạc Thiên.
“Nhiều năm như vậy rồi, cần gì chứ?.” Lạc Thiên nhìn một kiếm kia vẫn hờ hững than một tiếng.
Một tiếng than này như ma âm quanh quẩn không gian, nó như từ thiên cổ vang tới, mỗi nơi thanh âm đi qua vạn vật đều biến chất theo gió mà tan biến. Một tiếng than này tác dụng lên kiếm ảnh kia khiến nó biến mất trong màn trời.
Theo đó thiên không không biết từ lúc nào xuất hiện một nam tử, hắn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mỗi đường nét đều như được hồng trần mài mòn vậy, ánh mắt hắn sắc bén kèm theo sát lục khí tức tản mát mà ra, hắn ánh mắt lạnh như băng nhìn Lạc Thiên, đôi hắn kia vậy mà mang theo nhàn nhạt không cam lòng cùng thù hận.
“Lăng Thiên, ngươi còn nhớ ta sao?.” Nam tử ánh mắt chưa từng dời qua nhìn Lạc Thiên khẽ quát, trong giọng nói mang theo vô tận hận ý như Thâm Uyên Ác Quỷ khiến những người xung quanh lưng phát lạnh.
“Nam đó khi nàng chết lúc ta đã không còn là Lăng Thiên nữa, mà là Lạc Thiên.” Lạc Thiên vẫn đứng đấy bình tình đối diện nam tử khẽ nói, giọng nói trong cũng mang theo vài phần hận ý cũng bất đắc dĩ.
“Dù ngươi có thay tên đổi họ thì ngươi cũng không thể xóa bỏ đi tội lỗi mà ngươi đã gây ra.” Nam tử kia không quân tâm khẽ nói. Hắn là Vương Nhân, là sư đệ của Tần Nguyệt, có thể nói hắn và Tần Nguyệt từ nhỏ tới lớn là thanh mai trúc mã, cái này giống như Hoặc Thiên cùng Lạc Thiên vậy. Từ nhỏ hắn đã yêu thích sư tỷ Tần Nguyệt của mình, chỉ là hoa rơi có ý nước chảy vô tình, Tần Nguyệt vậy mà lại thích Lạc Thiên, cái này cũng là lúc hắn và Lạc Thiên khúc mắc cùng thù hận bắt đầu nảy sinh.
“Tội lỗi sao?, Ha ha ha.” Nghe Vương Nhân nói Lạc Thiên không khỏi bật cười thật lớn, tiếng cười không nói được châm chọc cùng hận ý, rồi hắn nhìn Vương Nhân nhẹ nói :“Là ta gây lên tội lỗi hay là chính các ngươi ép buộc nàng đây?.”
Năm đó Tần Nguyệt tự sát một phần lý do đích thật là vì Lạc Thiên, nhưng mà lý do đó cũng không phải là tất cả, nàng tự sát một phần là Ngọc Diện Cung đám người kia gây ra áp lực, nói cái gì mà nàng yêu người của kẻ thù truyền kiếp, nàng yêu người trong ma đạo, mà lúc đó ngay cả phụ thân nàng cũng nhìn nàng với ánh mắt xa lánh như những người khác như vậy, cho nên Tần Nguyệt càng sống càng áp lực, cuối cùng mới không chịu được áp lực.
Mà Vương Nhân, một trong những người quan hệ tốt nhất của Tần Nguyệt thì lại cho rằng nàng là do Lạc Thiên mới tự sát. Nhưng Lạc Thiên thì tự nhận là mình có lỗi rồi lại cho rằng là Ngọc Diện Cung những người kia ép buộc nàng tự sát cho nên hắn hận luôn cả Ngọc Diện Cung.
“Dù đúng dù sai, nhưng cuối cùng ngươi vẫn là kẻ phản bội, là kẻ khiến nàng tự sát, tất cả mọi chuyện là vì ngươi mà ra.” Vương Nhân sát ý tung tóe như muốn hút đi sinh cơ vạn vật nhìn về Lạc Thiên, trong mắt giờ này khắc này chỉ có một tín niệm duy nhất là phải giết bằng được Lạc Thiên.
“Như vậy thì có sao, chẳng lẽ ngươi có làm được gì ta sao, phải biết trong mắt ta ngươi quá yếu, không giết được ta.” Lạc Thiên khẽ lắc đầu bình tĩnh nói.
Mà lời này của hắn không khỏi khiến người khác líu lưỡi, vừa rồi bọn họ thông qua một kiếm kia cảm nhận được nam tử trước mắt này hản là một vị Chí Tôn Thánh Cảnh, vậy mà bây giờ một tiểu tu sĩ Nhân Tôn như hắn mở miệng là không đem Chí Tôn vào mắt, cái này so với Đông Thắng còn cuồng còn bá.
“Không giết được cũng phải giết.” Vương Nhân đối với lời nói này không để ý chấp nhất nói.
“Một chỉ, chỉ cần ngươi tiếp được ta một chỉ mà không bị thương, ta sẽ cho ngươi cơ hội giết ta.” Lạc Thiên đối với hắn chấp nhất thì dơ lên một ngón tay khẽ nói. Nói xong cũng không cho người khác phản ứng, một chỉ hoành không kích đến, mội chỉ ngay từ đầu chỉ yếu đuối như ai cũng có thể đỡ, nhưng nó cứ đi qua một khoảng cách lại mạnh một phần, xung quanh nguyên lực cuồn cuộn rót vào chỉ phong khiến nó giống như hút lấy thiên địa sức mạnh gia trì chính mình vậy.
“Giết.” Vương Nhân cảm nhận được một chỉ kia uy lực nhưng không để ý chém ra một kiếm, thao thiên sát lục ập tới xung quanh khiến mọi người đầu óc mê muội.
Một chỉ kia không để ý tất cả đụng vào nhất kiếm Vương Nhân rồi xuyên phá nó đánh lên hắn “Ầm” một tiếng, Vương Nhân bị đánh bay ra sau, máu tươi cuồng phun vung vãi khắp nơi.
“Người kia là ai vậy, một chỉ tùy ý lại có thể đánh bay một vị Chí Tôn.” Nhìn Vương Nhân một vì Chí Tôn vậy mà bị Lạc Thiên một chỉ tùy ý đánh bay lúc không biết bao nhiêu người giật mình.
Mà phía dưới Đông Thắng từ đầu tới cuối vẫn nhìn Lạc Thiên, ánh mắt lấp lóe không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Mà một bên khác Thương Nguyệt mấy vị thiên tài vũ trụ khác nhìn Lạc Thiên ánh mắt bôi qua kiêng kỵ lại có nhàn nhạt chiến ý.
Liền ngay Vương Nhân bị đánh bay lúc, một bóng người lập tức bay tới đón lấy hắn, người tới khẽ vẫy tay, vô số phù văn hóa thành một đại thủ nắm lấy Vương Nhân, đại thủ vậy mà miễn cưỡng đón đỡ được Vương Nhân.
Lúc này tất cả mọi người mới nhìn lại, bên cạnh Vương Nhân xuất hiện một nữ tử, nàng bạch y tung bay tuổi chừng đôi mươi, khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế trên hàm sương mà đứng, nàng đứng đấy như một tuyết hoa đạp không mà đứng, siêu phàm mà thoát tục.
Nhìn nữ tử kia Lạc Thiên ánh mắt bôi qua một tia ba động rồi không để ý nàng quay đầu rời đi, từ đầu tới cuối chỉ nhìn nàng một cái rồi không để ý, tựa như khinh thường lại tựa như không thèm để ý vậy.
“Lại là một Chí Tôn.” Nhìn nữ tử kia mọi người triệt để không nói gì, vừa rồi nàng diễn hóa đại thủ lúc mọi người cảm thấy được cực lớn áp lực, cho nên đoán được nàng hẳn là một vị Chí Tôn.
“Vù.” Liền ngay lúc Lạc Thiên định rời đi lúc nàng một kiếm chém tới, một kiếm này mang theo băng lãnh khí tức lao tơi, nó như muốn đông lại thời không, băng phong thiên địa lao tới Lạc Thiên.
“Cút.” Đối với một kiếm kia Lạc Thiên ánh mắt thiếu kiên nhẫn không quay đầu lại quát một tiếng, một tiếng quát này trực tiếp phá vỡ một kiếm rồi như trọng chùy gõ vào nữ từ.
“Phốc.” Nữ tử bị một tiếng quát làm bị thương phun là ngụm máu, nhưng nàng vẫn quật cường đứng dậy cầm kiếm lại chém một kiếm tới.
“Muốn chết.” Lạc Thiên quay đầu lại song đồng lạnh như băng nhìn nữ tử, theo đó một bàn tay vô hình trực tiếp chấn vỡ kiếm chiêu của nàng, lao tới nắm lấy cổ nàng rồi nhấc lên, hắn lạnh lùng khẽ nói :“Hạ Sương, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi sao?.”
Hạ Sương, nàng là đệ tử một mạch khác trong tam mạch của Ngọc Diện Cung, thiên tư cùng sắc đẹp của nàng ở Ngọc Diện Cung trong có thể nói là một trong hai người đệ nhật, cùng sánh ngang với Tần Nguyệt.
“Muốn giết cứ giết.” Hạ Sương khuôn mặt đỏ lên vì bị bóp cổ ánh mắt vẫn quật cường nói.
“Ngươi cho rằng ta không dám sao?.” Lạc Thiên lạnh lùng nói, hắn hai mắt giờ khắc này đã lạnh cực điểm, tựa như ý lạnh từ đôi mắt này tản ra cũng có thể khiến thiên địa băng phong vậy.
“Giống như năm đó ngươi tàn sát một nửa đệ tử trong Ngọc Diện Cung sao?.” Hạ Sương ánh mắt mang theo thống hận, bi thương, tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ nhìn hắn nói.
Nhìn nàng ánh mắt kia Lạc Thiên không hiểu sao nội tâm run lên, theo đó một đoạn ký ức hiển hiện trong đầu hắn, năm đó người kia sinh mệnh sắp kết thúc lúc cũng nhìn hắn như vậy, cũng là thống hận, bi thương cùng tuyệt vọng, bên trong còn mang theo một tia lưu luyến nhìn hắn. Giờ khắc này hắn nhìn Hạ Sương không hiểu sao trái tim là như vậy quặn đau, là như vậy thể lương. Cuối cùng hắn khẽ nói :“Tại sao các ngươi luốn thích mọi chuyện diễn ra như thế này vậy?.”
Giọng nói trong của hắn nói không nên lời thê lương cùng mệt mỏi, giờ khắc này mọi người phía dưới tựa như cảm nhận được trên vai hắn đang bị một ngọn núi đè lên, là như vậy áp lực cùng mệt mỏi.
“Chuyện năm đó ai đúng ai sai đã không có ý nghĩa nữa, mọi chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, hiện giờ Lạc Thiên đã không còn là Lăng Thiên của Ngọc Diện Cung nữa mà là Lạc Thiên, thiếu chủ của Thiên Tinh Cung.” Vẫn không lên tiếng phía sau Hoặc Thiên khẽ nói một câu. Nàng và Lạc Thiên vừa mới lành lại, cho nên nàng không muốn vì chuyện của quá khứ khiến cho nàng và hắn lại có vết rách.
“Thôi thôi, mọi chuyện ta rồi sẽ làm một cái kết.” Cuối cùng Lạc Thiên không khỏi nhẹ một hơi, hắn làm sao có thể không hiểu ý Hoặc Thiên đây, chính vì thế hắn cũng không muốn nói chuyện ân oán lúc trước trước mặt nàng, hắn nhìn Hạ Sương cùng Vương Nhân lạnh nhạt nói :“Lần này dừng ở đây. Hi vọng sau này các ngươi có thể sống sót.” Nói xong hắn phất tay một cái, ba người lập tức biến mất tại chỗ.
“Đi.” Liền ngay Lạc Thiên rời đi lúc một tiếng nói vang lên, theo sau đó Hạ Sương cùng Vương Nhân lập tức biến mất, hiển nhiên từ đầu tới cuối vẫn có người bảo hệ hai người bọn họ.
Nhìn mấy người biến mất thì phía dưới những người xem cuộc chiến khẽ bàn tán một lúc rồi cũng rời đi.
Số từ: 2554